Tôi nhẹ nhàng an ủi hắn: "Mẹ đã nói xong đâu? Cho nên... ba ba của Duệ Duệ cũng là người ngoài hành tinh, hơn nữa còn là một người ngoài hành tinh vô cùng, vô cùng đẹp trai. Bây giờ hắn đang ở một nơi nào đó cứu vớt người địa cầu, nhưng rồi sẽ có một ngày hắn đến tìm chúng ta, chỉ cần Duệ Duệ ngoan ngoãn thôi." Duệ Duệ nghe xong lập tức trượt từ trên đùi tôi xuống, tay chân vụng về tự mình đi đôi giày thể thao mà tôi mới mua cho hắn, ngoan ngoãn nói: "Duệ Duệ nghe lời, duệ duệ nghe lời..." Tôi nhìn mà ngây ngẩn cả người. Mấy ngày nay tôi khuyên mãi mà hắn cũng không chịu đi giày, bây giờ để có thể nhìn thấy ba mà bắt buộc bản thân phải đi giày mà hắn vẫn luôn không thích. Thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện. Sau khi đi giày xong, Duệ Duệ lại chớp chớp mắt nhìn tôi. "Con muốn biết tướng mạo của ba ba mình đúng không?" Ta cười hỏi, Duệ Duệ vui vẻ gật đầu. Đáng tiếc Hạ Khải Phong không thể chúp ảnh, chúng tôi chưa từng có một bức ảnh nào chụp chung. Ngẫm lại, có thể sau này ngay cả chụp ảnh cưới chắc cũng không có mặt hắn. Ánh mắt tôi trở nên xa xăm, trong đầu mường tượng ra bộ dáng của Hạ Khải Phong. Cuối cùng tôi vẫn nói cho Duệ Duệ biết: "Ba ba của con có một đôi mắt khác với người thường, chỉ cần hắn tức giận, con mắt sẽ biến thành màu đỏ, tâm tình lúc vui sướng sẽ là màu xanh da trời... Duệ Duệ của chúng ta nhất định phải như ba ba của con vậy, làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất nhé?" Duệ Duệ yên tĩnh nghe tôi kể chuyện. Cứ như vậy, tôi vừa chờ đợi tin tức của Hạ Khải Phong, vừa giáo dục Duệ Duệ trở thành một người đoàng hoàng, tốt bụng. Một hôm, tôi đưa Duệ Duệ đi ra ngoài ngắm trăng, nhưng không may gặp phải một con ma nữ. Từ lúc gặp con ma nữ này, tôi chợt phát hiện ra Duệ Duệ vốn dĩ đang đứng bên cạnh tôi lại đột nhiên biến mất không chút dấu vết. Tôi đang định lên án con ma nữ thì đã bị cô ta treo ngược lên cành cây, đã thế cô ta lại chọn cái cây cao nhất ở trong thôn, làm tôi sợ muốn chết. Sau khi làm xong thì cô ta cũng lại biến mất tăm. Gió lạnh thấu xương thổi vù vù làm cả người tôi run lên cầm cập. Tôi không ngừng gào thét gọi: "Duệ Duệ, con ở đâu?". Hôm nay là ngày gì mà sao tôi lại xui xẻo thế không biết. Vô duyên vô cớ bị một con ma nữ treo lên cành cây, đã thế lại còn có một con chim ở trên cây rảnh rỗi không có việc gì làm, nó liền cắn sợi dây đang buộc chân tôi vào cành cây cho đỡ buồn. Con bà nó! Chẳng lẽ tôi lại chết dưới mỏ của một con chim? Từ độ cao này mà rơi xuống thì vỡ đầu là cái chắc. Tôi căng mắt nhìn về phía trước xem có ai không. Trong mơ hồ, tôi thấy xa xa có hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đi tới. Người đàn ông cao lớn xỏ hai tay vào túi quần, cà vạt bay theo gió, bộ dáng kiên định, thản nhiên đi tới. Tôi mừng rỡ, đang định kêu cứu thì cái dây liền đứt phựt một cái. "Aaaaa......" Trong tiếng gió vù vù, tôi nghe thấy tiếng cười khanh khách của một đứa trẻ con. Tôi nở nụ cười, đó là tiếng cười của Duệ Duệ nhà tôi. Đỡ lấy tôi là một cánh tay cứng rắn mạnh mẽ, mặt tôi tựa lên bờ vai hắn, trên người hắn có một mùi hương nam tính nhè nhẹ mà quen thuộc, khiến tôi cảm giác rất an toàn. Tôi nở nụ cười, thò tay ôm chặt cổ hắn, nước mắt không kìm được mà chảy xuống như mưa: "Cuối cùng anh cũng tới." "Mẹ, con tìm được ba ba rồi." Duệ Duệ nhào vào lòng tôi, cười vui vẻ nói. "Tên nhóc này, ai là ba ba nhóc?" Hạ Khải Phong lườm Duệ Duệ, nói.