Cô ta không nói gì mà cười một cách man rợ rồi rời đi. Tôi che lỗ tai lại, quát: “Câm miệng, khó nghe chết đi được.” Cô ta ngừng cười, khinh miệt nói: “Xem xem, cô đã bị doạ đến như vậy rồi.” Nói xong, cô ta trở lại bộ dáng ban đầu, ưu nhã bước ra ngoài. Tôi buông tay, kêu lên: “Hừ, tôi còn lâu mới sợ nhé! Không phải chỉ là ma thôi sao? Sợ gì chứ? Trong bụng bà đây cũng đang có một con đây này!” Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, Kiều Sinh đã ở cửa chờ tôi. Nhìn thấy tôi đi ra, hắn cười nói: “Đi thôi, tôi đưa em về.” “Hắn đâu?” Người tôi muốn hỏi tới chính là Hạ Khải Phong. “Hắn nói lát nữa sẽ tự về.” Kiều Sinh lái xe đưa tôi về nhà. Tôi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Có lẽ người ta không có ý định về. Nghĩ vậy, lòng tôi lại nặng trĩu. Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại như thế. Lẽ ra, hắn ta rời xa tôi, tôi nên vui mừng mới phải. Về đến nhà, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc Hạ Khải Phong có về không? Nếu không gọi điện thoại nhắc nhở hắn: Có khả năng đêm nay sẽ có "trộm" vào nhà hắn. Nếu hắn không về, nhà hắn có thể sẽ bị mất sạch, không còn gì. Tìm được lý do để liên lạc với hắn, tôi lập tức cầm điện thoại ra gọi. “Ai đấy, tìm Khải Phong sao? Bây giờ chúng tôi đang rất bận...” Không ngờ, người nhận điện thoại lại là Dương Ngạo Tuyết, cô ta cố tình nhấn mạnh hai chữ "rất bận". Thật là ấu trĩ! Tôi điều chỉnh tâm trạng, không để ý tới cô, nói: “Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với hắn” “Việc công thì mai nói, còn về việc tư thì từ nay về sau đừng tìm hắn nữa, nếu không thì... Cô tự biết hậu quả.” Nghe giọng điệu của cô ta tràn đầy tức giận, giống như muốn lấy mạng tôi ngay tức khắc vậy. Tôi đang định nói thì nghe thấy tiếng nói của Hạ Khải Phong từ đầu dây bên kia: “Sau này cô không cần nhận điện thoại của ta.” Hình như Hạ Khải Phong đang rất tức giận Dương Ngạo Tuyết, tôi hưng phấn lắng nghe. “Em sợ anh có chuyện gì quan trọng nên không muốn làm ảnh hưởng đến anh! Em chỉ muốn giúp anh thôi. Chẳng lẽ anh nghĩ em sẽ hại anh?” Ma nữ kia nói. “Cô về đến nhà rồi à?” Lời này là Hạ Khải Phong hỏi tôi. Tôi ừ một tiếng, do dự một chút rồi hỏi hắn: “Đêm nay anh có về không? Đêm nay, nhà anh có khả năng có trộm đấy! Hay là tôi qua đó trông coi?” “Không cần, điện thoại của ta có thể thấy được mọi chuyện đang xảy ra ở nhà. Vậy nên cô ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được đi đâu hết.” Nghe khẩu khí ra lệnh của hắn, tôi không những không cảm thấy chán ghét mà còn rất vui vẻ. Ý thức được điểm này, tôi liền cảm thấy nhân cách của mình có vấn đề. Chẳng lẽ tôi có khuynh hướng thích bị ngược đãi? Sở thích này cũng biến thái quá đi! Nếu đã vậy thì tôi liền tắm rửa đi ngủ. Tôi nằm trên giường, không biết đã ngủ bao lâu nhưng tôi mơ hồ nghe thấy có tiếng động. Tôi chậm rãi mở mắt ra, trong bóng đêm, đột nhiên tôi thấy có bóng đen đang cử động. Cái gì vậy? Tôi sợ tới ngừng thở, trái tim đập bùm bụp bùm bụp. Bây giờ tôi là người đơn cô thế cô, nếu đối phương là ma tôi còn có thể làm bộ như không nhìn thấy để tránh thoát một kiếp. Nhưng nếu là tên cặn bã nào đó chuyên ra tay với những cô gái độc thân thì thật nguy hiểm. Làm sao bây giờ? Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, mở to mắt nhìn hành động của cái bóng đen kia. Hắn ta đang lục tủ quần áo của tôi. Tôi thật đúng là khóc không ra nước mắt. Đừng nói là tủ quần áo của tôi khong có tiền bạc châu báu gì quý giá mà ngay cả quần áo đều là những đồ rẻ tiền. Quả nhiên, tủ quần áo không có vật hắn muốn tìm. Hắn bắt đầu đi loạn trong phòng tôi, sau đó đi về phía giường của tôi. Tôi sợ tới mức ngừng thở, trái tim nhỏ nhảy loạn trong lồng ngực. Loại cảm giác nguy hiểm này so với việc gặp ma quỷ còn đáng sợ hơn. Trong bóng đêm, tôi mơ hồ có thể nhìn ra đấy là một người đàn ông. Hắn mặc một bộ đồ đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen. Chiếc mũ bị hắn kéo xuống thấp tới nỗi nhìn không không thấy mặt. Hắn rón ra rón rén đi tới trước giường tôi. Hắn muốn làm gì đây? Sẽ không phải là giựt tiền không thành muốn kiếp sắc chứ? Tôi nên làm gì bây giờ? Nếu giờ tôi nhảy dựng lên chạy trốn, có thể sẽ bị hắn giết người diệt khẩu không? Tôi lén lút tìm điện thoại. Đanh định sờ đến chiếc gối trên đầu mình, thì hắn lại đến gần sát tôi. Tôi sợ tới mức tay cứng đờ như hoá đá. Sau đó, tôi cảm giác hắn đang sờ cái gối của tôi. Dưới gối vốn dĩ chẳng có cái gì. Sau đó hắn đứng tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn tôi, tựa hồ đã hạ quyết định. Tôi bắt đầu di chuyển thân thể về phía mép giường, tôi phải nhân cơ hội chạy ra ngoài. Đáng tiếc chưa di được lâu, đã bị hắn bắt gặp. Hắn đột nhiên nhảy lên giường, dùng con sao găm sắc lẹm kề sát vào cổ tôi, một cái tay khác bịt chặt miệng tôi lại, uy hiếp nói: “Nếu cô dám kêu lên thì đừng trách tôi lấy mạng của cô và cả mẹ cô.” Hắn tựa hồ như đang cố ý áp chế giọng nói của mình để tôi không nghe ra hắn là ai. Mẹ ở ngay phòng bên cạnh, tôi không thể để người tôi thương yêu nhất rơi vào nguy hiểm. Đây là việc tôi sợ nhất, hắn đã thành công nắm được nhược điểm của tôi. Tôi giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng. “Nói! Chiếc vòng vàng kia ở đâu?” Hắn hỏi. Quả nhiên là vào nhà cướp bóc. nhưng ngoại trừ cái vòng bảo thạch tôi mới mượn được ra thì cũng không còn cái nào khác. Chiếc vòng bảo thạch này tôi đang đeo trên tay, nhưng nó đáng giá bằng tiền lương cả một năm của tôi, bảo tôi làm sao có thể đưa cho hắn được? Thấy tôi do dự, hắn ấn mạnh con dao, không kiên nhẫn nói: “Con mẹ nó! Cô điếc sao? Không muốn sống nữa à? Mau lấy ra đây.” “Đừng đừng đừng, tôi muốn sống, đặc biệt muốn sống, tôi đưa cho anh là được chứ gì.” Tôi cuống quít tháo chiếc vòng ra. Chiếc vòng này tuy trân quý nhưng cũng không trân quý bằng mạng. Hắn cầm lấy chiếc vòng bảo thạch, nhìn nhìn một hồi, rồi giận dữ đem ném chiếc vòng xuống đất, mắng: “Cô dám chơi tôi à? Định lấy cái này lừa gạt ông đây sao? Nếu không mang ra thì đừng trách ông tiền trảm hậu tấu. Tôi nghe vậy, sợ hãi nói: “Nó là vàng thật nha! Tôi chỉ một cái này thôi.” “Cô nghĩ tôi là thằng ngu chắc? Không phải cái này.” Hắn nắm cổ tôi, hung tợn nói. Cổ tôi bị bóp chặt, khó chịu cực kỳ. Không phải cướp bóc sao? Tại sao lại còn phải chọn cả kiểu dáng nữa? (Mọi người đoán xem tên này là ai?)