Côn Luân

Chương 41 : Xa mã lân lân

Thổ Thổ Cáp ánh mắt thuỷ chung không đổi nhìn A Tuyết, đột nhiên nói: - Lương Tiêu, ta rất thích muội tử của ngươi, ta chưa lấy vợ, để nàng lấy ta được không? Hắn là người Mông Cổ, hành sự thẳng thắn, đối với hôn nhân nghĩ thế nào nói thế đó, hoàn toàn không hiểu. Mọi người nghe thấy sửng sốt, Trung Điều Ngũ bảo ha ha cười thật lớn, Hồ Lão Nhất kêu lên một tiếng: - Ngốc nha đầu phải lập gia đình thôi, ha ha, tốt quá tốt quá! A Tuyết sắc mặt ửng hồng, mắng rằng: - Các ngươi phóng.. phóng .. Nhưng cô là con gái, không thể nói tiếp ra từ “thí” (phóng thí= đánh rắm). Hồ Lão Thập hiểu được ý cô muốn nói, cười bảo: - Ngươi phóng đi, phóng đi, ngươi làm thế nào mà không phóng ra được thế.. Vừa làm trò cười xong, mông đít đã trúng một cước của Lương Tiêu, năm người ha ha cười lớn, vơ lấy rượu thịt ăn uống nhồm nhoàm. Thổ Thổ Cáp nói: - Ta vốn không muốn lấy vợ, mẹ ta thường giận dữ với ta, nhưng ta không thích con gái Mông Cổ. Muội tử ngươi đối với mọi người rất tốt, không giống như những cô con gái người Hán thường hay nghi ngờ vô lý, ta vừa nhìn đã thấy yêu thích, nếu như nàng đáp ứng, ta sẽ dùng chín con ngựa Khâm Sát làm sính lễ. Lương Tiêu nói: - Sính lễ có thể không cần, nhưng phải xem ý tứ của muội tử ta đã. Nhìn A Tuyết một hồi nói, gã nói: - A Tuyết, muội thấy thế nào. A Tuyết trên mặt đột nhiên mất hết huyết sắc, cắn môi nói: - Ca ca bảo A Tuyết lấy chồng, A Tuyết sẽ lấy chồng. Thổ Thổ Cáp nghe thấy, chỉ nghĩ đại sự đã định, vui vẻ nói: - Tốt rồi, ta về bẩm cáo với mẹ ta, rồi sẽ đến đón nàng. Lương Tiêu nhìn A Tuyết một chặp, lắc đầu than thở nói: - A Tuyết, muội muốn lấy chồng thì lấy chồng, ta không muốn bức bách muội, ta cứ tưởng muội cảm thấy vui vẻ và thích thú. A Tuyết đôi mắt xinh đẹp khẽ hồng, đột nhiên rơi lệ, lắc đầu thật mạnh nói: - A Tuyết đã nói rồi, muội không lấy chồng, thà làm một lão cô nương.. Cô đột nhiên chạy vào trong phòng, cao giọng khóc to. Thổ Thổ Cáp nhìn thấy ngây người, không biết làm thế nào cho phải. Lương Tiêu khẽ trầm ngâm, buồn bã nói: - Thổ Thổ Cáp, muội tử của ta không chịu, việc này bỏ đi! Thổ Thổ Cáp ngẩn ra, thở dài nói: - Đáng tiếc! Nang Cổ Ngạt ngạc nhiên nói: - Hán nhân các người không phải là Tam Tòng Tứ Đức sao? Phụ tử tòng huynh, Lương Tiêu ngươi đáp ứng không phải là xong rồi sao? Lương Tiêu cười lạnh nói: - Tam Tòng Tứ Đức sao, hừ, toàn là rắm chó mà thôi. Nang Cổ Ngạt càng ngạc nhiên, nói: - Tính tình của ngươi không giống người Hán, dường như giống người Mông Cổ hơn. Lương Tiêu mỉm cười nói: -Mẹ ta là người Mông Cổ, ta có một nữa là người Mông Cổ. Rồi nhấc rượu cười nói: - Tuy là không thành thân gia, nhưng có thể trở thành bằng hữu. Thổ Thổ Cáp cũng nâng cốc rượu lên cười nói: - Đúng, trở thành bằng hữu. Nang Cổ Ngạt cười nói: - Nếu mọi người đồng ý như thế, cùng trao đổi tín vật, kết thành huynh đệ. Lương Tiêu cười nhạt nói: - Những quy ước ấy không cần thiết, trong lòng xem nhau là huynh đệ thì là huynh đệ! Hai người nghe xong nhiệt huyết dâng lên, đồng thời nói: - Đúng, trong lòng xem nhau là huynh đệ thì là huynh đệ! Nhất thời, bảy người cùng lúc cười to, nâng bát rượu trắng uống một hơi hết sạch. Sau đó lại uống rượu cao giọng hát, ồn ào hết nửa ngày mới chịu tản đi. Từ đó, Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt thường mang theo ít rượu thịt, cùng đến chỗ Lương Tiêu tụ tập uống rượu. Nhìn thấy Triệu Tam Cẩu bốn người luyện võ, hai người đều cảm thấy hâm mộ. Lương Tiêu thấy Hồ Lão Bách cũng không có việc gì làm, liền bảo hắn truyền thụ cho hai người quyền cước vũ khí, tự mình tùy ý chỉ điểm một ít nội gia công phu. Thổ Cáp với Nang Cổ Ngạt đổi lại, cũng đem thuật phi ngựa bắn tên truyền lại cho mọi người. Lương Tiêu ngày đó phi ngựa bắn tên thua xa Thổ Thổ Cáp, trên miệng nhận thua nhưng trong lòng có chút không phục. Hắn ngộ tính rất cao, nhãn lực tí lực đều đạt đến hàng nhất lưu, tiến bộ thần tốc, so với ngày cùng Thổ Thổ Cáp thi đấu cưỡi ngựa bắn tên thì đã hơn xa không biết bao nhiêu mà kể. Trong mười trận, Lương Tiêu đầu tiên thắng ba, thua bảy, nhưng sau một tháng, liền thủ hoà Thổ Thổ Cáp không phân cao thấp. Thổ Thổ Cáp vốn dĩ là kỳ tài luyện võ trời sinh, được cao thủ chỉ điểm quyền cước vũ khí, như hổ thêm cánh, Lý Đình Nhân bốn người liên thủ, vậy mà không địch nổi hắn. Thấm thoát đã hai tháng trôi qua, đã đến độ cuối xuân. Hôm đó, Lương Tiêu sửa lại chiếc quạt nan, đột nhiên Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt cùng Lý Đình Nhi bốn người vừa cười vừa nói, cưỡi ngựa đi đến. Sáu người trước kia giống như kẻ thù, giờ thành hoà hảo, ngược lại gắn bó như keo sơn, đã thành bằng hữu cực tốt. Sáu người xuống ngựa lên sườn núi, Lương Tiếu thấy sáu người sắc mặt đều vui mừng, liền dừng việc, đứng dậy cười nói: - Có việc gì mà vui mừng thế? Thổ Thổ Cáp toét miệng cười nói: - Hoàng thượng cuối cùng đã hạ thánh chỉ! Thiêm quân 20 vạn, đồng loạt Nam Chinh! Lương Tiêu ngạc nhiên nói: - Nam chinh à? Nang Cổ Ngạt cười nói: - Ừ, Nam chinh đấy! Trong quá khứ hai lần chinh phạt Đại Tống, đều có bất lợi, lần này thánh thượng tất nhiên là đã hạ quyết tâm, nếu không diệt Đại Tống, tuyệt không chịu cam lòng. Lương Tiêu khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Đúng là vớ vẩn, đánh giết há chẳng phải sẽ làm chết rất nhiều người sao?” Hắn thường lãnh đạm với đại sự quốc gia. Đối với tranh chấp Hồ - Hán, tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chép miệng một tiếng, lại hỏi: - Các ngươi đều đầu quân sao? Thổ Thổ Cáp nói: - Trước mắt đã được trưng dụng, ta và Nang Cổ Ngạt đều đã đăng ký gia nhập và được tuyển rồi, trong vòng 100 dặm không có nhiều người Mông Cổ, bất quá có mỗi 100 nhà. Phụ thân của Nang Cổ Ngạt chính là bách hộ ở đây, chúng ta theo ông ấy xuất chinh. Lương Tiêu, ta muốn nhờ ngươi chăm sóc mẹ của ta. Lương Tiêu nhanh miệng đồng ý, nhìn Lý Đình Nhân và Vương Khả, nói: - Các ngươi định thế nào? Lý Đình Nhân nói: - Đáng ra lần này phụ thân ta đích thân xuất chinh, nhưng do trong người không khoẻ, vì vậy nên ta phải thay mặt ông ấy; cha của Vương Khả vài năm trước chết trận, ngoại trừ hắn ra cũng chỉ còn một đệ đệ, cho nên hắn cũng đăng ký. Dương Tiểu Tước với Triệu Tam Cẩu tuy không phải quân hộ, nhưng lần này trưng binh rất nhiều, nam tử ngoài 16 tuổi, phàm võ nghệ tinh thục, đều có thể tòng quân. Bọn hắn vốn có võ nghệ, đương nhiên đã lần lượt rủ nhau đăng ký. A Tuyết cười nói: - Nếu tất cả mọi người đã được như nguyện tòng quân, hôm nay nên vui vẻ mà uống rượu! Thổ Thổ Cáp cười nói: - Nói rất đúng! Mọi người vui vẻ đâm ra hồ đồ, lẽ ra nên sớm đánh bắt sói lang hay dã trư gì đó để A Tuyết chuẩn bị tiệc rượu, Thổ Thổ Cáp rất thích ăn cơm của A Tuyết nấu. Đang nói ánh mắt lấp lánh, nhìn sang A Tuyết. A Tuyết sắc mặt ửng hồng, cúi đầu không đáp. Thổ Thổ Cáp đối với nàng vẫn không cầm lòng, lần này ra trận, mẫu thân bắt hắn lại phải lấy vợ thành hôn xong mới đi, hắn cũng không đồng ý, nhưng thấy A Tuyết bộ dạng như thế, bất giác trong lòng buồn bã than thở, miệng nói vui vẻ mà trong lòng chất chứa nỗi buồn, không thể xua đi. Mọi người ngồi vào chỗ của mình, Lương Tiêu nói: - Thường nghe nói: Sành sứ không tránh được vỡ, tướng quân ra trận khó tránh khỏi thương vong. Các ngươi đều phải cẩn thận đấy. Mọi người hô vang hưởng ứng, rồi mới bắt đầu bàn đến tương lai, bao nhiêu ước mơ đều chờ mong trước lập công nơi sa trường, sau thu được công danh. Lương Tiêu đối với việc này tuy rất hứng thú, nhưng không nói gì, chỉ ngồi một mình lắng nghe. Được một lúc, Trung Điều Ngũ Bảo từ đạo quan trên núi đi xuống, nghe đến việc tòng quân, ngay lập tức nháo nhào cả lũ. Chính vào lúc hết sức ầm ĩ, bỗng nghe trên không truyền tới một tiếng chim kêu chói tai. Hồ Lão Nhất nghe được sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một con kền kền lượn quanh giữa không trung. Hắn sắc mặt không khỏi biến đổi, kêu to: “Đừng làm ồn nào!” Bốn người kia vừa thấy, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Hồ Lão Nhất chạy vội tới trên chỗ đất trống, chúm môi lại, tạo thành tiếng huýt sáo, chỉ thấy kên kên xuất hiện trên bầu trời, đáp xuống vai Hồ Lão Nhất. Hồ Lão Nhất gỡ ống trúc buộc trên chân của nó xuống, mở mẩu giấy ra kêu lên: - Lão đại, Lão đại, lão tử không biết chữ, ngươi giúp ta đọc xem. Lương Tiêu tiếp lấy mẩu giấy, Trung Điều Ngũ Bảo ồn ào đến gần, thần sắc có vẻ khẩn trương, Lương Tiêu trong lòng cảm thấy kỳ quái: "Năm tên này sao có vẻ khẩn trương thế?" Hắn nhìn kỹ mẩu giấy này, đọc: "Sông Tương mất dấu!” Bốn từ này viết có vẻ vụng về, nhưng bút lực cực mạnh, giống như muốn xé nát tờ giấy ra. Lương Tiêu chỉ thấy không thể nào hiểu nổi, Trung Điều Ngũ Báo thấy thế nhảy dựng lên, đồng thanh nhìn Lương Tiêu nói: “Lão đại, cáo từ.” Lương Tiêu ngạc nhiên nói: - Sao vội cáo từ, mấu giấy này là ai viết đây? Hồ Lão Nhất nói một tiếng: - Đó là Tiêu Đại Gia đích thân viết, nói tại sông Tương truy tìm đã mất dấu lão Cùng Toan, bảo chúng ta đến giúp ông ấy tìm kiếm. Lương Tiêu lập tức hình dung tình hình lúc ấy: - Tiêu lão quái tự phụ bình sinh, vì truy tìm mất dấu kẻ khác, tất nhiên trong lòng có chút xấu hổ, không viết ‘Tại Sông Tương truy tìm Lão Cùng Toan mất dấu, các ngươi đến giúp ta truy tìm’ hoặc là ‘Đến đây giúp ta’, viết độc có bốn chữ này. Không ngờ bọn ngốc lại hiểu được. Trung Điều Ngũ Bảo nói xong, hướng về đám đồ đệ hét lên: - Lão tử đi rồi, các ngươi tự chăm lo cho tốt. Mọi người không hiểu ra sao, đang muốn hỏi rõ, năm người sớm đã sốt ruột vội vàng chạy thẳng đi, đột nhiên một bóng người chạy ra, Lương Tiêu hoành thân chặn năm người lại, cao giọng nói: - Không được đi! Hồ Lão Nhất nói: - Vì sao thế? Lương Tiêu cả giận nói: - Ta là lão đại, không cho các ngươi đi giúp Tiêu Thiên Tuyệt. Hồ Lão lắc đầu nói: - Ngươi là lão đại, Tiêu đại gia lại là tổ tông, Lão đại dù thế nào cũng kém hơn với tổ tông. Lương Tiêu vô cùng giận dữ, vốn muốn dùng sức mạnh lưu lại năm người, nhưng tính ra ngày tháng sớm chiều bên nhau, nên không thể nào hạ thủ. Đành phải nói: - Tốt lắm, các ngươi phải nói, tại sao lại đi giúp Tiêu Thiên Tuyệt như vậy? Nếu không có khả năng khiến ta tâm phục, tuyệt không cho các ngươi đi. Năm người liếc nhìn nhau một lượt, Hồ Lão Vạn đành chịu nói: - Ngươi là lão đại, lão tử mới nói cho ngươi biết, nhưng không thể nói cho người khác biết. Đoạn trừng mắt nhìn bốn người một lượt nói: - Cút hết ra xa! Bốn người kia nhất nhất lùi ra xa lão, canh không cho mọi người tiến đến gần. Lương Tiêu trông thấy, cảm giác vô cùng kinh ngạc. Hồ Lão Vạn ho khan một tiếng, mới khẽ nói: - Chúng ta năm người huynh đệ, hồi trẻ đã từng ở Hà Nam lưu lạc. Tiết nguyên tiêu năm ấy, chúng ta đến Khai Phong xem Hoa Đăng. Trên đường ta phát hiện một bóng người trên nóc nhà phi thân, khinh công rất cao. Chúng ta nhất thời hứng khởi, len lén đi theo sau, nhìn hắn đi qua? Không ngờ tới rồi ẩn nấp, tên này mở ra một cái bao lớn đang vác trên lưng, lôi từ bên trong ra một con mụ người Hồ, tên gia hoả đó giải khai huyệt đạo cho mụ, lại mặc kệ mụ khóc chết đi sống lại, xé luôn quần ra. Lương Tiêu cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: - Người đó chính là Tiêu Thiên Tuyệt sao? Quả nhiên không phải là kẻ tốt đẹp gì. Hồ Lão Vạn hai tay xua lên, lại nói: - Nhầm rồi, nhầm rồi. Tiêu đại gia quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu, cho dù là xé quần của đàn bà, cũng dám xé ở đám đông chứ không thèm lẩn tránh. Lương Tiêu hừ một tiếng, nói: - Thế còn không phải là cùng một loại sao! Hồ Lão Vạn hai mắt đảo một cái, nói: - Sao có thể cùng một loại chứ, ngươi mà đem Tiêu đại gia so sánh với tên xú tặc kia , lão tử sẽ lập tức trở mặt với ngươi. Lương Tiêu đành nói: - Thôi được, kể tiếp đi! Hồ Lão Vạn mới nói: - Kết quả lão tử nghĩ, gia gia nói mấy mụ nữ nhân đều là họa hại, không nên động vào. Năm đó cha vì nhất thời không thận trọng, trúng vòng ràng buộc của mẹ nên mới có năm anh em lão tử, sau này cha hết sức hối hận. Lương Tiêu bây giờ mới hiểu bộ dạng không nói chuyện với nữ nhân của họ hoàn toàn không phải vì ghét bỏ, mà vì trong lòng sợ hãi, định cười to, lại cảm thấy phải làm ra vẻ mặt nghiêm trang, đành cố nhịn. Hồ Lão Vạn nói: - Do đó lão tử đại phát thiện tâm, nảy ra quan thiết cho tên kia, bảo hắn chớ đụng vào bọn nữ nhân, không thì sẽ giống người cha kính yêu của bọn lão tử, hối hận vô cùng. Không ngờ tên điên ấy nổi cơn nộ hỏa, bảo liên quan chó gì đến bọn lão tử. Lương Tiêu tuy không minh bạch lắm, nhưng cũng hiểu người đó đang làm chuyện thị phi, tự nhiên bị năm kẻ lạ mặt nhảy ra ngăn cản, tự nhiên phải tức giận. Lại nghe Hồ Lão Vạn nói: - Lão tử hảo tâm mà không được hảo báo, lúc đó vô cùng tức giận, chửi mắng hắn một trận, rồi song phương bắt đầu đánh nhau. Không ngờ tên đó võ công thập phần quái dị, thân hình cứ nghiêng bên đông ngả bên tây, lắc la lắc lư giống hệt một con rắn săn chuột màu mè sặc sỡ. Lương Tiêu tâm niệm chợt động: - Cứ thế này mà nói thì giống tên chó săn Cáp Lý Tư của Thoát Hoan. Hồ Lão Vạn tiếp tục nói: - Lão từ vừa không cẩn thận, bị hắn bị hắn đẩy ngã. Bốn huynh đệ cùng lao cả lên, nhưng tên đó võ công quá đỗi quái dị, chỉ một giây phút, cả bốn đứa kia đều bị đánh ngã. Lương Tiêu nghĩ ngợi: - Không đúng, nếu là Cáp Lý Tư, thì làm sao chống đỡ được sự liên thủ hợp kích của Tứ Bảo. Lại nghe Hồ Lão Vạn kể: - Tên đó sa sầm mặt mày, muốn giết tất cả bọn ta. Đúng lúc ấy, chợt nghe trên mái nhà có người cười lạnh. Lão tử nhịn đau nhìn lên thì thấy trên mái nhà có một cái bóng đen thui nhẹ nhàng lươn lướt, lão tử tưởng là gặp quỷ, sợ quá tí nữa hét toáng lên, nào ngờ cái bóng mở miệng nói: “Lão phu ghét nhất những loại người sau : thứ nhất là kẻ mạo phạm lão phu, thứ hai là loại vong ân phụ nghĩa, thứ ba là hạng gian dâm phụ nữ. Hôm nay gặp đây coi như ngươi vận khí không tệ, xem võ công ngươi không kém, ta giữ cho toàn thây, ngươi tự xử đi…” Lương Tiêu hừ một tiếng, nói: - Có phải Tiêu Thiên Tuyệt không? Hồ Lão Vạn ngạc nhiên nói: - Đại ca rất thông minh, lão tử vốn định giữ bí mật mà ngươi đã đoán ra được rồi! Lương Tiêu nói: - Cái giọng rắm chó đó, ngoài Tiêu Thiên Tuyệt thì còn ai đánh ra được? Hồ Lão Vạn gật đầu: - Đúng rồi, khi đó lão tử cũng cảm thấy lão già ấy đánh rắm hay quá, ây da! Hắn tự bạt tai thật kêu. – Nhầm nhầm, Tiêu đại gia, lão tử nhầm! Lương Tiêu vừa tức vừa buồn cười: - Tiêu Thiên Tuyệt ở sông Tương cơ mà, ngươi sợ cái gì? Hồ Lão Vạn nghiêm mặt nói: - Không quản ông ấy ở đâu, lão tử cũng không thể nói xấu. Lương Tiêu thầm thở dài, hỏi: - Sau đó? Hồ Lão Vạn đáp: - Sau đó cũng cứ theo tình tiết mà diễn ra thôi. Tên kia không biết tốt xấu, động thủ với Tiêu đại gia, thua đến nước chảy hoa trôi, ôm đít tháo chạy! Nhưng võ công hắn rất quái, tuy Tiêu đại gia đã đánh hắn bị thương, nhưng không giết hắn, thế là để hắn trốn mất. Lương Tiêu nhíu mày nghĩ: - Người này chạy thoát được khỏi sát thủ của Tiêu Thiên Tuyệt thì kể cũng rất khá. Hắn hỏi: - Ngươi biết danh hiệu người đó không? Hồ Lão Vạn gãi đầu: - Tiêu đại gia hình như nói là… Hoạt Lạc Đà. Lương Tiêu nhăn nhó: - Còn Tử Lạc Đà nữa à? Ngươi đến danh hiệu của đại cừu nhân mà không nhớ được à? Hồ Lão Vạn cười: - Đằng nào cũng là lạc đà cả, tử càng tốt! Ngừng một lát, hắn tiếp tục. – Lúc ấy lão tử không bò dậy nổi, Hồ Lão Nhất và Hồ Lão Thập bị thương nặng, sắp chết đến nơi. Mắt thấy Trung Điều Ngũ Bảo sắp biến thành Trung Điều Ngũ Quỷ, chợt nghe Tiêu đại gia thở dài, không đuổi theo con lạc đà thối tha kia,mà ở lại cứu người, là một việc hết sức mất mặt, đổi là chúng ta, nhất định phải đánh cho tàn tệ, nào cần hay biết người khác sống chết. Trôi qua mấy hôm, chúng ta lành vết thương, nhất tâm xin bái Tiêu đại gia làm sư phụ. Nói đến đây, Hồ Lão Vạn bỗng méo mồm khóc òa. Chúng nhân đều kinh ngạc. Hồ Lão Nhất mắng: - Sao lại khóc sụt sùi nhếch nhác lên thế? Ngoài ruộng chẳng cần tí nước ấy của ngươi đâu! Ba Bảo kia nhao nhao khen phải, chỉ là sợ mọi người nghe trộm truyện xấu nhà mình, không dám đi bộ, cứ anh một câu tôi một câu từ đằng xa chửi mắng lại, Hồ Lão Vạn không lý gì tới họ, chỉ khóc thật to. Lương Tiêu Tiêu nghĩ ngợi rồi hỏi: - Không phải lão ta nói năm anh em ngươi ngu quá, không thu nhận bọn ngươi chứ? Hồ Lão Vạn lập tức ngừng khóc, ngước cặp mắt long lanh nhìn Lương Tiêu: - Ậy, sao ngươi biết? Lương Tiêu nói: - Chuyện thế này thì có gì mà không đoán ra. Hồ Lão Vạn buồn bã nói: - Đúng vậy, Tiêu đại gia ghét chúng ta ngốc nghếch, không cần chúng ta, lại nói ông có đồ đệ rồi, chẳng muốn thu nhận nữa. Chúng ta không dừng ở đó, cứ quấn lấy ông ấy không rời, kết quả, Tiêu đại gia đã bị lòng thành tâm của chúng ta đánh động. Tiêu đại gia nói không thu đồ đệ, nhưng có thể chỉ điểm công phu cho bọn lão tử. Hắn nhìn Lương Tiêu. - Tiêu đại gia cứu tính mệnh bọn lão tử, lại dạy bọn lão tử công phu. Ngươi nói đi, ông ấy gọi chúng ta đi, chúng ta có thể không đi ư? Lương Tiêu trầm ngâm hồi lâu rồi xua tay thở dài: - Thôi vậy, các ngươi đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa. Năm người cùng hoan hô, Hồ Lão Bách nói: - Đại ca, ngươi đừng thương tâm. Lão tử tìm được Cùng Nho rồi sẽ trở lại gặp ngươi. Lương Tiêu khóe mắt chợt nóng, nhưng ngoài miệng lại mắng: - Thương tâm cái rắm chó! Các ngươi cuốn xéo đi thì là đại cát, ta mừng còn không kịp ấy. Cút đi mau, trông thấy các ngươi là ta tức giận rồi. Năm người hi hi ha ha, theo cơn gió chạy đi. Dương Tiểu Tước bốn người chạy theo gọi, mắt thấy không đuổi kịp, nhớ tới ân nghĩa truyền nghệ của năm người, không kìm được sa nước mắt. Lương Tiêu mắng: - Có gì mà khóc? Các ngươi là đồ đệ của họ, họ sớm muộn gì cũng quay về. Lúc này, chợt thấy Triệu Tứ hoảng sợ chạy lên núi, khuôn mặt hốt hoảng. Chưa tới sườn núi, đã hét: - Không hay rồi, không hay rồi! Triệu Tam Cẩu chạy lên, hỏi: - Cha, xảy ra chuyện gì đấy? Triệu Tứ thở gấp, gạt con trai ra, kéo tay Lương Tiêu bảo: - Hảo hiền điệt, Tứ thúc biết con thông minh minh nhất, tài năng nhất, con... nhất định con sẽ có cách! Lương Tiêu từ tốn bảo: - Tứ thúc, nói chầm chậm thôi! Triệu Tứ thở dốc, sợ sệt nói: - Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi có người bên Tây Hoa uyển đến nói, triều đình chiêu binh, chiêu cả Tam Cẩu Nhi đi. Chúng ta rõ ràng không thuộc quân hộ! Tại sao cũng bị triệu tập? Lương Tiêu liếc Dương Tiểu Tước và Tam Cẩu Nhi, hai người đều sợ sệt cúi đầu. Lại nghe Triệu Tứ nói: - Hảo hiền điệt, gắng nghĩ cách trút bỏ nghĩa vụ này đi. Lương Tiêu cau mày nói: - Con biết rồi, thúc về trước đi! Triệu Tứ nghe vậy , tim bớt đập rộn hơn, liếc Triệu Tam Cẩu, thở dài, xiêu vẹo đi về nhà. Khi đêm xuống, vợ chồng Triệu Tứ lại dẫn Tam Cẩu Nhi và tiểu muội muội của hắn là Hồ Lô, toàn gia bốn người lại tìm Lương Tiêu. Triệu Tứ lo lắng lắm, nhìn chăm chăm Lương Tiêu, chỉ mong hắn nghĩ ra cách nào đó để thoát việc chiêu binh. Triệu Tam Cẩu sợ Lương Tiêu thò chân vào, làm hỏng việc tốt của mình, hai mắt cứ liếc đông liếc tây, tâm thần bất định. Lương Tiêu im lặng một lúc lâu, mới nói: - Tứ thúc, con không quản được việc này đâu Triệu Tứ lo lắng: - Điệt tử thông minh như vậy, làm sao lại không có cách? Lương Tiêu lắc đầu: - Việc này con không quản được, không phải con không có cách, mà là con không muốn quản. Lương Tiêu hỏi Triệu Tam Cẩu: - Tam Cẩu Nhi, ngươi nghĩ kỹ chưa? Thật sự ngươi muốn tòng quân à? Triệu Tam Cẩu nhìn cha mẹ, đỏ mặt gật dầu. Triệu Tứ đại nộ, túm lấy hắn xáng một cái bạt tai thật mạnh, hét: - Tiểu súc sinh, mày hiểu cái gì! Lão tử Vương Khả là Vương Đại Sơn, năm xưa khỏe mạnh đến thế, một bữa có thể ăn được đến nửa con heo, một lần ra đi là chẳng còn cả khúc xương mà mang về,lão tử chỉ mong mày tiếp nối tổ tông, dưỡng lão thọ chung. Tiểu súc sinh, mày lại gật đầu nữa à? – quyền đấm cước đá, Triệu Tam Cẩu cũng không né tránh, tùy cha đánh mắng, chỉ liều mạng gật đầu. Phụ tử hai người nhất thời giằng co không dứt. Lương Tiêu thở dài, giữ Triệu Tứ lại, nói: - Con nghĩ Tam Cẩu Nhi niên kỷ đã lớn, kiến thức cũng nhiều rồi, cuối cùng cũng không cam chịu ở mãi quê hương. Chim có cánh cứng cáp, cuối cùng phải bay lên trời, cá có lớn ra, thì ao nhỏ không chứa được nữa. Triệu Tứ nghe hắn nói như vậy, đờ ra hồi lâu, đột nhiên nức lên, nói: - Ta… ta không muốn nó táng mạng, trên sa tường, trúng gươm giáo là uổng mạng rồi. Lương Tiêu ngồi khoanh chân trên giường, nhắm mắt nói: - Mỗi người khắc có chí riêng, đừng nên cưỡng cầu! Triệu Tứ thấy Lương Tiêu không chịu giúp thì buồn bã thở dài, vịn cửa đi ra. Lương Tiêu bảo: - Tam Cẩu Nhi, đưa cha ngươi về đi! Triệu Tam Cẩu gật đầu, đi theo sau cha. Hồ Lô lạ lùng hỏi: - Cha khóc cái gì vậy? Triệu Tứ Gia thở dài, chỉ lắc đầu. A Tuyết lấy mấy cái kẹo mạch nha nhét cho Hồ Lô, cười nói: - Lại đây, ăn kẹo đi nào! Hồ Lô vui vẻ nói: - Cám ơn tỷ tỷ. A Tuyết ôm cô bé vào lòng: - Chúng ta ra ngoài chơi. Rồi nhìn Lương Tiêu, quay mình đi ra cửa. Triệu Tứ Gia thủy chung không lên tiếng, chỉ cúi đầu ngồi bên bàn, một lúc lâu sau, Lương Tiêu mở mắt hỏi: - Tứ thẩm thẩm, có lời định nói à? Triệu Tứ Gia nặn cười: - Không có, ta ngồi thôi! Lương Tiêu đáp: - À, vậy thẩm ngồi đi. – Rồi hắn lại nhắm mắt. Triệu Tứ Gia ngồi một lúc lâu, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng thở dài đứng lên đi ra cửa. Một lúc lâu sau, A Tuyết nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhẹ nhàng bảo: - Muội đưa Triệu Tứ thẩm về nhà rồi! Lương Tiêu mở mắt: - Muội lại đây! A Tuyết ngồi xuống cạnh Lương Tiêu, hắn trầm ngâm một lát rồi chậm rãi bảo: - Ba ngày nữa ta cũng sẽ tòng quân xuất chinh! A Tuyết thân hình mềm mại run lên, miệng nhỏ hơi hé, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi. Lương Tiêu cười khổ: - Theo lý mà nói, đại thù chưa báo thì nên nhất tâm luyện võ, nhưng… Nói tới đây, ánh mắt hắn như ánh nến bập bùng lắc lư, mặt lộ vẻ do dự, hồi lâu mới nói: - Nhưng cuối cùng ta không yên tâm về sáu người đó, nhất là Tam Cẩu Nhi, hắn là con trai Triệu Tứ thẩm. Tứ thẩm vốn đối với cha ta một phiến si tâm, nhưng cha không hồi báo… Vừa rồi bất luận Tứ thúc khẩn cầu ta thế nào, ta cũng không động tâm, nhưng Tứ thẩm một lời cũng không nói, bộ dạng ấy làm ta nghĩ đến mẹ, trong lòng buồn lắm. Hắn lại thở dài: - Ta nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn nghĩ là nên đi với theo bọn họ. Sau khi ta đi, muội nhớ đối đãi tốt với Tứ thúc Tứ thẩm, nói với họ bất kể thế nào ta cũng đưa Tam Cẩu Nhi bình an trở về. A Tuyết đờ ra, không nói một lời, chỉ ngồi như thế. Ngồi một lúc lâu sau mới buồn bã đi vào phòng trong, lên giường ngủ. Lương Tiêu thì nghĩ đến chuyện xuất chinh, việc này quả thực đã trái hẳn với bản tính hắn, hơn nữa để A Tuyết ở lại đây một mình, quả thực khiến hắn không sao yên tâm. Trong lòng hắn đầy mâu thuẫn, trằn trọc suốt đêm không sao ngủ được. Sau đó ba ngày, Thổ Thổ Cáp, Nang Cổ Ngạt và bọn Lý Đình Nhân bận việc xuất chinh nên cũng không đến. Lương Tiêu lấy trúc gọt một cây thương, theo thương pháp của Trung Điều Ngũ Bảo truyền thụ cho sáu người, cưỡi con ngựa của Thổ Thổ Cáp cho mượn, diễn luyện mãi. Trong các ban binh khí, ngắn thì Lương Tiêu thích nhất kiếm, loại dài thì thích nhất là thương, võ học có câu: “Gậy một tháng đao một năm, thương một đời.” Thương pháp phiêu dật kỳ ảo, rất khó luyện thành, nhưng luyện thành rồi thì rất khó chống đỡ. Thương pháp đối với người thường mà nói thì cố nhiên khó luyện, nhưng võ công luyện đến trình độ của Lương Tiêu thì học một biết trăm, kiếm hay thương đều gắn liền với hai chữ huyền ảo. Lương Tiêu tập hai ngày đã nắm được hết chỗ ảo diệu của thương thuật, sẵn sàng đi chiến trận giết địch được rồi. Mỗi lần đến lúc hắn luyện thương, A Tuyết đều đứng bên xem, nhưng tâm sự trùng trùng, vẻ mặt lúc mừng lúc sợ, lúc sợ lúc mừng, không rõ là nghĩ ngợi gì. Tối thứ ba, sáu người kia đến, mang theo rượu thịt, quyết không say không về. Mọi người cười nói, nâng bát rượu, ai cũng phấn hứng. Thổ Thổ Cáp uống được mấy bát, bỗng cao giọng bảo: - Lương Tiêu, chuyến này đi chẳng biết bao giờ mới được gặp lại nhỉ? Mấy hôm nay ta cứ nghĩ, nếu có thể cưỡi ngựa với ngươi cùng giết địch thì cuộc đời này coi như sống không uổng. Nang Cổ Ngạt cũng nói: - Phải đó, Lương huynh võ công cao gấp hàng chục lần chúng ta, ở mãi nơi đây thì thật đáng tiếc. Lương Tiêu cười: - Ngươi học được mấy chữ Hán đã biết cách nói năng vòng vo rồi! Tối nay hai ngươi đến đây dường như rủ nhau dụ dỗ ta tòng chinh chứ gì? Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thổ Thổ Cáp nhăn mặt: - Chẳng có gì giấu được ngươi! Lương Tiêu cười: - Thành toàn cho các ngươi vậy! Thổ Thổ Cáp không cười được nữa, những người kia vô cùng kinh ngạc. Triệu Tam Cẩu kêu lên: - Lương đại ca đi với bọn đệ thật à? Lương Tiêu cười nhạt: - Rời lão tử thì bốn đứa các ngươi có thể mất mạng lắm. Bốn người bắt đầu đỏ hoe mắt lên, Lương Tiêu bảo: - Không được khóc, không được mít ướt thế! A Tuyết cũng cười: - Đúng đấy, các ngươi mà khóc thì ca ca cũng chẳng tránh khỏi mít ướt đâu. Lương Tiêu đỏ mặt trừng mắt nhìn A Tuyết. Thổ Thổ Cáp lúc này mới bình tĩnh lại được, kéo Lương Tiêu kêu lên: - Ngươi nói thật đấy chứ? Lương Tiêu vờ giận: - Nói thế là thế nào? Ngươi tưởng ta gạt ngươi à? Lý Đình Nhân cười to: - Có Thổ Thổ Cáp và Lương đại ca thì bảy người chúng ta có thể đối kháng thiên quân vạn mã. Lương Tiêu nghiêm mặt nói: - Khi tòng quân, bốn người các ngươi nên bỏ tiểu danh, Lý Đình Nhân thành Lý Đình, Dương Tiểu Tước thành Dương Giốc, Triệu Tam Cẩu thành Triệu San, Vương Khả thì không cần đổi. Gã vừa nói vừa dùng tay chấm rượu viết tên ba người lên bàn, ba người cùng thuận theo. Thổ Thổ Cáp nói: - Bây giờ có thêm ba người nữa thì được một đội mười người rồi, ta xin cử Lương Tiêu làm Thập phu trưởng. Mọi người đều nhất trí đồng lòng, Lương Tiêu cũng không tiện chối từ. Thổ Thổ Cáp lại nói: - Nhà ta mới bán ba con ngựa, ba con để lại cho mẹ ta, còn ba con định đem sung công, nhưng Lương Tiêu làm Thập phu trưởng, không thể thiếu ngựa, ta tặng ngươi một con, ta và Nang Cổ Ngạt sẽ sử dụng một con. Nang Cổ Ngạt lắc đầu: - Không cần, gia đình ta nhiều ngựa lắm, ta sẽ mang đến đây mười bốn con để mọi người cũng được ngồi. Thổ Thổ Cáp, ngươi không được từ chối đâu nhé. Thổ Thổ Cáp cảm kích vỗ vai hắn, cười bảo: - Được, lần này ta không chối từ, Lương Tiêu đã tòng quân rồi, cần phải nhờ mẹ ngươi chiếu cố cho mẹ ta. Nang Cổ Ngạt đáp: - Ngươi yên tâm. Thổ Thổ Cáp tâm niệm chợt động, bèn hỏi: - Còn A Tuyết thì sao? Lương Tiêu đáp: - Muội ấy sống chung với nhà Tứ thúc. Thổ Thổ Cáp gật đầu: - Vậy cũng tốt, chúng ta gắng đánh giặc xong sớm rồi quay về sớm để người thân khỏi trông mong. Lương Tiêu gật đầu cười, mọi người nghe tin Lương Tiêu tòng quân đều mừng vui khôn xiết, vừa nói chuyện chiến sự vừa thỏa sức ăn uống, uống đến nửa đêm, sáng ra nghe thấy trên trời tiếng sấm ì ầm một lúc rồi lộp độp cơn mưa cuối cùng của mùa xuân rây rắc đổ tới. Lúc ấy mọi người mới tàn cuộc rượu, hát hò bá vai bá cổ về nhà. Sáng sớm hôm sau, mọi người đều đến chỗ Lương Tiêu tụ tập. Triệu Tứ nghe tin Lương Tiêu cũng tòng quân để chiếu ứng bạn bè thì chuyển buồn thành vui, lại ủy thác rất nhiều chuyện. Lương Tiêu và mọi người đi thẳng đến hiệu trường điểm binh Tây Hoa uyển. Chỉ thấy trong trường người đông nghìn nghịt, ồn ồn ào ào, đứng đông đúc là các người thân đưa tiễn và quân sĩ. Lần này Vạn hộ Sử Cách tại Hoa Âm chiêu mộ tám trăm lính, hợp với binh mã ở các nơi khác, tổng cộng chừng ba nghìn hai trăm người, nhất loạt tề tựu ở Tây Hoa uyển. Mọi người từ biệt người thân. Lương Tiêu muốn nói điều gì đó, nhưng cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ không cất được thành tiếng, chỉ nói: - A Tuyết, đừng tiễn nữa! Ta đánh trận xong sẽ về ngay. A Tuyết gật đầu, quay mình bỏ đi. Lương Tiêu thấy nói là cô bỏ đi ngay, trong lòng thầm lo: “Ngốc nha đầu này lại định gây ra chuyện ngớ ngẩn gì nữa đây!” Lúc này tiếng trống vang lên, bọn bảy người Lương Tiêu kia lên ngựa, gia quyến mọi người lùi ra khỏi thao trường. Ba hồi trống chấm dứt, quân sĩ đi vào hàng, chỉ thấy Sử Phú Thông mình mặc áo giáp sắt, cưỡi chiến mã như một cơn gió phóng ra khỏi uyển, điểm quân số. Chế độ quân sĩ nhà Nguyên là mười người một đội, tự mình kết hợp. Một khi kết thành đội mười người, thì cử ra một Thập phu trưởng, nếu không phải quân lệnh của đại tướng, không được tự tiện thay đổi, mười người phải đồng cam cộng khổ, không được lìa nhau, kẻ nào tự ý vứt bỏ đồng đội thì sẽ bị cực hình. Đội Lương Tiêu đã có bảy người, Vương Khả lại tìm thêm ba người đồng bào lâu năm của cha, mười người kết thành một đội. Điểm binh xong, từ trong uyển phóng ra một tướng quân áo bào trắng, niên kỷ độ tứ tuần, mặt ngọc râu đen, mày dài mắt to, khoác tấm áo da cáo trắng , phi phần phật trong gió. Lý Đình thúc ngựa tiến lên, ở bên tai Lương Tiêu thì thào: - Đây chính là Sử Cách. Chỉ thấy Sử Cách mắt sáng ngời ngời quét một vòng khắp toàn quân, nói sang sảng: - Phàm là danh tướng từ cồ phần lớn đều xuất thân quân ngũ. Trên chiến trường, tôn ti mạnh yếu đều phân theo chiến công, nhìn một cái là rõ. Sử gia ta đãi người không bạc, chỉ cần có đại công là Sử mỗ nhất định sẽ làm cho người đó được phú quý, nhưng nếu vi phạm quân lệnh thì giết chết không tha, ta không đa ngôn nữa, mong chư vị suy nghĩ. Nói rồi chia toàn quân ra làm bộ binh và kỵ binh, thao diễn một lượt, phát binh khí giáp sắt cho mọi người, lập trại đóng quân khắp Tây Hoa uyển, chuẩn bị hôm sau xuất phát, đến hợp với đại quân của phụ thân Sử Thiên Trạch. Thổ Thổ Cáp trở về doanh trướng, ngồi xuống, vừa thở vừa nói: - Tên Sử Cách này khiến người ta thật tức giận. Thổ Thổ Cáp ta tòng quân là vì Hốt Tất Liệt hoàng đế mà đánh giặc, còn Sử gia nhà hắn là cái giống gì, cũng xứng cho ta đổ máu vì hắn ư? Lương Tiêu cười: - Ngươi tức với hắn thì chi bằng đánh trận lập công. Với khả năng của ngươi, địa vị tương lai sẽ có thể trên hắn. Thổ Thổ Cáp nói: - Lương Tiêu ngươi cũng thế. Lương Tiêu lắc đầu: - Ta chỉ muốn sớm sớm đánh xong trận, là trở về luyện võ, giải quyết oán thù, rồi dẫn mẹ ta và A Tuyết phiêu du thiên hạ, trả qua những ngày bình đạm. Thổ Thổ Cáp nín lặng rồi thở dài: - Ta nghe ngươi nói thế cũng muốn sống cuộc đời đấy.! Đáng tiếc A Tuyết không thích Thổ Thổ Cáp ta. - Nhớ tới A Tuyết, thần sắc hắn tối hẳn đi. Lương Tiêu vốn định an ủi, nhưng A Tuyết không muốn thì hắn cũng bó tay, đành lặng thinh nằm xuống ngủ. Đêm trôi qua không có gì đáng nói, hôm sau quân đội khởi hành. Lương Tiêu theo quy định quân đội, trước lúc lên đường thì điểm binh, bảo mọi người báo số. Tự mình báo trước “Một”, mọi người từ hai đến mười đều nhất nhất báo qua. Đợi Tam Cẩu Nhi báo xong: “Mười,” Lương Tiêu định chuyển mình đi báo cho Bách phu trưởng, chợt một thanh âm nho nhỏ cất lên: - Mười một! Mọi người đều ngạc nhiên. Lương Tiêu nhìn kỹ, thấy có một tiểu binh đứng ẩn nấp sau lưng Tam Cẩu Nhi, mặc một bộ y giáp không hợp cơ thể, mặt đẹp như ngọc, lông mày thanh tú. Mọi người tưởng là có người đứng nhầm đội, định đề tỉnh hắn ta, Lương Tiêu đã nhận ra là ai, không nói một lời, vung tay nắm lấy “hắn”, cũng không để ý tên lính ấy giãy giụa, đẩy hắn vào một góc riêng, gằn giọng hỏi: - Muội làm trò quỷ gì vậy? A Tuyết mắt đỏ hoe, nói: - Muội muốn đi với ca ca. Lương Tiêu nổi giận: - Không phải như nấu canh làm cơm đâu? Cởi giáp ra, về nhà mau! Nói xong chuyển mình định bước, A Tuyết ngồi xuống, òa khóc. Lương Tiêu nghĩ bụng: “Bất kể muội khóc thế nào, ta cũng không mềm lòng đâu!” A Tuyết nói: - Ca ca nói chẳng giữ lời. Lương Tiêu ngẩn người, không nhịn được ngoái đầu lại hỏi: - Ta không giữ lời thế nào? A Tuyết khóc nói: - Ca ca từng nói chỉ muốn cho A Tuyết được sống vui vẻ. Lương Tiêu nghĩ bụng: “Đấy là lời ta nói hôm Thổ Thổ Cáp cầu hôn.” Gã bảo: - Đã nói qua, thế thì sao? A Tuyết khóc òa: - Nhưng ca ca bỏ đi thì A Tuyết không vui, A Tuyết buồn muốn chết, A Tuyết muốn ở bên ca ca. Hu hu, A Tuyết… không muốn ở lại đây… A Tuyết muốn đi theo ca ca… Lương Tiêu đứng sững vì lời nói của cô gái, không nhịn được cũng ngồi xuống, nói: - A Tuyết, đây là đi đánh trận, muội là con gái, làm sao tòng quân được? A Tuyết gạt nước mắt, cặp mắt to nhìn Lương Tiêu: - Muội không cần biết, ca ca đã nói chỉ muốn A Tuyết được sống vui vẻ. A Tuyết muốn theo ca ca tòng quân, ca ca không đáp ứng, làm muội không vui, chính là nói mà không giữ lời, ca ca nói không giữ lời thì không phải là nam tử hán đại trượng phu. Lương Tiêu trố mắt há mồm, trong lòng một ý nghĩ cứ chuyển đi chuyển lại: “Nha đầu chết tiệt ngu ngốc, vốn ngốc nghếch mà sao nghĩ ra được những lời ấy..” Gã nào ngờ, A Tuyết tuy ngốc nhưng suốt ba ngày nay, không lúc nào không nghiền ngẫm làm sao để không phải xa Lương Tiêu. Lương Tiêu cho rằng cô ngốc, nhưng không ngờ người ngốc cũng có cách của người ngốc, uổng cho gã ngày thường thông minh nhanh nhẹn, lúc này chỉ biết ngoài trợn mắt ngây ra thì không nói được lời nào. A Tuyết đã hạ quyết tâm, nhìn Lương Tiêu chằm chằm. Hai người cứ thế nhìn nhau hồi lâu, đằng xa có tiếng tù và vọng đến, đó là hiệu lệnh tập hợp. Lương Tiêu giậm chân, kéo A Tuyết dậy, nghiến răng bảo: - Nếu muội là đàn ông, lão tử sẽ đánh bét đít. A Tuyết nhìn vẻ mặt gã, biết là mưu kế đã đạt, tức thì tươi mặt lên. Lương Tiêu trừng mắt nhìn cô, lôi về hàng. Mọi người thấy hai người đi rồi lại cùng trở về thì đều kinh ngạc. Lý Đình Nhân nhận ra A Tuyết, la lên: - Ây da, đây chẳng phải… Chưa nói dứt đã bị Lương Tiêu đá một cái. Lương Tiêu giận dữ nói: - Im mồm cho lão tử, ai dám nói nữa thì xử theo quân pháp. Gã đã giận sẵn bèn trút hết xuống mọi người. Năm người kia đều đã nhận ra A Tuyết, nhưng thấy Lương Tiêu giận quá, biết rõ tất có ẩn tình, không dám chọc giận gã thêm. Ba binh sĩ còn lại kinh ngạc: “Rõ là đội mười người, tại sao lại có thêm một người nữa, lại còn lớn lên như con gái, có thể đánh trận được không?” Nhưng thấy Thập phu trưởng toàn thân sát khí, họ không dám hé răng. Ba hồi tù và vừa vang lên, pháo trúc nổi lên, đuổi đánh tà ma. Hai ngàn binh mã, dẫn theo dân phu, cùng tiến về phía đông. Hai bên đường có nhiều người đưa tiễn, cha mẹ khóc con, vợ khóc chồng, con khóc cha, nắm áo níu ngựa, khóc đến nghẹn lời, những người tòng quân không hề thay đổi sắc mặt. Đại quân càng đi càng xa, tiếng khóc không thể nghe được nữa, nhưng vẫn vang trong tai mọi người. Lương Tiêu ngoái đầu nhìn lại, thấy núi đồi trùng trùng không một bóng người thân, bất giác buồn bã, nhớ lại một bài thơ học hồi nhỏ, thở dài ngâm: Xa lân lân , mã tiêu tiêu , Hành nhân cung tiến các tại yêu . Da nương thê tử tẩu tương tống Trần ai bất kiến hàm dương kiều Khiên y đốn túc lan đạo khốc , khốc thanh trực thượng can vân tiêu (Dịch nghĩa: Xe lăn lăn, ngựa phi phi, Hành nhân cung tiễn giắt bên lưng Da nương thê tử đi theo tiễn, Trần ai không thấy Hàm Dương kiều, Nắm áo giậm chân chặn đường khóc Tiếng khóc vang đến tận tầng mây) (Kiếp Nô tạm dịch thơ: Xe lăn ngựa phóng dặm dài. Người đi cung tiễn đã gài thắt lưng, Dạ nương thê tử theo chừng, Hàm Dương kiều chẳng thấy đường trần ai, Giậm chân vịn áo khóc hoài, Cao xanh vọng đến mệt nhoài khốc thanh!) Nang Cổ Ngạt nghe tiếng, cau mày: - Bài thơ đó không cát tường… Lương Tiêu cười khổ, không đọc tiếp nữa, Triệu Tam Cẩu ngạc nhiên hỏi: - Không cát tường chỗ nào? Nang Cổ Ngạt cố ý khoe khoang, cười nói: - Đó là một danh thiên của Hán nhân thi thánh Đỗ Phủ, mấy câu cuối cùng là nói thế này: Tín tri sanh nam ác , Phản thị sanh nữ hảo ; Sanh nữ do đắc giá bỉ lân , Sanh nam mai một tùy bách thảo , Quân bất kiến , thanh hải đầu , Cổ lai bạch cốt vô nhân thu , Tân quỷ phiền oan cựu quỷ khốc , Thiên âm vũ thấp thanh thu thu. (Dịch nghĩa: sinh con trai là không hay, ngược lại sinh con gái tốt hơn Sinh con gái có thể gả cho người hàng xóm, Sinh con trai một mai là chôn xương trong cỏ, Người có thấy không, ở nơi biển xanh, xương người rơi xuống không thể thu về được, quỷ mới ma cũ khóc lóc Mưa rề rề càng thêm ai oán) (tạm dịch thơ: Sanh nam vốn dĩ bất tường, Còn sanh nữ tử lại thường gặp hên, Cao giò gả đến cạnh bên, Thân trai xương lấp cỏ đền núi sông, Ai ơi thấy biển mênh mông, Xương người rơi trắng nào mong trở về! Ma sầu quỷ khóc lê thê, Tiếng mưa rơi rớt não nề lòng ai.)