Con Ma Biến Thái
Chương 36
Nói xong, hắn liền vọt đến trước mặt tôi, bắt lấy tay tôi rồi nhảy lên.
Tôi căng thẳng, muốn gọi lại nói không ra tiếng. Tôi thấy cảnh vật trước mắt không ngừng biến hóa, gió không ngừng đánh vào mặt tôi. Tôi sợ hãi nhắm mắt lại.
Dường như tôi vừa trải qua một thế kỷ. Cuối cùng cảnh vật yên lặng. Tôi chậm rãi mở mắt.
Mặt Hạ Khải Phong đã khôi phục lại bình thường, hắn nhìn tôi rồi thở dài, nói: "Phạt cô ở chỗ này ba ngày. Đến lúc nào cô cầu xin ta tha thứ thì ta sẽ suy xét chuyện mang cô trở về."
Tôi chỉ vào mình, buồn cười nói: "Tôi xin lỗi anh? Hừ, nằm mơ!"
Thấy thái độ ương ngạnh của tôi, sắc mặt Hạ Khải Phong lại trở nên u ám. Hắn bắt lấy tay tôi, dùng rất nhiều sức. Đau quá!
Sau đó hắn cũng không hề nói thêm câu nào, buông tay tôi ra rồi xoay người biến mất.
Tay tôi bị hắn nắm chặt đến nỗi hằn lên một vết đổ lự. Hắn muốn tra tấn tôi, muốn tôi không chịu đựng nổi rồi xin tha. Hừ, không có cửa đâu! Chết cũng không.
Chung quanh đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Ngay cả một ngọn gió cũng không có, tôi bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một đảo nhỏ không có mặt trời. Trên đảo cũng không có ánh sáng, hơn nữa sương mù còn mênh mông, dày đặc.
Lúc này tôi đang đứng ở một sườn núi nhỏ, quan sát quanh cảnh toàn đảo. Trên sườn núi có những cây cỏ màu đen. Đằng sau sườn núi hình như là một khu rừng, trông rất thần bí. Bên dưới có một con sông chảy dài, tựa hồ như đó là đường phân chia ranh giới, chia cái đảo nhỏ này làm hai nửa.
Ở bên kia sông có một toàn cung điện. Nó yên tĩnh, âm u mà nằm giữa đảo, tạo cảm giác thần bí. Tôi quyết định đi tới đó xem thử.
Nhưng không có thuyền thì làm sao qua sông được? Nhìn nước sông, tôi nghi ngở: Không biết sông này có sạch không? Có chứa thuốc độc không?
Tôi thò tay xuống thử nước, cảm giác cũng không khác gì nước sông bình thường. Vì thế tôi dùng tư thế đẹp nhất để bơi qua sông nên đến khi lên bờ toàn thân đều ướt đẫm.
Khi tôi đứng trước cửa cung điện, phía trên cửa cung có một bảng hiệu rất lớn. Tôi ngước mắt nhìn lên: "Ma Viêm Đông Cung". Tôi do dự một hồi lâu mới giơ tay lên gõ cửa. Tôi vừa mới gõ một phát thì cánh cửa lớn liền từ từ mở ra, kéo theo đó là những thanh âm ầm ầm.
Tôi mới vừa đi bước vào, cửa liền nhanh chóng đóng lại một cách bất thình lình làm tôi sợ tới mức nhảy dựng lên. Tôi nắm chặt tay, kiềm chế nỗi sợ hãi. Đi trên đường lớn. Hai bên đường là hai hàng cay cối đứng thẳng tắp.
Không biết có phải là do tâm lý tôi sợ hãi hay không mà tôi cảm giác có ai đó đang nhìn lén tôi.
Tôi bước đi thật nhanh. Đứng trước cửa cung điện, tôi thấp thỏm bất an mà bước vào.
Cung điện rất nguy nga lông lẫy, nhưng là có chút âm u. Tôi nhìn xung quanh kêu lên: "Có ai không?" Nhưng không có tiếng đáp trả, cung điện vẫn yên tĩnh như cũ.
Tôi đi vào chính điện. Ở giữa điện bày một cái bàn rất dài và hai cái ghế rất chỉnh tề. Xung quanh cung điện có 4 cánh cửa nhỏ. Trong đó có một cánh cửa treo rất nhiều bộ xương người và đầu lâu. Cánh cửa chỉ khép hờ, bên cạnh là bức tượng Tử Thần.
Tôi đi vào cánh cưa thứ nhất. Bên trong rất sáng. Tôi phải mất một hồi lâu mới thích ứng được.
Vừa mở mắt ra, tôi sợ đến ngây người! Quả thực không thể tin vào hai mắt của mình. Đây chính là một thế giới mỹ thực.
Ở trong không gian vô hạn, đâu đâu cũng là món ăn ngon. Trong không khí tràn đầy hương thơm, thật khiến người ta phải chảy nước miếng ròng ròng.
Tôi thèm nhưng không được ăn. Bụng lại phát ra những tiếng kêu "ọt ọt".
Chẳng lẽ đây là kiểu tra tấn mà hắn ta nói? Trời đất ơi, đau khổ quá đi!
Tôi đi qua khu mỹ thực Trung Quốc, nước miếng đã tràn lan; lại đi qua khu mỹ thực nước Pháp, bụng liền kêu lên; cho đến khi tôi đi qua khu mỹ thực Hàn Quốc, tôi đã đói đến nỗi hoa mắt chóng mặt, xuất hiện ảo giác.
Tôi thấy những chiếc bánh mật cay, rồi là dê nướng nguyên con và cả lợn nướng nữa. Huhu, tại sao hắn lại có thể nhẫn tâm tra tấn tôi như thế này.?
Tôi mặc kệ mọi thứ, trước hết mình cứ lấp đầy cái bụng đã.
Tôi "chiến đấu" kịch liệt với đám mỹ thực như trút hết hơi thở cuối cùng.
Cuối cùng , sau khi ăn xong mộ miếng thịt lạc đà, hô hấp của tôi có chút khó khăn.
Tôi vuốt vuốt ngực, phát hiện mình bị mất giày.
Tôi cúi đầu tìm giày, liền phát hiện một điều rất đáng sợ. Bụng tôi đột nhiên to lên đáng sợ. To đến nỗi không nhìn thấy hai chân. Tôi cố hết sức mà nâng chân lên, phát hiện chân mình rất to, không đi vừa giày.
Tôi hoảng loạn giơ tay sờ thân thể mình. Trời ơi! Cả người toàn là thịt mỡ.
"Xoạt", quần áo đã bị bục rách. Tôi sợ hãi. Điều này so với việc gặp ma còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Đúng lúc này, những món ngon trong thế giới này đột nhiên biến mất hết, thay vào đó là một thế giới gương. Cả thế giới đều là tôi. Tôi nhìn vào gương, trong lòng hoảng sợ không thôi. Bây giờ tôi rất béo, béo đến nỗi chắc mẹ tôi cũng không nhận ra tôi. Cái kiểu béo như thế này có thể nói là ác mộng của đời tôi.
(Từ giờ ta chỉ có thể đánh chữ được ở trên điện thoại nên viết rất chậm, cũng mắc nhiều lỗi chính tả. Hy vọng mọi người thông cảm).
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
84 chương
158 chương