Tôi cầm theo cuốn nhật kí chạy thật nhanh xuống đường. Đã hơn mười giờ khuya mà dòng người hãy còn tấp nập, một ngày cuối tuần bình thường nhưng lại vô cùng bất thường với tôi. Tôi chỉ mới đọc được trang đầu tiên của quyển nhật kí thì đã vội chạy ra đây ngay... ...Nếu thật sự em có mệnh hệ gì thì em sẽ nhờ một người bạn dẫn bé Thy đến gặp anh. Cô ấy tên là Thùy Quyên, một người bạn mà em rất tin tưởng... Nếu đúng như những gì Nhi viết thì đứa bé ấy đích thị là đứa con gái của tôi và em. Tất cả chỉ tại Thùy Quyên, rõ ràng là cô ta đã bày trò. Tôi hận mình vì cái tính cố chấp, đã biết rõ là Thùy Quyên có mối liên hệ thân thiết với Nhi nhưng lại vờ như không biết. Chỉ vì tôi không biết đứa bé ấy là con gái của mình, đứa con máu mủ của tôi. Tôi chạy đến căn hộ mà Hạnh thuê nhanh hết sức có thể. Ánh đèn hãy còn sáng nhưng tôi bấm chuông một hồi lâu mà chẳng có ai bước ra. Càng chờ lâu tôi càng sốt ruột mà nhấn chuông nhiều hơn. Bà hàng xóm kế bên nghe thấy vội chạy ra, nhìn tôi rồi bảo: - Lúc nãy mấy người trong nhà vừa đi ra ngoài, giờ không có ai trong đó đâu! - Vậy bác biết họ đi đâu không? Bà chỉ về phía công viên mà tôi đã ngồi với Hân lần trước. - Tôi thấy họ đi về hướng đó đó. Họ đi bộ thôi. Để đèn sáng thế này thì chắc một lát nữa là về. Chú cứ ở đây chờ đi. - Vâng! Tôi đang có chuyện gấp cần tìm họ. Cám ơn bác, để tôi đi tìm họ thử xem. Nói rồi tôi cúi đầu và chạy về phía công viên, hi vọng rằng họ chỉ đi dạo vào ban đêm. Nhưng thật trong lòng tôi không dám hi vọng lắm. Thùy Quyên hẳn đã biết rõ nội dung của quyển nhật kí, và cô ta hẳn đoán được tôi sẽ nhanh chóng chạy đến đây để gặp bé Quỳnh Thy. Nhưng tại sao cô ta không nói ngay tại lúc đó mà lại cố tình bỏ chìa khóa ở nhà, rồi còn bắt tôi phải chạy về nhà mới đọc được...Cô ta đang dự tính gì đây. Dòng người bắt đầu thưa thớt dần. Màn đêm dần trở nên tĩnh mịch ở nơi đây. Tôi có thể dễ dàng trông thấy bé Hạnh đang ngồi thẫn thờ một mình trên cái ghế đá nơi công viên. Trông thấy tôi con bé giật mình đứng dậy nhưng tôi đã vội giữ chặt tay nó lại, hỏi bằng giọng đứt quãng do phải chạy nãy giờ. - ...Thùy Quyên...Thùy Quyên đâu rồi?...Không, bé Thy...bé Thy đâu? - Đi rồi!- Hạnh đáp hững hờ. Con bé chỉ ngạc nhiên khi trông thấy tôi chứ không còn sợ hãi như lúc nãy nữa. - Đi đâu? - Đến nơi nào mà ba không thể tìm ra được. Kể cả con! Tôi run run cắn chặt môi, đôi tay siết mạnh lại khiến bé Hạnh phải nhăn mặt vì đau. Nghe tiếng kêu khẽ của Hạnh mà tôi bừng tỉnh buông con bé ra, ngồi phịch xuống ghế. Thế là hết! Giống như chị Như vừa đến bên đã vội bỏ tôi mà đi, rồi đến Nhi bỏ tôi đi chỉ một lần duy nhất và đã không bao giờ trở lại...giờ đến cả bé Thy cũng đi mất thì cuộc đời tôi còn có ý nghĩa gì chứ. Tôi ôm mặt và bật khóc không thể kìm nén được. - Tôi...tôi đã làm gì thế này? Tại sao những người quan trọng nhất của tôi lại lần lượt bỏ đi như thế chứ? Tại sao...? Hạnh ngồi xuống kề bên, nước mắt cũng tuôn dài. - Con đã mất đi một người bạn, con cũng thương ba nhưng vì lời hứa với người bạn quá cố đó mà con không thể tiết lộ được điều gì cả. Mong ba hiểu cho. Điều duy nhất con chỉ muốn nói rằng Thùy Quyên mang bé Thy đi là đúng. Tôi giương đôi mắt đỏ ngầu của mình lên nhìn Hạnh vẻ giận dữ, nhưng con bé lại tiếp tục. - Ba nghĩ xem những người bên cạnh ba tất cả chẳng có ai được hạnh phúc cả. Không phải tại số phận của họ, tất cả chỉ tại ba. Chuyện của dì Như thì con không biết rõ, nhưng đến dì Hân và cả bé Nhi nữa, cả hai đã vì ba mà chịu quá nhiều đau khổ. Tất cả chỉ tại ba, nếu ba thành thật với tình cảm của chính mình, nếu ba không nhu nhược, không ích kỉ thì đâu có cái bi kịch như ngày hôm nay. Mặc dù bé Thy là con gái của ba nhưng vì Nhi, tụi con chưa thể giao con bé cho ba được. Con không muốn ba lại làm khổ con bé. Từng câu nói Hạnh như những gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Đúng, tất cả là tại tôi! Một thằng ********...Như nó đã từng suốt bao năm qua... Ngày chủ nhật lại chỉ mình tôi trong căn nhà rộng lớn. Quyên đã không về như tôi hy vọng. Thùy Quyên, cô ta đến với tôi cứ như là một giấc mơ, bí ẩn, thật sự quá bí ẩn cho đến tận bây giờ. Khi mà tôi đã biết rõ thân phận của cô ta. Cô gái đó là Lê Thùy Quyên, tôi đã gặp cô ta lần đầu vào cái ngày mà Thuận đến nhận bé Nhi. Đó là một trong bộ ba của Hạnh và Nhi, cái đêm mà tôi đuổi theo Nhi ra ngoài công viên chỉ nhớ mang máng khuôn mặt cô ta lúc đó. Nhưng dù trời tối tôi cũng nhận ra cô ta có bề ngoài hao hao giống Nhi, chỉ khác về mái tóc mà thôi. Tiếc là lúc đó vì lo cho bé Nhi mà tôi đã không nhận ra cô ta, cho đến khi đọc cuốn nhật kí này. Nhờ có nó mà tôi đã biết được cuộc sống của Nhi suốt mấy năm qua... ....Sau khi Nhi bỏ đi đúng là em có đến ở với Thuận. Nhưng chỉ vài tháng sau, cái tin mình có thai đã làm chấn động đến chính em, và cả Thuận. Chẳng trách mà khi gặp tôi Thuận đã tặng cho quả đấm vào mặt, tính ra thì cái giá đó tôi vẫn còn lời chán. Rồi nhiều lý do mà Nhi quyết định tiếp tục bỏ đi, nhất định phải sanh đứa con này cho tôi... ...Nhi và Quyên dễ dàng liên lạc được với nhau. Lúc đầu Quyên hãy còn ở trong kí túc xá của trường, nhưng sau đó đã quyết định thuê trọ ở ngoài cùng Nhi. Quyên không có tiền, nhưng Nhi thì có, bởi tài sản mà ông Thái để lại không phải là ít. Nhi không hề đề cập đến việc tại sao Quyên lại xin nghỉ một năm, tôi cũng chẳng quan tâm vấn đề đó làm gì. Nhưng đó lại là một mấu chốt rất quan trọng mà cho đến gần kết thúc câu chuyện này tôi mới nhận ra được... Bé Thy được sinh ra mà không có cha. Mà không lẽ lại nói cha của nó cũng chính là ông ngoại. Nhưng ngay từ lúc đi khám thai em đã biết mình mang bệnh trong người, đó là lý do em tìm đến Quyên, mang cho cô ta tất cả nỗi niềm của mình. Tôi tự hỏi Thùy Quyên đến với tôi có phải vì những lời nói của Nhi hay không? Nói thật lúc đầu tôi cũng không ít lần nghĩ Quyên chính là bé Nhi, nhưng rồi sau khi ở chung nhà ngoài cách nấu ăn ra thì tính tình và cách sử xự của cô ta hoàn toàn khác với Nhi. Tôi có bao giờ nói Quyên có nhiều nét giống Nhi chưa nhỉ? Có thì có đấy nhưng tôi tin vào trực giác của mình hơn. Hơn nữa tôi tự tin rằng mình chính tay nuôi bé Nhi từ nhỏ thì dù con bé có thay đổi thế nào thì tôi vẫn có thể nhận ra được. Đa số trong cuốn nhật kí Nhi chỉ muốn kể về cuộc sống của em với bé Thy bên ấy, rằng một ngày nào đó cả hai mẹ con sẽ về bên cạnh tôi. Nhưng điều đó bây giờ đã là không thể. Tôi giận bé Hạnh, con bé đã biết Nhi có bệnh mà vẫn giấu tôi, để giờ đây tôi phải hối hận cả đời vì không được nhìn mặt em lần cuối. Đứa con gái duy nhất em để lại tôi cũng không thể nào giữ được, giờ cũng chẳng biết nó đang ở nơi đâu... Rồi thời gian qua nhanh khi bé Thy vừa tròn bốn tuổi cũng là lúc Nhi đã yếu dần. Và em quyết định trao bé Thy cho Quyên. Em ghi rõ rằng chỉ giao bé Thy lại cho Quyên chứ không bảo cô ta sẽ về đây gặp tôi. Có thể sau cái chết của Nhi, Quyên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi, và một kế hoạch trả thù được lập ra từ đó chăng. Nhưng có nghĩ nát óc tôi cũng không thể giải thích được cái đêm đầu tiên cô ấy đến gặp tôi, không lẽ cũng là một sự trả thù hay sao... Tôi gập quyển nhật kí lại. Càng đọc tôi càng cảm thấy như đang đọc di chúc của Nhi, điều đó khiến tôi không thể nào chịu được, dù cho sự thật có hiện diện sờ sờ trước mặt đi nữa. Nhi đã chịu quá nhiều uất ức nhưng vẫn vui vẻ và sống, biết được căn bệnh quái ác đang hành hạ mình nhưng vẫn mạnh mẽ để tiếp tục nuôi dạy bé Nhi cho đến hơi thở cuối cùng. Nhi không hề trách tôi lấy một câu, con bé chỉ mong muốn một ngày nào đó tôi thật sự quên đi hình bóng chị Như trong nó, để Nhi có thể đường hoàng trở thành vợ tôi. Nhưng đều đó càng lúc càng quá xa vời và đã trở thành không tưởng.... Một ngày chủ nhật dài lê thê trôi qua khi tôi dành cả ngày để đọc quyển nhật kí ấy, xem đó như là kỉ vật của Nhi. Căn phòng của Quyên vẫn còn đấy, không hề khóa cửa. Đêm qua khi tôi bước vào đã nhìn thấy một bệ thờ nhỏ với nhiều tàn nhang bên dưới, chứng tỏ Quyên đã thắp hằng ngày. Trên bệ không có ảnh, chỉ có một lọ đựng tro cốt. Tôi tự dối lòng rằng đấy không phải là bé Nhi, chắc chắn là không thể nào. Tôi bước vội ra khỏi phòng và không dám bước vào bên trong nữa. Đêm đó Thùy Quyên cũng không trở về, và tôi chẳng hi vọng rằng sẽ thấy được mặt cô ta ở công ty vào sáng mai... Sáng thứ hai như bao ngày trước khi Quyên đến ở, tôi cũng chỉ nuốt vội hai miếng bánh mì không rồi đến thẳng công ty. Công việc, chỉ có công việc mới khiến tôi quên hết những buồn phiền này. Chính công việc cũng đã giúp tôi quên đi những đau khổ khác trong cuộc đời, tôi lao đầu vào làm việc như điên, cho đến khi ngoảnh đầu lại thì thấy mình được đề bạt lên chức giám đốc điều hành này từ lúc nào. Đúng là tôi đã may mắn, nhưng không ai phủ định được sự thành đạt này là từ năng lực thật sự của tôi. Vẫn như mọi ngày, các nhân viên khác đều tươi cười chào hỏi khi thấy tôi bước vào, vẫn là vị giám đốc oai vệ đó. Fred đang nhấp một ngụm cà phê cũng cúi đầu chào, tôi đưa tay ra hiệu bảo cậu ta chốc nữa vào trong nói chuyện. Tôi muốn nhờ cậu ta đăng tin tuyển thư kí khác vì đoán chắc là Quyên sẽ không xuất hiện nữa. Nhìn vẻ bình thản của Fred hẳn cậu ta chưa biết Thùy Quyên sẽ không đến nữa. Nhưng tôi đã nhầm, Thùy Quyên, cô ta đường hoàng ngồi vào chỗ làm việc của mình từ trước, kính cẩn cúi đầu chào tôi nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng vô cảm. Tôi biết giờ đây cô ta đã hoàn toàn trở thành một cô thư kí đúng mực, và dĩ nhiên là cô ta sẽ không nói chuyện gì khác ngoài công việc. Biết là thế nhưng tôi vẫn không kìm lại được, bước tới đập tay thật mạnh xuống bàn: - Tại sao...Tại sao cô còn dám xuất hiện ở đây? - Giám đốc hỏi vậy là sao ạ? Tôi là thư ký riêng của ngài, đang giờ làm việc nếu không ở đây thì ở đây bây giờ? Câu trả lời bình thản của Quyên khiến tôi tức điên lên, mặc cho đám nhân viên khác đang lao nhao bên ngoài, tôi vẫn to tiếng: - Cô đừng giả ngây ở đây! Tôi hỏi cô, cô mang con gái của tôi đi đâu? Quyên ngước đôi mắt đen long lanh nổi bật sau cặp kính lên nhìn tôi chằm chằm, rồi cô ta nhìn ra phía cửa khẽ ra hiệu nhờ Fred đóng cửa lại. Tiếng "cạch" khô khốc vang lên, khi đã chắc những chiếc bóng đã không còn lảng vảng ở phía sau cánh cửa nữa Quyên mới lên tiếng. - Con gái của giám đốc thì sao giám đốc lại hỏi tôi? Mà theo tôi biết thì hình như giám đốc đâu có đứa con gái nào, chắc là ngài nhầm. Đừng đổ oan cho tôi, tội nghiệp! Giọng điệu vừa nghiêm túc vừa mỉa mai của Quyên khiến tôi giận run lên nhưng không làm gì được. Tôi không ngờ cô ta lại chai mặt đến mức dám xuất hiện ở đây, còn dám ngang nhiên thách thức như không. Có thể cô ta đã lầm, bởi nếu muốn tôi sẵn sàng làm việc phạm pháp để buộc cô ta phải nói ra tung tích của bé Thy. Nhưng đó không phải là phong cách của tôi, hay đúng hơn là tôi không dám. Tôi sợ, sợ rằng sự hấp tấp nóng vội của mình rồi lại phải ân hận thêm một lần nữa. Tôi hít một hơi thật dài để lấy lại bình tĩnh: - Được rồi! Tôi không đủ kiên nhẫn để đùa mãi với cô đâu. Bé Thy, con gái của tôi đâu? - À, ra là ông đang hỏi bé Thy. Ông đã đọc cuốn nhật ký rồi à? Tôi gật đầu, vẫn nhìn cô ta chằm chằm. Thùy Quyên cũng không còn muốn đùa nữa, cô ta nghiêm giọng lại: - Vậy anh Đông, anh đã đọc hết cuốn nhật ký ấy chưa? Tôi nghĩ là chưa nên đến giờ anh vẫn còn xuất hiện ở đây mà hỏi tôi câu hỏi ngớ ngẩn ấy. Cả tôi và Hạnh, hai đứa đều làm theo lời hứa với Nhi năm xưa, còn việc bé Thy ở đâu thì có lẽ anh nên đọc kỹ lại quyển nhật kí ấy hơn. Yên tâm, con bé đang ở một nơi rất tốt, tốt hơn là anh nghĩ đấy. Rồi Quyên rút ra một tờ đơn đưa cho tôi. - Đây là đơn xin nghỉ việc. Tôi hi vọng là ngài giám đốc đây sẽ nhận cho. Nhưng dù ngài đồng ý hay không thì chiều mai tôi vẫn lên đường ra nước ngoài. Công việc mà tôi đã hứa với Nhi đã xong nên tôi nghĩ mình chẳng còn việc gì ở đây cả. Vậy nên sau ngày hôm nay có thể tôi sẽ không bao giờ gặp ngài nữa, mong ngài bảo trọng nhé. Tôi cầm tờ đơn trên tay mà như muốn vò nát nó ra. Như Quyên nói không lẽ tất cả đều là sắp đặt của Nhi, hóa ra Nhi là người hận tôi chứ không phải là Quyên hay sao? Nhưng trong quyển nhật kí ấy tôi đã đọc hết tất cả mà chẳng hề nghe Nhi nhắc đến chuyện đó. Vậy thì tôi biết phải tìm con bé ở đâu bây giờ. - Cô đừng có mà nói khống. Tôi đã đọc hết cuốn nhật kí ấy, làm gì có đoạn nào đề cập đến chỗ bé Thy đang ở. - Ngài thật là rắc rối đấy ngài Đông à! Nhưng thôi được, dù sao cũng có chút cảm tình với ngài nên tôi sẽ tiết lộ một chút. Mọi thông tin ngài cần chỉ nằm gọn gàng trong trang cuối cùng của quyển nhật kí. Vậy thôi, chúc ngài may mắn. Quyên cúi xuống kéo chiếc thùng giấy đựng những dụng cụ tài liệu riêng của mình ra. Giờ tôi mới nhận ra chiếc bàn đã được dọn lại ngăn nắp như mới, vì là đồ của công ty nên cô ta vẫn để lại. Nghĩa là việc cô ta xin nghỉ việc là hoàn toàn nghiêm túc. Quyên bê chiếc thùng lên và bước ra, nhưng tôi vội giữ tay cô ta lại: - Nhưng nếu tôi không tìm thấy thì sao? Không lẽ cả đời này tôi sẽ không được gặp con bé hay sao? Quyên quay lại nhìn tôi, khẳng định: - Chắc chắn là sẽ gặp! Không sớm thì muộn nếu anh không đến thì người ấy cũng sẽ tự động đến gặp anh mà thôi. Chào anh và chúc anh sẽ hạnh phúc bên người ấy. Thùy Quyên lạnh lùng bước đi trong ánh mắt sửng sốt của các nhân viên khác, trong đó có cả Fred. Cậu ta vội chạy phòng trong khi tôi vẫn đứng thẫn thờ chỗ ấy. - Có chuyện gì thế ạ? Sao Quyên lại bỏ đi như thế? Tôi không nói gì được, chỉ đưa cho Fred tờ đơn xin nghỉ việc. Chỉ thoáng nhìn qua Fred đã vội thốt lên. - Sao ngài không ngăn cô ấy lại. Không lẽ giám đốc muốn để cô ấy đi như vậy thật sao? - Tôi không muốn! Nhưng không còn cách nào khác. - Nhưng...cô ấy đã khóc. Giám đốc, cô ấy khóc thật đấy ạ... Tôi ngạc nhiên nhìn Fred, nửa ngờ vực. - Khóc...cô ta ư? Không thể nào! Cô ta khiến cho tôi suýt khóc thì có đấy! - Xin lỗi giám đốc. Còn một chi tiết nhỏ nữa mà tôi đã không nói với ngài... - Là chuyện gì? Từ bao giờ mà anh lại bắt đầu ngập ngừng như thế vậy hả? Fred im lặng trong đôi chút, rồi cậu ta nói bằng giọng rất nghiêm túc, để chắc rằng tôi sẽ tiếp nhận những thông tin ấy. - Sự thật thì tôi không biết đó có phải là Thùy Quyên hay không, bởi theo như hồ sơ nhận dạng thì cô ta hẳn phải có một vết thẹo ở vành tai, chỗ ấy khá khuất nhưng nếu để ý kĩ thì có thể thấy được. Nhưng...dù đã cố gắng nhưng tôi vẫn không thấy được vết thẹo ấy. Tôi nghĩ Thùy Quyên mà chúng ta đã gặp không hẳn đã là THùy Quyên đó. Ngài có hiểu ý tôi không...Nhi, cô ấy.... Phải rồi! Tôi choáng váng. Nếu như thế thì có thể giải thích được cho tất cả mọi việc. Tôi chạy vội đến cạnh cửa kính nhìn xuống, nhưng đã muộn, Thùy Quyên đã bước lên taxi và đi mất. Tôi đấm tay thật mạnh vào tường, trách mình tại sao không nhận ra sớm hơn...