Chương 6 Hứa Hiếu Dương vừa định lên tiếng giải thích thì Lý Hàng đã bày cơm canh lên bàn của phòng VIP. “Nào, mọi người đều lại ăn cơm đi.” Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phần đưa mắt nhìn nhau. Hình như sự xuất hiện của Lý Hàng đã giải quyết được vấn đề nhiều năm nay của họ. Dưới con mắt của vợ chồng Hứa Hiếu Dương, Lý Hàng tuy có hơi ngốc nhưng rất ngay thẳng. Thậm chí ngốc nghếch đến mức đáng yêu. Hứa Mộc Tình cũng nhìn Lý Hàng với vẻ mặt phức tạp. Đêm đã khuya. Hứa Hiếu Dương chân bất tiện, nên Liễu Ngọc Phần phải luôn bên cạnh chăm sóc ông. Hứa Hạo Nhiên là em trai nên bị Liễu Ngọc Phần phân công ở lại chăm sóc chị. Kết quả bị Lý Hàng đạp bay ra ngoài. Mấy ngày trước đều là Lý Hàng ở bên chăm sóc cho Hứa Mộc Tình. Chỉ có điều lúc đó cô vẫn còn đang hôn mê. Cô ấy không rõ bên ngoài xảy ra chuyện gì. Và bây giờ Hứa Mộc Tình nằm lặng trong bóng tối. Tuy giường của Lý Hàng cách cô vài mét. Nhưng bóng tối vô tận như kéo gần khoảng cách của hai người lại. “Cảm ơn anh.” Trong bóng đêm, Hứa Mộc Tình lại chẳng hề sợ hãi khi có một người đàn ông xa lạ ngủ bên cạnh mình Mở miệng là lời cảm ơn chân thành. Cô bé này vẫn tốt bụng như hồi còn nhỏ. Luôn nghĩ cho người khác trước khi nghĩ đến mình. “Nhưng tôi vẫn phải xin lỗi anh.” “Thật ra trong lòng tôi đã có người khác.” “Anh ta là ai?”Trong đêm tối vang lên giọng nói hấp dẫn của Lý Hằng. Đôi môi hồng của Hứa Mộc Tình khẽ mím lại. Bao năm nay cô luôn chờ đợi cậu bé năm xưa quay trở về. Thực hiện lời hứa cưới cô. Cậu bé năm xưa cũng tên Lý Hàng. Cô rất muốn nói với Lý Hàng chuyện này, nhưng tên của hai người lại giống nhau. Cô sợ Lý Hàng sẽ hiểu nhầm, nên không biết phải mở lời như thế nào. Lý Hàng nằm trên giường ở một góc Hứa Mộc Tình không nhìn thấy, anh ngửa mặt, khóe miệng mỉm cười khoe hàm răng trắng muốt. “Em yên tâm, anh tuyệt đối không động vào em nếu chưa được em cho phép.” “Anh là bác sỹ.” “Anh không cần cơ thể em.” “Anh chỉ cần trái tim em. ” “Anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng với em.” Nói xong Lý Hàng ôm đầu nằm ngửa vào trong góc. Trong bóng tối anh mở chiếc hộp sắt. Lén ăn một viên socola. Khóe miệng Lý Hàng nhếch lên, vui vẻ đung đưa chân. Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hạo Nhiên gật gù đắc ý vào phòng bệnh. “Bố mẹ đâu rồi?” Hứa Mộc Tình hồi phục khá nhanh, cô đã có thể đi đứng bình thường trở lại. Hứa Hạo Nhiên ra vẻ bí mật nói với Hứa Mộc Tình: “Em nói cho chị nghe.” “Công ty nhà mình xong đời rồi.” “Ba đã bán xe để làm phẫu thuật cho chị.” “Giờ ba mẹ và em đi xe bus đến đây đấy.” Hứa Mộc Tình mím chặt môi. Ánh mắt cô vô cùng kiên định. “Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này.” “Hai ngày nữa chị được xuất viện, đến lúc đó chị sẽ đi tìm chủ tịch Lưu của tập đoàn Thiên Nhất.” “Dự án của công ty chúng ta với tập đoàn Thiên Nhất đã đàm phán sắp xong.” “Chỉ cần ký được hợp đồng, công ty chúng ta sẽ cải tử hoàn sinh!” Hứa Mộc Tình vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh có tiếng chuông điện thoại vang lên. Không lâu sau, Hứa Hiếu Dương gầm lên. “Ức hiếp người quá đáng!” “Thôi Hải Phong muốn ép ta đến chỗ chết sao?” Hứa Mộc Tình chau đôi mày liễu. Bởi vì cô nghe thấy tên của một người mà cô căm ghét vô cùng. Thôi Hải Phong là chủ tịch tập đoàn Thái An. Đối thủ đáng gờm của Hứa Hiếu Dương. Ân oán của hai nhà bọn họ phải kể đến đời ông nội. Vốn gia tộc Hứa thị cũng là một danh môn thế gia ở Ninh Châu. Sau này vì đắc tội với gia tộc Thôi thị. Trong mấy chục năm tiếp theo cả nhà họ bị gia tộc Thôi thị chèn ép. Công ty nhà họ rơi vào bước đường cùng như bây giờ. Phần lớn là do Thôi Hải Phong ngấm ngầm phá hoại. Không lâu sau, Hứa Hiệu Dương mặt mày ủ rũ bị Liễu Ngọc Phần đẩy vào phòng. “Ba, xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Mộc Tình sốt sắng hỏi. “Lại là chuyện tốt mà tên Thôi Hải Phong gây ra!” “Chúng ta vất vả cố gắng mấy tháng mới lấy được dự án quan trọng của tập đoàn Thiên Nhất.” “Nhưng sau khi con nhập viện, Thôi Hải Phong nhân cơ hội này, dùng thủ đoạn dơ bẩn cướp mất dự án này rồi.” Hứa Hiếu Dương càng nói càng tức, cả khuôn mặt đều đã đỏ lựng lên. Hứa Mộc Tình vội nói: “Không đưỢC, dự án này là hi vọng của công ty mình! Con phải xuất viện, giờ con lập tức đi tìm chủ tịch Lưu!” “Không cần tìm nữa đâu!” Lúc này ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói cà lơ phất phơ của một người đàn ông. Không lâu sau, một nam thanh niên mặc âu phục hàng hiệu, đầu tóc bóng mượt bước vào. “Thôi Thiên Tử, mày đến làm gì?” Hứa Hạo Nhiên vừa nhìn thấy Thôi Thiên Tứ lập tức nhảy dựng lên. Thôi Thiên Tử là con trai của Thôi Hải Phong, từ lúc học cấp ba đến nay vẫn luôn theo đuổi Hứa Mộc Tình. Còn Hứa Mộc Tình cứ nhìn thấy tên đàn ông này là lại thấy ghê tởm. Hắn ngoài việc lái siêu xe, thì chỉ biết chơi gái. Toàn là thói hư tật xấu! Thôi Thiên Tứ ôm một bó hoa hồng lớn bước vào. “Tình Tình, chúc mừng em vượt qua cửa ải khó khăn nhất đời người.” “Nào, mau nhận hoa hồng anh tặng em đi.” Thôi Thiên Tứ đưa hoa hồng đến trước mặt Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình lạnh nhạt. “Chỗ này không hoan nghênh anh, mời anh đi ra ngoài giùm” Thôi Thiên Tứ nhún vai, tiện tay vứt hoa hồng xuống đất. “Nếu em đã không thích, thì không cần nó nữa.” “Ngoài ra, anh đến để nói cho em một chuyện, sáng mai anh sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Nhất.” “Ây da, đây là hạng mục lớn trị giá hai trăm triệu đấy.” “Thế mà không ngờ lại dễ dàng rơi vào tay anh.” Hứa Mộc Tình cắn chặt môi. “Hê hê, có phải em không phục?” “Không phục thì em cũng chẳng còn cách gì nữa.” “Ai kêu gia cảnh anh tốt hơn em, có một người cha biết kiếm tiền và bà nội yêu thương anh chứ!” “Trong bụng chủ tịch Lưu có một khối u.” “Là ba anh mời chủ nhiệm Dương là chuyên gia Kinh Thành đến phẫu thuật cho ông ấy.” “Nếu không có chủ nhiệm Dương, thì chủ tịch Lưu có nhiều tiền đến đâu cũng có ích gì chứ?” “Bây giờ tập đoàn Thiên Nhất đã ký kết kế hoạch hợp tác chiến lược với tập đoàn chúng tôi.” “Từ nay về sau, tất cả hạng mục của họ đều sẽ hợp tác với chúng tôi!” “Các người đứng sang một bên mà xem!” Thôi Thiên Tứ dương dương đắc ý. Ánh mắt ngập tràn khinh bỉ. “À đúng rồi, công ty nhà các người cũng sắp Xong rồi.” “Ngay cả phí quản lý của văn phòng cũng không đóng nổi, nhân viên cấp dưới cũng bỏ đi gần hết rồi.” “Chắc vài ngày nữa cũng đóng cửa thôi!” Nét mặt Hứa Mộc Tình lộ vẻ bàng hoàng. Cô quay sang bên cạnh nhìn Hứa Hiếu Dương. Hứa Hiếu Dương cúi đầu bất lực. Thôi Thiên Tứ bước thêm hai bước đến gần Hứa Mộc Tình. Trên mặt nở nụ cười, khóe môi nhếch kiêu ngạo. “Anh nói cho em biết, cả nhà em giờ chỉ còn một con đường.” “Đó là em đến công ty anh, làm thư ký cho anh.” “Em yên tâm, anh sẽ sắp xếp cho em một văn phòng riêng biệt.” “Em chẳng cần làm gì, chỉ cần dang hai chân ra…” Hứa Mộc Tình nổi giận bừng bừng: “Thôi Thiên Tứ, đủ rồi!” “Nếu anh còn không cút đi, tôi..tôi..” “Hệ, em muốn đánh anh sao?” Thôi Thiên Tử giơ mặt qua. “Nào, anh cho em đánh đấy.” “Đánh chỗ này nè, đánh đi.” Hắn trừng mắt. Mặt vênh lên đến trời. Khinh khỉnh! Ngạo mạn! “ở cái đất Ninh Châu này, ai dám đánh anh!” Thôi Thiên Tử vừa dứt lời, một bóng đen vụt qua. “Bốp!” Tiếng bạt tai giòn tan, vang vọng khắp căn phòng.