Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
Chương 8 : Lui cái gì? Mấy người lui làm chi!?
Tuy quân y luôn đảm bảo rằng thân thể và tinh thần của nguyên soái đều bình thường, nhưng các hạm trưởng đảm nhiệm các tàu hộ tống của Quân đoàn số 1 vẫn yêu cầu trước hết cho Nguyên soái nghỉ ngơi một ngày.
Nên nguyên soái ở trong phòng của mình cả ngày cùng với Việt An.
Dù không trong phòng thì cũng không có chỗ khác để đi, nên sau khi bọn họ trở lại chiến hạm này liền trực tiếp mở lỗ sâu(*), hiện tại toàn bộ hạm đội đều tiến vào lối đi bên trong lỗ sâu.
(*) Lỗ sâu (Wormhole): còn được gọi là Lỗ giun hay Cầu Einstein-Rosen. Định nghĩa và giải thích nguyên lý của thứ này khá là phức tạp và nhiều thuật ngữ, bạn nào có hứng thú có thể search google tên tiếng anh của nó. Nếu nói một cách đơn giản dễ hiểu thì đây là đường hầm thời không, là đường tắt nối liền các không – thời gian với nhau.
<img alt="chương 81jpg" src="https://pelin11052002.files.wordpress.com/2018/07/chc6b0c6a1ng-81.jpg" data-pagespeed-url-hash=1248528167 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Sau một ngày, hạm đội tập hợp tại cửa ra ở phụ cận đế tinh, sau đó rời lỗ sâu, tiến vào kênh điều hướng lực hút của đế tinh, cuối cùng tiến hành hạ cánh xuống mặt đất.
Việt An ôm linh thạch nguyên soái cho, nằm nhoài trên đùi nguyên soái gặm.
Mặc dù Việt An là yêu quái, nhưng lại có bản tính của mèo, nên cậu thường theo thói quen tìm một chỗ ấm áp để ngủ gật.
Nhiệt độ trong phi thuyền rất ổn định, cũng không có chỗ nào đặc biệt ấm áp, cho nên nơi Việt An thường làm ổ, chính là trên đùi và ổ chăn của nguyên soái tiên sinh.
Thân thể người khoẻ mạnh thường ấm áp dễ chịu, dùng từ các lão tiền bối thường nói, chính là dương khí thịnh.
Quý Tu Quân thuộc lại hình dương khí cực kỳ dồi dào —— tuy rằng mặt anh lúc nào cũng căng chặt và lạnh lùng khiến cho người khác cảm thấy lạnh cả người, nhưng trên người anh lại cực kỳ ấm áp dễ chịu khiến mèo yêu thích.
Nguyên soái tiên sinh cũng không khách khí với đám tướng lĩnh kia, kêu nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cả ngày đều ở trong phòng của mình, nhìn Việt An gặm đá năng lượng, gặm xong đá năng lượng thì đi mở mấy cái thùng lớn đựng đồ ăn vặt nhỏ.
Cuối cùng Quý Tu Quân cũng tìm được lạc thú là đút Việt An ăn.
Cảm giác Cục Lông Nhỏ vươn hai cái móng vuốt ôm tay anh để ăn đồ ăn cực kỳ… ấm áp.
Bất kể là cảm xúc đầu lưỡi liếm trúng ngón tay, hay là cảm giác khi chạm vào cái bụng nhỏ cực kỳ mềm, hoặc cảm giác đệm thịt hai chân tiếp xúc với da thịt, tất cả đều làm cho người cảm nhận tự nhiên sản sinh ra cảm giác hạnh phúc và thản nhiên.
Việt An được đút ăn cũng có cảm giác mình đang ở trên thiên đường.
Có người cho ăn, có người nuôi, có người làm ấm giường, còn có đùi lớn để ngủ, quả thật không thể không càng ngày càng đắc ý!
Mặc dù cái đùi bự thường thích vò bụng nhỏ chiếm tiện nghi, nhưng mà không liên quan, đồ ăn vặt ăn rất ngon nha!
Nghĩ đến việc sau khi trở về Địa Cầu có thể ăn nhiều món ngon hơn, đuôi Việt An không nhịn được dựng thẳng lên trời!
Rạng sáng ngày thứ hai, cái đầu nhỏ của Việt An chui ra từ trong ổ chăn ấm áp dễ chịu, vừa ngẩng đầu thì thấy nguyên soái tiên sinh đã chỉnh sửa dung nhan xong, đang ngồi đoan chính trên ghế.
Động tĩnh của Việt An rất nhỏ, nhưng trong căn phòng quá mức yên tĩnh, thì vẫn cực kỳ rõ ràng.
Quý Tu Quân quay đầu liếc mắt nhìn cậu, “Tỉnh rồi?”
“Miao.” Việt An mềm nhũn kêu một tiếng, chui ra khỏi chăn, ngồi xổm ở trên chăn, duỗi móng rồi liếm liếm, rửa mặt.
Nguyên soái tiên sinh đã có thói quen mỗi buổi tối đi ngủ đều có một Cục Lông Nhỏ lén lút chui vào trong chăn.
Lúc trước ở trong khoang thuyền an toàn, anh đã cực kỳ nghiêm túc nói qua mấy lần, dưới tình huống dù đã nhiều lần cấm nhưng vẫn không được, Quý Tu Quân đành phải chọn cúi đầu khuất phục dưới thế lực của bụng lông mềm.
Cho tới hôm nay, anh đã có thể cực kỳ thong dong cùng chui vào chăn nói chúc ngủ ngon và chào buổi sáng với Việt An.
Việt An liếm lông xong, quay đầu chạy về phía vali đựng đồ ăn vặt nhỏ vẫn chưa ăn xong, từ bên trong lôi ra một túi đóng gói giữ tươi, vừa ngậm vừa chạy chậm, nhảy lên chân nguyên soái tiên sinh.
Nhưng ngoài ý muốn là Quý Tu Quân từ chối đút cậu ăn.
“Ngày hôm nay thì không được.” Nguyên soái tiên sinh nhẹ nhàng chạm chạm cái bảng nửa trong suốt xuất hiện trước mặt, “Lát nữa có hội nghị.”
Mấy tướng lĩnh ở trên tàu gửi một ít báo cáo trọng yếu vào trong quang não của nguyên soái tiên sinh, cùng với tư liệu và đề cương thảo luận trong ngày.
Từ ngữ báo cáo đơn giản và trực tiếp, không có chút uyển chuyển của công văn hành chính, giữa những hàng chữ toát ra tác phong gọn gàng của quân nhân.
Nguyên soái ngồi trước bàn làm việc giản dị trong phòng ngủ, nhìn văn kiện giả lập trôi lơ lửng trên không trung.
Việt An vẫn như trước không đọc hiểu văn tự, ngậm túi đồ ăn vặt nhảy lên bàn, cậu duỗi chân thử ngoắc ngoắc văn kiện giả lập đang nổi lơ lửng, phát hiện chỉ là hình chiếu thực tế ảo, sau đó vô vị thu hồi móng vuốt, trở về đùi nguyên soái tiên sinh, ngáp nhẹ một cái.
Quân phục của nguyên soái tiên sinh là một thân màu đen nghiêm túc, nút áo cùng với viền tay áo là màu vàng chói mắt.
Từ giữa nón đến vành nón là một hình trang trí lớn, có lẽ là một loại hoa nào đó, màu vàng thuần khiết cùng với màu hồng tươi đẹp mãnh liệt đồng thời quấn quanh, cực kỳ đẹp đẽ, treo trên ghế dựa là áo khoác, cầu vai trên áo có tua rua màu vàng buông xuống hai bên, cực kỳ khiến mèo chú ý.
Lúc Việt An nhìn chăm chú mấy sợi tua rua, đuôi như có như không lắc lắc, thời điểm không kiềm chế được muốn duỗi móng vuốt, Quý Tu Quân lại đứng lên.
Anh nhẹ nhàng đặt Việt An lên bàn, cúi mắt xuống thì thấy Việt An ngồi xổm trên bàn đang ngửa đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút, anh lấy một khối đá năng lượng từ trong tủ bên cạnh ra, nhét vào trong ngực Việt An.
Anh muốn đến phòng hội nghị trên chủ hạm để mở họp, tốt nhất là Việt An nên an tâm ngốc ở trong phòng và gặm đá năng lượng.
Một chiến hạm lớn như vậy, nếu thật sự chạy mất thì đi tìm cũng là một chuyện lớn.
Huống chi… gián điệp cũng không phải có thể triệt để nhổ hết trong mấy ngày ngắn ngủi anh mất tích.
Ít nhất là lúc này xem trong vài phần báo cáo, vẫn còn một số bộ phận trốn rất sâu không thể bắt tới ở trên chiếc chiến hạm này.
“Ngoan ngoãn chờ, không được đi ra ngoài.” Quý Tu Quân nói xong, ý thức được phòng của anh, trừ anh cùng với trợ thủ thì không ai vào được, vì vậy dừng một chút, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một món trang sức nho nhỏ hình thoi.
Chủ thể của trang sức này là một viên ngọc thạch long lanh đẹp đẽ, màu sắc đậm sâu hơn rất nhiều so với đôi mắt của Việt An, viền quanh bảo thạch là màu xám tràn đầy cảm giác nhân công máy móc, phối hợp tất cả lại cực kỳ đẹp đẽ.
Trang sức này cũng nhỏ, hơi lớn hơn lóng tay cái một chút xíu, nhìn hình thức có vẻ là dây chuyền, vì bên trên có một sợi dây nối vào.
Nhìn hình dáng nhỏ bé, chắc là cho người đeo.
Quý Tu Quân thô bạo kéo dây chuyền hai lần: “Đeo lên.”
Việt An nghiêng đầu, tránh được tay Quý Tu Quân, biểu thị từ chối.
“Thông tấn khí.” Nguyên soái giải thích đơn giản, sau đó làm mẫu ấn xuống giữa viên ngọc thạch, trên quang não của anh liền nhảy ra một cái yêu cầu truyền tin.
Việt An lần này ngoan ngoãn đưa đầu ra.
Lông mèo màu trắng che khuất phần lớn dây đeo tinh tế, chỉ chừa lại một phần nhỏ trước ngực lắc qua lắc lại.
“Tốt lắm, tôi đi họp đây.” Nguyên soái gãi gãi cằm Việt An.
Việt An híp mắt hất cằm lên cho gãi, lười biếng kêu: “Miao…”
Quý Tu Quân lấy áo khoác trên ghế xuống rồi mặc lên, sau đó quay đầu rời khỏi phòng ngủ.
Việt An ôm linh thạch, không chút do dự chui vào thùng đồ ăn vặt bị bỏ trống mà cậu thương nhớ đã lâu —— chất liệu của cái thùng này so với mấy cái hộp giấy mà Việt An thích trước kia có chút không giống nhau lắm, bên trong nhỏ nhỏ hẹp hẹp, cảm xúc mềm mềm, bên trên còn có mấy cái lỗ thông khí nhỏ, quả thật là được chế tạo riêng cho mèo nhỏ, giây phút nào cũng tản ra khí tức dụ hoặc mèo.
Ngày hôm qua Việt An đã ưỡn bụng ăn sạch một thùng, lúc này lại nhảy vào bên trong cái thùng trống, lăn qua lộn lại không biết trời trăng mây gió.
Móng vuốt nhỏ xù lông của Việt An đâm tới đâm lui cái lỗ thông khí nhỏ, sau khi chơi đủ thì nghiêng người, bốn cái chân ôm đuôi của chính mình rồi gặm vài cái, cảm thấy trong miệng không có mùi vị, mới nhớ đến linh thạch bị cậu đá vào trong góc.
Cậu nhả đuôi ra, sau đó ôm linh thạch vào trong lồng ngực, hé miệng lộ răng nanh nhỏ, thở hổn hển hổn hển bắt đầu gặm gặm.
Linh lực bên trong thân thể dồi dào, Việt An phát hiện không chỉ phép thuật của mình lợi hại hơn, tố chất thân thể cũng mạnh mẽ hơn trước.
Nói một cách đơn giản, nanh vuốt thì sắc bén hơn, lực bộc phát khi đi đứng trở nên lợi hại, ngay cả bộ lông cũng ngày càng bóng lưỡng, thậm chí trong hoàn cảnh tối tăm còn hơi hơi phát sáng.
Thay đổi như vậy làm Việt An cảm thấy trong tương lai chính mình vung tay lên thì có thể dời non lấp biển một cách khốc huyễn, nên càng ngày càng quyết định mình nhất định phải ôm chặt đùi lớn của Quý Tu Quân.
Nghe đâu đó rằng trong tay Quý Tu Quân sở hữu nguyên một cái tinh cầu có mạch tinh thạch năng lượng!!!
Nguyên một tinh cầu luôn!!!
Cả một mạch hầm mỏ đó!
Không có chuyện gì chỉ ngồi gặm thì cũng phải gặm tám mươi đến một trăm năm mới có thể gặm hết đấy!!!
Việt An cao hứng nghĩ, vừa gặm linh thạch vừa lắc đuôi.
Cùng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Lỗ tai Việt An nhẹ nhàng run lên, xuyên qua lỗ trên hộp giấy nhìn về phía cửa.
Ngoài ý muốn của cậu là người tiến vào không phải Quý Tu Quân, mà là trợ thủ của anh, cậu chỉ mới thấy mặt hai lần.
Một lần là qua màn ảnh trên khoang thuyền an toàn, một lần là lúc cậu bị bỏ lại ở trong buồng lái khi Quý Tu Quân đi kiểm tra.
Ấn tượng của Việt An đối với vị trợ thủ nhất kinh nhất dạ(*) này cũng không tốt, đặc biệt là lúc ở trong buồng lái, đối phương không thèm để ý đến cảm xúc của cậu, có ý đồ muốn cưỡng ép ôm sờ cậu, thì ấn tượng lại kém hơn một chút.
(*) Nhất kinh nhất dạ: phấn khích quá mức.
Việt An vừa liếm tinh thạch vừa quan sát vị trợ thủ kia sau khi vào phòng hình như đang mở trang bị gì đó, sau đó bắt đầu dò xét tìm tòi xung quanh phòng.
Bộ dáng này có thể không giống như là đến giúp lấy đồ hoặc dọn dẹp phòng.
Việt An nghĩ nghĩ, rồi liếm liếm linh thạch trong ngực, đôi mắt tròn vo không chớp một cái nhìn người trẻ tuổi đang dò xét quanh phòng kia.
Việt An liếc mắt nhìn nhìn thì thấy thanh niên tìm được một tủ tàng hình.
Việt An vẫn nhớ cái tủ tàng hình kia, bên trong có đựng máu lấy từ trên người Quy Tu Quân, do phòng y tế đưa tới.
Máu tươi là chất môi giới khá quan trọng, dù là khía cạnh khoa học hay khía cạnh huyền bí.
Cho dù là sĩ quan quân y làm kiểm tra thân thể cho Quý Tu Quân thì toàn bộ quá trình đều nhất định phải thao tác dưới mí mắt của Quý Tu Quân, số máu còn dư hoặc tổn hại, hay là công tác chuẩn bị điều dưỡng, tất cả đều cho người đưa tới, sau đó nhất định phải hoàn thành thao tác dưới mí mắt Quý Tu Quân, còn phải đánh một phần báo cáo tường tận nữa.
Nhìn thấy phó quan cầm lên một ống máu, Việt An nheo mắt một cái, thả linh thạch xuống, một giây sau, hình bóng trong thùng đã biến mất.
Lúc Quý Tu Quân cho Việt An cái thông tấn khí nguỵ trang kia, căn bản không nghĩ tới Việt An thật sự dùng đến.
Cho nên lúc thảo luận quân tình lại thấy thỉnh cầu nhận truyền tin, nguyên soái tiên sinh hơi nhíu mày.
Nhóm tướng lĩnh ở phía dưới đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như cái gì cũng không thấy.
Quý Tu Quân nhận truyền tin.
Mặt mèo lớn của Việt An xuất hiện trên màn hình, đôi mắt xanh của cậu tràn ngập tò mò nhìn máy thu hình bay ra từ phía dưới ngọc thạch.
Nguyên soái dừng một chút, hỏi: “Có chuyện gì?”
Các tướng lĩnh đều cho rằng người vừa lên tiếng hỏi là người kia, kết quả vừa ngẩng đầu, lại phát hiện là Nguyên soái đang hỏi con vật nhỏ đáng yêu mà anh đem về.
Bọn họ chưa từng tận mắt nhìn thấy nhóc con này, nhưng chuyện lúc nguyên soái trở về dẫn theo một con vật nhỏ, tất cả hạm trưởng của tàu hộ tống đều biết.
Các vị lãnh tụ ưu tú có thể lấy một địch trăm ở trên chiến trường mặc dù hiếu kỳ, nhưng vẫn cực kỳ bình tĩnh không biểu hiện ra ngoài, chỉ có điều ánh mắt vẫn luôn nhìn nguyên soái đang thoải mái xem hình chiếu truyền tin, và bất động.
Việt An nghe được âm thanh của Quý Tu Quân truyền ra từ ngọc thạch, nhìn về phía máy thu hình nhỏ rồi há miệng kêu: “Méo!”
Meo meo nhỏ không biết làm sao để điều khiển máy thu hình, nên cực kỳ thẳng thắn một vuốt đánh bay máy thu hình, cực kỳ chuẩn xác không sai chút nào, đem máy thu hình đưa đến trước mặt trợ thủ bị tát dính trên tường.
Các vị lãnh tụ ưu tú đang ngồi trên ghế nghị sĩ, sau khi thấy một cái tát của nhóc con, hình ảnh truyền tin trời đất quay cuồng một trận, cuối cùng hiện ra khuôn mặt đầy sợ hãi của trợ thủ nguyên soái, tiếp theo “Đùng đùng” một tiếng, máy thu hình đen kịt lại.
Quý Tu Quân nhắm mắt lại, vị tướng quân có chức vị thấp nhất đang ngồi đó động tác mau lẹ, lập tức điều tra camera trong phòng Nguyên soái.
Trên hình ảnh theo dõi không có người, cũng không có cục lông nhỏ màu trắng kia, tất cả đều rất bình thường.
Lúc nguyên soái nhìn thấy mấy cái thùng trong góc chưa từng bị di chuyển, nhanh chóng đứng dậy.
Mấy tướng quân không có chút do dự, cũng đứng dậy đi ra ngoài theo.
Chờ tới lúc đám quân nhân khi tụ tập lại có thể lấy khí thế dễ dàng doạ ngất người bình thường đi vào phòng Nguyên soái, thứ đầu tiên nhìn thấy, chính là trợ thủ Nguyên soái đang dùng một tư thế trốn tránh bị cố định ở một chỗ, trước người trợ thủ là một cái tủ tàng hình bị mở ra, trên tay hắn còn cầm một ống máu.
Mà mặt tường trước mặt hắn, là máy thu hình loại nhỏ đã báo hỏng bị khảm sâu vào vách tường.
Ánh mắt bọn nhìn quanh căn phòng, thì thấy trên bàn làm việc có một con vật nhỏ, cả người nó đều chui vào một túi đồ ăn vặt lớn, chỉ chừa lại một cái đuôi màu trắng lúc ẩn lúc hiện ở bên ngoài.
Có lẽ nhận ra bọn họ đã đến, nhóc con từ trong túi chui ra ngoài, run run lông, hướng bọn họ kêu một tiếng “Miao” mềm nhũn.
Tiếng kêu yểu điệu đến mức có thể ngọt chết người.
Mà mấy vị tướng quân thuộc hạ Quý Tu Quân nhìn máy thu hình bị khảm sâu vào vách tường, lại nhìn nhóc con yêu kiều mềm nhũn đáng yêu ở trên bàn làm việc một chút, lúc bé con nhảy xuống bàn làm việc rồi đi tới, tất cả đều đồng loạt lui về sau một bước dài.
Việt An:…???
Lui làm chi? Mấy người lui làm gì?
Chẳng lẽ mấy người không muốn sờ meo meo nhỏ đáng yêu hả???
Tác giả có lời muốn nói:
Tướng quân: Không hổ là nhóc con mà nguyên soái chúng ta nuôi! Trâu bò trâu bò, lợi hại lợi hại! Có tính lừa dối số một thiên hạ!
Việt An: Không! Tôi không phải! Tôi không có! Tôi chỉ là một meo meo nhỏ đáng yêu mà thôi!Editor: Dạ em tin An bệ hạ ạ.
Mà chương trước quên nói, Quý nguyên soái 90, An bệ hạ tính sơ sơ cũng ngót nghét 200, cho nên mấy bạn hiểu vì sao tui gắn thêm cái tag niên hạ rồi đó.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
10 chương
116 chương
46 chương
175 chương
14 chương