Bạch Ngọc Đường tay chân luống cuống, hắn không thể làm gì khác hơn là theo sau, một lần lại một lần nghe Công Tôn lặp lại tên mình với Triển Chiêu, rồi lại nghe Triển Chiêu một lần lại một lần hỏi Công Tôn “Ngươi là ai?”. “Ngủ là cái gì?” Nằm lên giường, Triển Chiêu hỏi như vậy. “Chính là nằm ở đây, nhắm mắt lại, đợi đến ngày mai khi mặt trời mọc, lại mở mắt ra!” Công Tôn Sách đáp, ông đắp kín chăn cho Triển Chiêu, nhìn y an ổn nhắm mắt lại. Đột nhiên, ông cúi xuống bên giường, nhẹ giọng nhưng gấp gáp nói: “Ngày mai lúc mặt trời mọc, ngươi phải mở mắt ra, nhất định phải nhớ mở mắt ra.” Triển Chiêu khép mắt, rồi lại mở mắt ra một lần nữa, vẫn như một cái hố sâu, một cái hố sâu không có quang sắc, y mỉm cười, nói: “Mặt trời là cái gì nhỉ?” “Ngày mai, ngày mai ta sẽ nói cho ngươi biết, vì vậy, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn chưa biết mặt trời như thế nào! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ!” Công Tôn Sách lại một lần nữa gấp gáp nói, Bạch Ngọc Đường thấy rõ ràng, từ bên gò má người kia lướt xuống một giọt sáng. Miêu Cương có một loại cổ gọi là ‘Quên’! Truyền thuyết nói, nó có thể khiến người ta quên hết thảy buồn phiền trên thế gian này, nhưng đó chỉ là truyền thuyết! Chỉ vì chẳng ai tin rằng, hình phạt tàn khốc nhất trên thế gian lại chính là lãng quên! “Lúc Tiểu Triển đoạt được chứng cứ mưu phản của Tương Dương Vương thì bị thương, sau này ta mới biết đó không phải bị thương, mà là trúng cổ!” Công Tôn Sách uống một hớp trà nguội. “Loại cổ đó gọi là ‘Quên’! Vì thế, y từ từ quên chính mình là ai? Người ở bên cạnh là ai? Y cũng bắt đầu quên rằng mình biết võ công! Lúc mới đầu, thỉnh thoảng còn có thể nhớ lại, khi nhớ lại, y sẽ hại người. Chúng ta đều bị thương, có điều không nặng lắm, ngày ấy, y đột nhiên mơ hồ nhớ ra mình có một thanh kiếm, sau đó, y làm ngươi bị thương!” Bạch Ngọc Đường nắm chặt cái chén, hắn không chắc liệu mình có thể tiếp tục nghe tiếp như vậy mà không vọt sang bên cạnh tàn nhẫn mà ôm ấp cái người đang yên tĩnh ngủ hay không. “Sau đó, y hoàn toàn quên! Làm người không có ký ức, thân thể sẽ bắt đầu quên tất cả!” Công Tôn Sách lại uống một hớp trà nguội, tựa hồ ông muốn để cho Bạch Ngọc Đường thấy một hình tượng bình tĩnh, nhưng viền mắt đã đỏ hoe, tiết lộ tâm tình bất đắc dĩ mà lại không cam lòng. “Y từ từ quên đói bụng, mệt mỏi, đau khổ, hạnh phúc. Ba ngày trước, y quên rằng y còn thấy được. Y cũng sẽ quên hết thảy mùi vị, sẽ quên y còn có thể nghe được, sẽ quên y có thể nói chuyện. Chúng ta mỗi đêm đều sẽ thay phiên bảo vệ y, chúng ta sẽ không ngừng mà nhắc nhở y, bắt y tỉnh lại, bởi vì, sợ y sẽ quên phải tỉnh lại.” “Tại sao?! Tại sao không ai nói cho ta?!” Bạch Ngọc Đường cảm thấy tận đáy lòng, lại bị đâm đến đau đớn, là thương mới, so với vết thương lúc y dùng kiếm mang theo nụ cười đâm hắn, càng nặng hơn. Công Tôn Sách nâng mắt nhìn hắn, đột nhiên cười yếu ớt, nói: “Ta vốn muốn truyền tin cho ngươi! Nhưng đại nhân ngăn lại, đại nhân nói, nhân thế thống khổ nhất không phải là sinh ly tử biệt, mà là bị lãng quên!” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu ngủ đến yên tĩnh, hắn mơn trớn mắt y, môi y, gò má y. Y gầy gò hơn lúc trước nhiều quá! Hắn nhớ lúc y tức giận thì quai hàm sẽ phồng lên rất cao, hắn đã từng cười y, nói không giống mèo, mà giống một con ếch xanh. Giờ phút này gò má kia hõm xuống, không có lấy chút hồng hào nào.