Tần Chính Dương sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, mặc quần áo, rửa mặt, đi ra nhà bếp làm bữa sáng để lên bàn, lúc này Tôn Tường vẫn còn ngủ. Nhìn đồng hồ, y quyết định đi gõ cửa phòng Tôn Tường: "Dậy mau, sẽ muộn giờ làm!" Bên trong không chút phản ứng, Tần Chính Dương chau mày, chuyển động cổ tay trực tiếp mở cửa phòng. Đi vào xem tình hình, Tần Chính Dương xưa nay vốn bình tĩnh cũng âm thầm bị dọa cho suýt nhảy dựng lên. Trên giường Tôn Tường hỗn độn một đống, bản thân hắn thì ngồi ở đầu giường, lưng dựa vào gối đầu, trước người thì ôm gối ôm, mắt đầy tơ máu, phía dưới mắt là quầng thâm đen. "Cậu.. đây là như thế nào?" Tần Chính Dương đi qua ngồi bên cạnh giường, nâng tay sờ trán Tôn Tường, "Có phải không khỏe không? Muốn nghỉ làm không, đi bệnh viện khám xem. Cậu như thế này thật dọa người mà." Tôn Tường nghe Tần Chính Dương nói, mắt chớp chớp, giống như vừa mới hồi hồn, "Tần Chính Dương?" Nếu như là bình thường, hẳn là sẽ trực tiếp chụp lấy cánh tay của y nằm trên trán mới là Tôn Tường. Rõ ràng là có chuyện gì đó. Tần Chính Dương nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi: "Alo, Phương Chính! Tôi mặc kệ cậu đang làm cái gì, nhanh chóng qua đây mau, gặp phải quỷ rồi, Tôn Tường bị quỷ triền thân. Đúng rồi, có cái gì trừ yêu trừ tà nào thì mang theo luôn. Tôi phi! Cậu lúc trước xem phòng cũng luôn miệng khẳng định không có gì, kết quả như thế nào! Cậu ta hai mắt dại ra, không nhận ra người, rõ ràng là quỷ triền thân. Tôi nói cho cậu biết, cậu ta mà có chuyện gì, tôi lập tức dẫn người phá nát nơi làm việc của cậu, tôi nói được là làm được!" Người phía đầu dây bên kia khúm núm tỏ vẻ lập tức đến liền, bảo Tần Chính Dương trước trấn định Tôn Tường, thuận tiện hỏi một chút tên quỷ triền thân kia có yêu cầu gì không, nhất định phải làm tốt công tác trấn an, đừng làm bị thương con tin. Phương Chính là bạn học hồi trung học của hai người, lúc học trung học không biết bị động kinh cái gì đột nhiên có một ngày đối với Huyền Học* cảm thấy hứng thú, thi đại học xong liền trèo đèo lội suối đi học viện Đạo giáo ở Thanh Thành học tập, tót nghiệp liền đến nơi này, nơi có đạo quan lớn nhất làm thần côn đạo sĩ. Tôn Tường ngồi trên giường đang dại ra, một hồi lâu đột nhiên phản ứng, trực tiếp giựt lấy di động của Tần Chính Dương: "Alo, Phương Chính, cậu không cần đến đây! Triền thân? Triền thân em gái cậu! Đừng có nghe tên Tần Chính Dương nói bậy! Được rồi, cậu đừng có mà giả danh lừa bịp, gặp lại sau a!" Tần Chính Dương nhìn Tôn Tường rốt cuộc cũng trở về bộ dáng bình thường, cầm lên di động bị ném trên giường, "Tôn Tường, cậu thật không có bị gì?" "Không có việc gì đâu, tối hôm qua mất ngủ, tớ thì có thể bị gì chứ." Tôn Tường cào cào mái tóc rối bù, "Nhanh đi ra đi, tớ còn phải thay quần áo, ăn sáng rồi đi làm." "Mất ngủ? Có muốn ở nhà ngủ bù hay không? Tớ xin phép công ty cho cậu nghỉ?" Tần Chính Dương có chút không yên lòng. Tiểu tử này vô tâm vô phế quen rồi, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị mất ngủ. Chẳng lẽ tối hôm qua kích thích quá lớn? Tôn Tường ngược lại không kiên nhẫn đẩy Tần Chính Dương, "Đã nói không có việc gì mà, mau đi ra ngoài đi." "Được rồi, tớ đã luộc trứng rồi, thay quần áo rồi ra ăn." "Ừhm." Tôn Tường nhìn Tần Chính Dương đóng cửa phòng lại, liền lập tức một cước đá văng mền ra, cánh tay vừa rối vẫn giấu trong chăn đang cầm di động. Tôn Tường chưa từ bỏ ý định nhìn lại, màn hình hiển thị giao diện "Một trăm độ hiểu biết". "Câu hỏi: Tôi có một người bạn thanh mai trúc mã, cậu ta thường tranh đoạt bạn gái của tôi, tôi có một cậu ta giành một, tôi vẫn thường nguyện cậu ta nhanh chóng kết giao bạn gái để tôi có cơ hội vùng lên. Nhưng là ngày hôm qua cậu ta nói cậu ta đi xem mắt phụ nữ, trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu là như thế nào? Ngoài ra, ngày hôm qua, cậu ta còn không hiểu tại sao lại hôn tôi, đây là chuyện gì? Cầu giúp đỡ." Câu hỏi nặc danh hết sức nổi bật, cho nên rất nhiều người trả lời. "Ai nha~ Tiểu thụ thật đáng yêu! Thật chịu không nổi mà, quá kích động! Tiểu công thích tiểu thụ như vậy, mà tiểu thụ không biết, thật manh mà!!" Phần sau phỏng chừng đều là do lầu một trả lời liền kéo đến vây xem. Cơ hồ mọi người trả lời đều là Tần Chính Dương thích Tôn Tường, bản thân Tôn Tường cũng thích Tần Chính Dương mà không nhận ra. Tôn Tường bị đáp án này làm cho hoảng sợ, như sét đánh ngang tai, hắn chưa bao giờ nghĩ đến câu trả lời là như vậy. Cố tình tất cả mọi người đều một mực chắc chắn bọn họ như vậy. Tôn Tường an vị trên giường xem các câu trả lời, suy nghĩ đến cả một đêm, cho nên sáng hôm sau nhìn thấy Tần Chính Dương liền phản ứng có chút chậm chạp. Tôn Tường cảm giác đầu óc hai mươi mấy năm qua đều đem sử dụng hết cho chuyện này, bất đắc dĩ Tần Chính Dương còn chờ ở bên ngoài, Tôn Tường chỉ có thể xuống giường thay quần áo, rửa mặt sạch sẽ ra ngoài ăn bữa sáng tình yêu của Tần Chính Dương... Tình yêu em gái ngươi!!! Ăn sáng xong liền cùng Tần Chính Dương đi ra gara, một đường vô tri vô giác, lên xe cũng không nhìn Tần Chính Dương, nhắm mắt dưỡng thần. Đến công ty liền nằm dài trên bàn trong văn phòng, tiếp tục tiêu hóa đáp án kia. Kỳ thật tối hôm qua Tôn Tường suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại từng chuyện từ nhỏ đến lớn, cũng không thấy được Tần Chính Dương khi nào biểu hiện thích hắn - ngoại trừ lúc đi nhà trẻ. Tôn Tường đưa ngón tay ra tính: Con người Tần Chính Dương rất xấu, thường xuyên cướp bạn gái hắn - Nhưng mà bình thường lại đối xử với hắn rất tốt, bất quá là sợ hắn bị phụ nữ lừa tình, được rồi chuyện này tạm thời không tính. Con người y rất vĩ đại, luôn cướp đi sự nổi bật của hắn - nhưng nếu không có mục tiêu là Tần Chính Dương, hắn hiện tại cũng không được như thế này, cái này cũng tạm thời cho qua. Nhưng tại sao thời điểm thân cận phụ nữ lại còn hôn hắn? Tôn Tường suy nghĩ, ừm, tội ác tày trời! Tôn Tường hừ hừ thay đổi tư thế nằm sắp xuống: Hắn đối với Tần Chính Dương là tình cảm gì? Tuy bình thường vẫn luôn mở miệng chán ghét Tần Chính Dương, thật ra cũng không phải là lúc nào cũng ghét, chỉ là lúc bị so sánh thì khó chịu. Hơn nữa tại thành phố xa lạ dốc sức làm việc, cũng là bởi vì bên cạnh có Tần Chính Dương cho nên cảm thấy an tâm. Ở chung vài năm, lúc Tần Chính Dương không ở nhà cũng sẽ cảm thấy cô đơn, ngay cả thời điểm đi công tác không có Tần Chính Dương cũng thế. Cùng chơi trò chơi cũng tốt, nói chuyện phiếm cũng tốt, thiếu Tần Chính Dương xem cảm thấy thiếu thốn. Cho nên nói như vậy có phải gọi là thích không? Tôn Tường thực mê mang, Tần Chính Dương là nam, hắn cũng là nam, hai thằng đàn ông thì gọi là quan hệ gì?! Dựa vào bàn đứng dậy, Tôn Tường lên "Một trăm độ", nhìn thấy vấn đề của mình phía dưới lại tiếp tục tăng câu trả lời, cảm giác thiệt không biết nói gì! Còn có người bạn nhiệt tình đưa đường link cho hắn. Tôn Tường bị gợi lên lòng hiếu kỳ, liền click vào xem. Cứ lướt lướt như thế, một ngày liền trôi qua như vậy. Tôn Tường cả người như bị tẩy não, một thế giới mới cứ như vậy mở ra trước mắt hắn. Tan tần, Tôn Tường liền xem tiểu thuyết bi kịch, nhân vật chín hB từ đầu đến cuối đều không biết nhân vật chính A thích hắn, nhân vật chính A còn tặng tượng đất cho nhân vật chính B, thể loại đào nước mắt của quần chúng nhân dân a. Tôn Tường đỏ hốc mắt, nhìn kết cục khổ sở liền muốn khóc. Không tự giác liền nghĩ đến chuyện của hắn và Tần Chính Dương. "Có chuyện gì vậy?" giọng nói quan tâm gần trong gan tấc, Tôn Tường con mắt đỏ hồng ngẩng mặt nhìn, "Chuyện gì?" Tần Chính Dương cảm giác Tôn Tường cả ngày hôm nay đều không thích hợp. Do dự một chút vẫn là mở miệng nói, "Tối nay tớ phải đi gặp mặt khách hàng, cho nên..." "A, được rồi, tối nay tớ tự mình về nhà không thành vấn đề, hai người hảo hảo ngoạn, tớ ăn cơm xong sẽ đi bộ tiêu thực, không cần lo lắng." Tôn Tường phất tay cắt ngang lời nói của Tần Chính Dương. Tần Chính Dương nhìn nhìn Tôn Tường, muốn nói lại thôi, "Vậy tớ đi trước, cậu về cẩn thận." Tôn Tường nhìn theo Tần Chính Dương ra hỏi văn phòng, nâng tay xoa xoa mắt, "Chuyện gì chứ, căn bản là tớ yêu đơn phương mà thôi, khốn khiếp!" ======== Huyền học chỉ là những hiện tượng do con người chế định ra, chúng được phóng chiếu, bành trướng từ "tự ngã" ra thế giới hiện tượng, tập thành các "nghề" mưu sinh: Huyền học thuộc con người qua chỉ tay, tướng số, bói bài ; các loại gieo quẻ, cầu xăm; hoặc là đồng bóng, cô cậu.... mà tâm thần học gọi là bệnh Đa nhân cách Huyền học thuộc Không gian: các khoa Chiêm tinh, Phong thủy, Địa lý, Bát trạch, Cảm xạ... Huyền học thuộc Thời gian: các khoa Tử vi, Tử bình, xem ngày giờ tháng năm...hung kiết...