Hắn nghĩ một lát rồi nói: “A, đúng rồi, cô ấy tên là Cốc Uyển Song, là nhân viên xao chè, cô ấy còn hỏi tôi có nhìn thấy Lâm Bác An không.” Lâm Bác An là một đồng bọn khác của cô, khi còn nhỏ hắn có thành tích học tập rất cao, lớn lên lại còn trắng trẻo đẹp trai, là tiểu nam thần trong lòng cô. Sau khi về đây, cô cũng chưa nhìn thấy hắn. “Nước mũi, đừng nói nữa.” Cô khẩn trương quát Liên Kiều Sinh “Tôi thật sự không lừa em.” Nói rồi hắn quay sang nhìn Hạ Khải Phong: “Này, chắc hẳn là anh nhìn thấy chứ? Mau giúp tôi chứng minh đi.” Hạ Khải Phong lạnh lùng nhìn Liên Kiều Sinh, mặc kệ hắn, vẫn giữ nguyên một bộ dáng bố đời. Lúc này, đèn đường đột nhiên lập loè lên, từng trận gió thổi tới, lông tơ trên người cô dựng đứng, đã thế bên cạnh còn nghe thấy tiếng Liên Kiều Sinh nói: “Cô gái đó kìa.” “Nước mũi anh có bệnh à? Không thèm nghe anh nói nữa.” Nơi này không nên ở lâu, cô dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi xưởng chè. Hắn rõ ràng biết cô nhát gan, những vẫn không ngừng kể với cô về cô gái kia. Cô trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói. “Cút!” Hạ Khải Phong cuối cùng cũng nói được một câu: “Này, ta khuyên cậu một câu, đừng ở trong ký túc xá của xưởng chè, mau chóng dọn ra đi.” Liên Kiều Sinh lạnh lùng cười, coi thường lời nói của Hạ Khải Phong, trái lại còn khuyên hắn mau từ chức, xưởng chè của Trương gia không phải là nơi loại người như hắn có thể ở. Không khí giữa hai người dày đặc mùi thuốc súng, cô sợ Hạ Khải Phong sẽ làm gì bất lợi cho Liên Kiều Sinh, cô khuyên nhủ hắn nhưng hắn lại không nghe khiến cô rơi vào thế khó xử. Lúc bọn họ đưa cô về nhà, mẹ cô thấy hai cái “Bảo tiêu” mặt mũi sáng sủa, cười vô cùng vui vẻ, đối với Hạ Khải Phong cảm ơn rối rít, còn không quên hết lời khen hắn trước mặt cô, rồi đưa mắt ra hiệu với cô. Mẹ cô thật là, mẹ có biết là mẹ đang đẩy con gái mình vào hố lửa không? Hạ Khải Phong đắc ý nhìn cô, rất lễ phép từ biệt mẹ. Liên Kiều Sinh đang muốn học theo, lại bị mẹ cô mắng: “Kiều Sinh, ngày mai đừng đến muộn nữa.” Liên Kiều Sinh hô bất công. Cuối cùng, từng người rời đi, nghe nói Hạ Khải Phong không được ở ký túc xá, một con ma thì có thể ở chỗ nào? Cô nghĩ ngoài căn phòng tối kia thì không còn nơi nào khác. Ngày hôm sau, cô thấy sắc mặt Liên Kiều Sinh rất tiều tụy. Hai quầng mắt thâm đen, vừa lái xe máy vừa ngáp, hoàn toàn không nhìn thấy cô. Cô đang muốn gọi Liên Kiều Sinh thì một thanh âm quen thuộc vang lên. “Kiều Sinh.” Là Lâm Bác An, bạn thân của cô và Liên Kiều Sinh, hắn là một thầy giáo dạy mĩ thuật tiểu học, vẻ ngoài lịch sự nho nhã, mang một cặp kính đen, trong tay hình như cầm một bức tranh. Lâm Bác An nhìn thấy cô, cười vô cùng rạng rỡ, kéo tay cô hỏi chuyện. Cô nói mỗi ngày đều ăn ngon ngủ kỹ, chỉ là rất nhớ anh An và nước mũi thối. Liên Kiều Sinh nghiêm trọng kháng nghị nói cô quá đáng, gọi Lâm Bác An là anh An, mà khi gọi hắn lại là nước mũi thối? Ban đầu cô nghĩ hắn nói đùa, thế nhưng không ngờ hắn lại thay đổi sắc mặt, giọng điệu cũng vô cùng khó chịu. “Nước mũi, anh làm sao vậy?” Cô lo lắng sờ trán Liên Kiều Sinh, nhưng hắn lại quyết liệt đẩy tay cô ra, thái độ chán ghét. Nước mũi chưa từng đối xử với cô như vậy, tuy rằng mấy năm nay bọn cô không thường xuyên gặp mặt, nhưng dù ở bất cứ đâu thì hè mỗi năm bọn cô cũng sẽ ở cạnh nhau. Mặc dù thái độ của hắn đối với cô không tốt nhưng cô cũng không tức giận, trực giác nói cho cô biết, nhất định là hắn mặc bệnh. Nhìn Liên Kiều Sinh phẫn nộ rời đi, Lâm Bác An cũng lo lắng: “Kiều Sinh hôm nay thật kỳ lạ.” “Anh cũng cảm thấy hắn quái lạ sao?” Cô hỏi. “Chúng ta đều biết Kiều Sinh thích em, nhất định là hắn xảy ra vấn đề gì đó nên mới nhất thời như vậy, em đừng trách hắn.” Lâm Bác An sâu sắc nói. “Sao có thể như vậy? Em vẫn luôn xem hắn như anh trai của mình mà.” Cô thực lòng nói. Nói chuyện với Lâm Bác An thêm một lát thì cô rời đi. Đi được một đoạn thì cô thấy xa xa cậu cả đang nói chuyện cùng một cô gái dắt xe đạp. Hôm nay đường xá thật đông vui! Cô cười khổ. Cô thấy cậu cả đưa cho cô gái một xấp tiền lớn, cô gái hưng phấn nhận tiền, cúi đầu cảm ơn. Cô gái kia mặc chiếc áo sơ mi màu vàng, nhìn trông rất quen mắt, cô nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nhớ ra: Đúng rồi, đấy không phải là cô gái ngủ trong quan tài đó sao? Tuy rằng lúc ấy không thấy rõ khuôn mặt cổ, nhưng bộ quần áo và dáng người đó cũng không khác gì. Cô gái cảm ơn, sau đó đạp xe đi về phía cô. Cậu cả ở phía sau hô to: “Đêm nay cũng nhất định phải đi đó!” Cô gái quay đầu lại cười nói: “Yên tâm đi! Yêm nhất định sẽ đi.” Nghe giọng nói không giống người địa phương.