Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh bị mở ra. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy người tới là Trương Thiên Thụ, tôi sợ hãi, hớt hải đứng dậy kéo quần lót lên. Cũng may hôm nay tôi mặc váy dài, có lẽ cũng che được những chỗ cần thiết. Trương Thiên Thụ nhìn thấy tôi, hắn liền bày ra vẻ mặt ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không lập tức đi ra ngoài, mà là khóa cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh tôi, cười nói: "Chộ ôi, không biết hôm nay ngọn gió nào lại thổi em họ xin đẹp đáng yêu của tôi tới đây?" Người này đúng là mặt dày, vậy mà lại không hề xin lỗi. Tôi xấu hổ, giận dữ nói: "Anh, anh không có ai dạy hay là mắt bị mù rồi? Nhà vệ rõ ràng đã đóng cửa rồi, anh còn muốn vào?" Tôi vừa nói như vậy, hắn mới bất tri bất giác nhìn thoáng qua bồn cầu tôi vừa ngồi, sau đó áy náy nói: "Ai nha, thật xin lỗi em. Ba mẹ tôi luôn dùng nhà vệ sinh trong phòng ngủ, còn đây là nhà vệ sinh chuyên dụng của tôi, cho nên tôi theo thói quen, cứ thế mở cưa tiến vào." Nghe hắn giải thích như vậy, tôi cũng không phải là không tin, nhưng hắn vừa nói xong thì đột nhiên trượt chân, cả người bổ nhào về phía tôi. Sau đó hắn ôm cổ tôi, hai tay nhân cơ hội thò vào dưới váy tôi. Tôi tức giận, đẩy hắn ra, rồi cho hắn một cái tát. Nhưng hắn dễ dàng bắt lấy tay tôi, vẻ mặt áy náy, nói: "Là do sàn nhà quá trơn, anh không cố ý đâu. Em nhất định phải tha thứ cho anh nha!" Tuy ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng một cái tay khác lại đặt ở mông tôi, cũng đã rõ hết thảy. Tôi như nổi điên, hung tợn trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Thiên Thụ, tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn không mau buông tay ra thì cũng đừng trách tôi không khách khí." Trương Thiên Thụ vẫn bày ra vẻ mặt vô tội như cũ: "Em không chịu tha thứu cho anh sao? Không phải anh đã nói..." Rẹt! "A..." Hắn còn chưa nói xong, đã hét lên thảm thiết, lập tức thả tôi ra, còn cả người hắn thì bị bắn ra xa. Sau đó tôi thấy hai cánh tay hắn buông thõng, vô lực nhìn tôi. "Bịch" một tiếng, hắn quỳ gối trước mặt tôi, vẻ mặt thống khổ: "Oa! Sao trên người cô lại có điện? Con mẹ nó, giật chết bố mày rồi." Tôi cũng không ngờ tới hắn lại đột nhiên bị điện gật. Tôi lén lút nhìn thoáng qua cái bụng của mình, cảm giác nơi đó rất nóng, kèm theo đó là những tiếng rọt rẹt. Trong phút chốc, tôi liền hiểu ra mọi chuyện. Thì ra nó đang thay báo thù thay tôi. Tôi liếc nhìn Trương Thiên Thụ, nói: "Mùa đông có tĩnh điện cũng không phải là chuyện gì lạ. Chỉ có những người không có lòng tốt mới bị điện giật thôi, hy vọng anh có thể nhớ kỹ giáo huấn này, nếu không lần sau cũng không may mắn như vậy đâu." Tôi đắc ý mở cửa nhà vệ sinh ra, nghênh ngang đi ra ngoài. Hắn ta ở phía sau lẩm bẩm nói: "Cái gì? Tĩnh điện? Bố mày bị điện giật mất nửa cái mạng rồi!" Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, cầm lấy ba lô trên ghế đi ra ngoài. Mợ hai đeo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, cảm thấy rất hài lòng với chiếc lắc tay bảo thạch mà tôi đã cho bà mượn. Thấy tôi, bà cười hì hì: "Lôi Lôi, con có thể cho ta mượn..." Tôi không nói hai lời, tiến lên lấy chiếc vòng trên tay bà ta ra rồi nói: "Con phải về nhà. Nhà vệ sinh nhà mợ quá chật, muốn đại tiểu tiện một tý cũng không được, mợ hai nên dọn dẹp sạch sẽ rác rưởi đi." Nói xong, tôi bèn đi nhanh ra ngoài. Hình như cũng đúng lúc Trương Thiên Thụ đi từ trong nhà vệ sinh ra, tôi nghe thấy tiếng mắng chửi của mợ hai: "Sao tao lại sinh ra một đứa con trai vô dụng như mày chứ..." Nhà bọn họ có nuôi một con chó đen rất lớn. Mỗi lần nhìn thấy tôi là nó lại trợn tròn mắt, nghiến răng nghiến lợi mà "gâu gâu", tôi không dám tời gần, chỉ có thể đi sát vào vách tường để ra ngoài. Trên đường về nhà, tâm trạng bị khi dễ vẫn chưa thể bình phục. Đột nhiên tôi lại nghĩ tới mình vừa nói dối mợ hai rằng Hạ Khải Phong cũng có chiếc vòng kia. Vì thế tôi lấy di động ra gọi cho hắn. Không nghĩ tới, người nhận điện thoại lại là Liên Kiều Sinh. Tôi còn chưa hỏi bọn họ đang ở đâu, Liên Kiều Sinh đã nói: "Lôi Lôi, em lập tức mang mẫu trà mới tới khách sạn Tân Đạt. Chúng tôi đang phòng 303, ăn cơm cùng với khách hàng. Bọn nói muốn nếm thử mẫu trà mới. Đây chính là cơ hội tốt của chúng ta. Em mau đi bắt taxi, lập tức tới đây." Tôi lập tức chạy về xưởng chè, bỏ vài loại trà mới vào balô, nhanh chóng đi tới khách sạn Tân Đạt. Liên Kiều Sinh đưa tôi vào phòng 303. Xung quanh chiếc bàn tròn, ngoại trừ Hạ Khải Phong thì còn có một nam một nữ ngồi ở đó. Người đàn ông kia đại khái khoảng năm mươi tuổi. Trên người mặc một bộ tây trang, chân đi giày da, bụng thì phệ. Ông ta vừa cười, vừa uống một ly rượu trắng cùng Hạ Khải Phong xong thì quay đầu nhìn tôi, hai mắt sáng ngời, cười vô cùng sáng lạng. Còn người phụ nữ kia thì xấp xỉ tuổi tôi. Bộ dáng lịch sự nho nhã, khí chất cao quý. Cũng không biết vì sao, ánh mắt cô ta nhìn Hạ Khải Phong đẹp mê người như vậy, mà khi cô ta nhìn tôi thì lại lạnh lẽo vô cùng. Tôi bị cô ta nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân không được tự nhiên. Hạ Khải Phong nhìn thấy tôi liền nói: "Trà mới đâu? Lấy ra cho Dương tổng và Dương tiểu thư bình phẩm một chút." Tôi đặt balô lên bàn, lấy ra một đống mẫu trà mới. Tôi pha trà xong thì rót cho mỗi người bọn họ một ly. Dương tổng tinh tế nhấm nháp một ngụm sau đó nói uống trà của người đẹp, quả nhiên khác hẳn. Người ông ta nói tới chính là tôi, vậy mà ông ta còn phải hỏi tôi là ai. Đột nhiên bị khen xinh đẹp trước mặt mọi người, tôi cảm thấy rất ngượng ngùng nên chỉ có thể mỉm cười gượng gạo. Nghe Dương tổng hỏi Hạ Khải Phong thân phận của tôi, tôi thật sự tò mò không biết Hạ Khải Phong sẽ trả lời như thế nào. Chỉ thấy Hạ Khải Phong liếc xéo tôi, cười khách khí với Dương tổng. Mà ánh mắt của vị Dương tiểu thư kia nhìn tôi còn lạnh lẽo hơn, nhưng khi tôi nhìn lại cô ta thì cô ta vẫn rất có giáo dưỡng, gật đầu với tôi. Hạ Khải Phong nhìn Dương tổng, nói: "Cô ấy là nhân viên của công ty chúng tôi." Nói xong, hắn quay ra nói với tôi: "Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, có thể đi rồi." Dương tổng vo cùng bình dị, gần gũi nói: "Ai, cô gái này vất lắm mới mang được mẫu trà mới tới cho chúng ta, sao không thể chiêu đãi cô ấy một chút mà đẵ bắt ấy rời đi?" "Nào, tới đây, tới đây, ngồi bên cạnh chú." Dương tổng chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, cười nói. Nhìn vị Dương tiểu thư kia ưu nhã, đoan trang, cùng với khí chất cao quý của Hạ Khải Phong thực sư là một đôi trời sinh. Tôi không tự chủ được mà nữ tính hẳn lên, nhẹ nhàng, hoà nhã nói: "Cảm ơn chú Dương, nhưng tôi còn có việc. Lần sau nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ phẩm trà cùng ngài."