Con Mèo Cuối Cùng Trong Vũ Trụ
Chương 69 : Cũng… cũng không xấu đến thế
Việt An tra chiến tích từ trước đến nay của quân tự do.
Không thể không nói, xem như thế lực ở Tinh hệ thứ 18 hỗn loạn và bài ngoại, nhưng người của Quân bộ vẫn làm công tác tình báo nội bộ cực kỳ tốt.
Việt An nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra một chút manh mối nào từ những báo cáo chiến tranh này.
Chỉ có thể nhìn ra vài thứ bao quát, chiến dịch đường đường chính chính của quân tự do —— ví dụ như những chiến dịch quy mô lớn dùng cờ hiệu “giải phóng” để mở rộng lãnh thổ thì thắng nhiều thua ít.
Nhưng mấy xung đột nhỏ tiểu đánh tiểu nháo không chính thức —— ví dụ như chạy đến Tinh hệ thứ 17 đánh một trận gió thu thì thường xuyên bị đánh cho tan tác đuổi về nhà.
Việt An không biết quân tự do lẻn vào thủ đô được canh gác nghiêm ngặt của hành tinh G11 bằng cách nào, bởi vì các máy móc như camera giám sát và thiết bị dò xét ở trụ sở trú quân đều không ghi lại bất cứ manh mối gì.
Việt An không phát hiện bất thường nên ôm má, hai chân co lại trên ghế ngồi, nghĩ nghĩ rồi lấy quang não hình mèo ra, dùng quyền hạn của Quý Tu Quân lục lọi một vòng.
Quả nhiên quyền hạn của Quý Tu Quân lợi hại hơn nhiều.
Việt An thấy dưới phần phụ lục chiến đấu có tài liệu giải thích cặn kẽ, trong đó bao gồm văn bản, hình ảnh, phân tích và báo cáo tin tức từ các nơi, thậm chí có hai trận còn quay một đoạn video hơi đứt quãng.
Việt An nhìn phân tích chiến đấu, phát hiện những chiến dịch thắng lớn đều có suy đoán là chỉ huy chiến đấu ở phía sau cùng là một người.
Người đảm nhiệm chức chỉ huy chiến đấu dù là tham mưu hay tướng quân đa số đều có phong cách của riêng họ.
Ví dụ như Quý Tu Quân luôn dứt khoát đại khai đại hợp tung hoành nghiền ép tiến tới, còn Nguyên soái Kevin hơi nghiêng về hướng quẹo cái ngoặt nhỏ, có thể tiết kiệm bao nhiêu sức thì tiết kiệm bấy nhiêu.
Lý do khiến cho nhiều người phân tích chiến trận cùng công nhận rằng chỉ huy ở phía sau các chiến dịch đều cùng một người là vì những trận chiến dịch thắng lớn đều thể hiện phong cách điều động vô cùng rõ ràng là từ tay của một người duy nhất.
Quân tự do chiêu mộ được tham mưu rất lợi hại.
Có thể dùng một chữ duy nhất để khái quát phong cách của tên tham mưu này —— Quỷ.
Mọi người phát hiện trong ghi chép và phân tích những chiến dịch thắng lớn, thân phận và họ tên của tham mưu này không được công bố ra ngoài, mà tên đó luôn có thể phái ra mấy đội kì binh đến chặn ngang một cú đảo loạn thế cục ngay lúc mấu chốt nhất của trận chiến.
Tên đó thích lặng lẽ mò đến hậu phương của đối thủ ngay lúc tiền tuyến đang đánh oanh oanh liệt liệt để cắt đường tiếp tế và đoạt tài nguyên hậu cần, thậm chí là trực tiếp tiêu diệt bộ chỉ huy của đối thủ.
Chuyện này khi nói rất dễ dàng, nhưng khi làm thật thì độ khó của thao tác vô cùng cao.
Tuyến đường tiếp tế tuyệt đối bí mật, nhưng tham mưu này luôn có thể bố trí quân mai phục chính xác ở tuyết đường đối với đối phương mà nói là tuyệt đối cơ mật, thừa lúc bất ngờ để giành được thắng lợi.
Việt An mở mấy video đứt quãng.
Cậu không hề am hiểu khái niệm về chiến cơ – thứ cần học tập và kinh nghiệm dày dạn, nhưng cậu có thể nhìn ra mấy trận pháp thô sơ được bài bố trong mấy tấm hình đứt quãng kia.
Nhất định là tên kia có năng lực “dự báo”.
Biết vài cách bày trận pháp thô sơ nhỏ yếu.
Chỉ có thể ăn hiếp mấy người bình thường không biết tí gì về sức mạnh thần bí ở bên cạnh.
Việt An nhìn đi nhìn lại mấy trận pháp yếu xìu kia vài lần nữa, sau đó cậu thả lỏng tinh thần.
Chỉ với một ít năng lực như thế mà muốn bắt cậu, quả thật hơi khó đó.
Không tính lần ngoài ý muốn nhỏ lúc trước.
Việt An quay đầu nhìn thoáng qua bản đồ tổng thể quảng trường trải ở bên cạnh.
Khốn trận không trọn vẹn này còn không nhốt được cậu.
Cho nên mới nói người kia ngốc đến mức thật thà chân chất.
Dùng mấy trận pháp thô sơ tàn khuyết không đầy đủ để bắt nạt những người bình thường không hiểu chuyện gì, đánh thắng mấy trận lớn đã huênh hoang.
Lợi dụng thứ đồ chơi gà cay(*) để bắt cậu, chẳng lẽ không ngốc sao.
(*) Gà cay = rác rưởi, cặn bã.
Không biết là con chó can đảm này ở đâu chạy ra.
Hiện tại chuyện duy nhất Việt An nghĩ không ra chính là người kia muốn bắt cậu là có mưu đồ gì.
Có thể là muốn cậu cầu nguyện, nhưng chuyện này hơi khó hiểu.
Dù sao sự thật cậu là mèo chín đuôi, trừ bản thân cậu và Quý Tu Quân ra thì không có người thứ ba biết được.
Việt An đứng dậy phủi mông một cái, quyết định chờ tình báo viên của Quân bộ cố gắng tìm được thân phận của tham mưu kia rồi nói tiếp.
Trước mặt cậu còn chuyện quan trọng hơn phải xác nhận một chút.
Cuối cùng hôm nay mèo nhà Nguyên soái không trạch ở trong phòng nữa.
Các binh sĩ hơi hưng phấn.
Việt An ngồi xổm trên hành lang, cậu không hề từ chối bất cứ ai đi ngang qua thuận tay vuốt vuốt cậu.
Việt An chuẩn bị đi dạo tới Ban Khoa học lấy mấy ống bạc hà mèo kích thích một tí.
Không vì chuyện gì khác ngoài chuyện cậu đang nghĩ hình như gần đây bản thân bị gì đó thì phải.
Dạo này lúc cậu và Quý Tu Quân ở cùng nhau, cậu luôn không nhịn được nhìn anh chằm chằm rồi ngẩn người.
Việt An biết bản thân chờ mong điều gì khi nhìn chằm chằm Quý Tu Quân, cậu chỉ muốn nhìn thấy màu sắc tuyệt đẹp vô cùng cháy bỏng trên người Quý Tu Quân như lần trước.
Nhưng nhìn một hồi Việt An lại phát hiện dù Quý Tu Quân chỉ buông mắt chăm chú xử lý công việc thôi cũng cực kỳ đẹp trai.
Sự phấn chấn mãnh liệt lại ung dung dốc hết sức làm việc thành thạo điêu luyện không hề giống với yêu quái bọn họ làm chuyện nghiêm túc thường làm một nửa là đi mò cá cà nhây.
Thực tế là nhóm yêu quái chỉ cực kỳ để ý chuyện liên quan đến sinh mạng và sức mạnh của bản thân họ mà thôi, còn mấy chuyện khác đều lười quan tâm.
Chắc là vì tuổi thọ quá dài, không cần phải chạy đua với thời gian, so với loài người cực kỳ khủng hoảng khi thời gian dần trôi, thời gian của yêu quái thật sự rất rất rất nhiều.
Chuyện loài người có thể làm trong một ngày, với hiệu suất của yêu quái chắc phải kéo hơn một tuần trở lên.
Họ tình nguyện tiêu hết những giờ phút ấy để sống phóng túng và ngủ nghỉ, lười làm mấy chuyện nghiêm túc này nọ.
Yêu quái chỉ nỗ lực liều mạng khi cảm thấy nguy hiểm gần trong gang tấc và bị sức mạnh khổng lồ dụ dỗ mà thôi, ngoài ra gần như không có lý do khác.
Nhưng gần đây nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy động lực của Quý Tu Quân, Việt An hoảng sợ phát hiện ra rằng cậu cũng nhịn không được trở nên siêng năng hơn.
Cậu hoài nghi bản thân có trúng tà hay không.
Cực kỳ cần hít một hơi bạc hà mèo để bình tĩnh một tí.
Việt An kêu một tiếng “mieo” với anh trai binh sĩ vẫn đang sờ mèo, cậu hơi nhếch chóp đuôi và cong lên lắc lắc rồi quay người đi.
Giống như loài người say rượu sẽ nói lời thật, nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm của bản thân.
Sau khi hít bạc hà mèo xong, mèo sẽ cực kỳ hưng phấn, hơn phân nửa lời nói và hành động trong lúc ấy đều là những điều khắc sâu trong lòng.
Nói một cách đơn giản, trong tình huống cực kỳ hưng phấn hoặc không tỉnh táo, dù người hay mèo nói chuyện và hành động đều không mang não, nghĩ gì nói đó, để lộ nội tâm của bản thân.
Cho nên mới nói “rượu mạnh sợ người gan”.
“Bạc hà mèo mạnh sợ mèo gan.”
Việt An quyết định chờ Quý Tu Quân họp xong quay về thì sẽ hít một ngụm lớn bạc hà mèo, dùng chuyện này để xem suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cậu là gì.
Còn Quý Tu Quân lúc này đang cầm một xấp giấy ghi kết quả thẩm vấn mấy tù binh quân tự do, khe khẽ nói về cuộc nói chuyện trên giấy.
“Cái câu “mục tiêu của chúng tôi là phục hưng vũ trụ” là có ý gì?” Quý Tu Quân khẽ nhíu lông mày.
“Không có tình báo về chuyện này.” Quân đoàn trưởng số 1 lắc đầu, mấy Quân đoàn trưởng khác đang gọi video cũng mờ mịt.
Quân đoàn trưởng số 5 phụ trách phỏng vấn hơi khựng lại rồi nói: “Bọn chúng còn nói là vì cứu vớt toàn nhân loại.”
Quý Tu Quân không nói gì, anh buông mắt nhìn ghi chép.
Một xấp ghi chép thẩm vấn này hơi nằm ngoài dự đoán của anh, trước mắt chỉ có thể biết rằng mấy người bị bắt kia là thân tín của người được gọi là “tiên tri”.
Trong quân tự do chia thành hai phe, một phe kiên trì lãnh đạo Tinh hệ thứ 18 quay về vòng tay của tổ quốc, một phe khác là phe “tiên tri” nói rằng muốn “phục hưng vũ trụ, cứu vớt loài người”.
“Bắt Việt An là một hành động đặc biệt bí mật, mục đích cũng là vì “phục hưng vũ trụ, cứu vớt loài người” gì đó.” Quân đoàn trưởng số 5 hơi bất đắc dĩ.
Việt An không hề liên quan đến việc này.
Nhưng những người kia như bị tẩy não, cực kỳ kiên định tin tưởng điều này, tin tưởng “tiên tri” trong miệng chúng.
“Trước mắt cứ mặc kệ việc này.” Quý Tu Quân dứt khoát bỏ tài liệu trong tay qua một bên, “Lão Lục đã xuất phát dẫn quân tiếp viện và tài nguyên tiếp tế đến, dựa theo biểu hiện của những chiến dịch lớn của quân tự do ở những năm gần đây, nghênh đón chúng ta sẽ là tên tham mưu từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt kia, quân tiếp viện ở trên đường phải cẩn thận mọi lúc.”
“Nói đến tham mưu kia, thưa Nguyên soái…” Quân đoàn trưởng số 1 tiếp lời, ngón tay nhẹ nhàng ấn mấy lần lên màn hình trước mặt hắn.
Ở giữa phòng họp giả lập hiện lên vài bản đồ tinh vực.
“Về phương pháp điều động mê cung mà Việt An đưa cho chúng tôi vài ngày trước, tôi phát hiện vài… bí mật nhỏ.”
Bí mật nhỏ mà Quân đoàn trưởng số 1 nói là bảng so sánh từng chỗ của trận pháp hoàn chỉnh Việt An đưa cho họ và cách điều hành chiến dịch của tham mưu thần bí kia.
Họ phát hiện cách điều hành Việt An đưa có sự trùng hợp tương tự khá cao với tham mưu kia, so sánh tổng thể thì của Việt An linh hoạt đa dạng hơn, tính bí mật cũng cao hơn nhiều.
Quân đoàn trưởng số 1 trực tiếp hỏi: “Trước khi Việt An được nhận nuôi, cậu ấy từng có quan hệ với tên tham mưu thần bí kia không?”
“Không.” Quý Tu Quân không thèm suy nghĩ đã phủ nhận luận điểm này, còn thuận tay đóng một cây đinh cho thiếu niên mèo nhà anh: “Gần đây Việt An đang nghiên cứu quân tự do, tự em ấy nghĩ ra được.”
Đó quả thật là một thiên phú lợi hại.
Quân đoàn trưởng số 1 im lặng nuốt vấn đề quyền hạn đọc tình báo xuống.
Dù sao trong mắt hắn hai người này đang yêu nhau, trước mắt biểu hiện của Việt An phải nói là thực sự ưu tú, quyền hạn gì đó, Nguyên soái cảm thấy không sao vậy thì không sao thôi.
Tóm lại đối với chiến cục mà nói, kết quả tốt là được.
Sau khi kết thúc hội nghị, Nguyên soái Quý về cùng hai binh sĩ cảnh vệ đi theo đằng sau, vừa đi vừa trầm ngâm tự hỏi mấy chuyện tù binh quân tự do khai ra.
Quý Tu Quân không nhìn thấy Việt An trong phòng làm việc.
Anh ném tư liệu trong tay lên bàn nhỏ cạnh cửa phòng làm việc, để hai cảnh vệ canh ngoài cửa văn phòng, còn anh thì về phòng ngủ.
Vừa mới mở cửa ra, một quả cầu trắng nhỏ đã lao tới như một viên đạn pháo, tát mặt Quý Tu Quân một cái.
Quý Tu Quân chặn đạn pháo nhỏ theo phản xạ có điều kiện, sau đó anh lật tay nâng mông cậu: “Sao thế…”
“Mièo~” Việt An đứng lên, hai chân trước ôm đầu Quý Tu Quân, dính nị dùng sức cọ trán anh.
Tầm mắt của Nguyên soái Quý bị mèo nhà anh chặn mất, dư quang liếc thấy mấy thứ bị cào xé như chăn đệm gối bay đầy trời trong phòng ngủ.
Dưới đống vải rách lấp ló nửa cái ống nghiệm.
Xem ra là hít thứ này.
Cảm giác lông mèo mềm mại cọ trên mặt thật sự rất tốt, Quý Tu Quân hưởng thụ sự chủ động của mèo nhỏ một lúc lâu, sau đó anh cứu đầu anh khỏi vuốt mèo, rũ mắt nhìn Việt An.
Sau một khoảng thời gian khá dài, đây là lần đầu tiên Việt An đối mặt với Quý Tu Quân.
Mắt mèo xanh thẳm tựa biển nhưng trống rỗng đang mở to tròn xoe, không chớp mắt một cái nhìn chằm chằm đôi mắt đen làm cậu bối rối hơn một tuần nay.
Giờ phút này Quý Tu Quân đứng ngược sáng, trong đôi mắt có những ngôi sao sáng lấp lánh như ngân hà giờ đây chỉ là một mảnh tối đen tĩnh mịch.
Anh chuyên chú nhìn bé mèo trong tay, vậy mà vẻ mặt luôn cứng rắn lạnh lẽo lại xuất hiện một tia mềm mại cực nhỏ.
“Bị xấu tới mông lung luôn rồi?” Quý Tu Quân hỏi.
“…”
Cũng… cũng không xấu đến thế.
Việt An cúi thấp đầu, vùi mặt vào hai móng vuốt nhỏ, chóp đuôi thẹn thùng lại hơi vui vẻ nhếch lên, quấn chặt cổ tay Quý Tu Quân.
Nguyên soái Quý nhìn phản ứng chọn cúi đầu không chịu nhìn anh của Việt An, anh nhịn không được sờ lên mặt mình.
Hình như anh tìm ra nguyên nhân cơ bản nhất vì sao Việt An từ chối hẹn hò với anh rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Tu Quân: Không phải chứ, tôi rõ ràng là tình nhân trong mộng của 1000 tỷ thiếu nữ mà.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
111 chương
11108 chương
120 chương
81 chương
260 chương
172 chương