Chương 30 Câu nói này của Lý Hàng khiến Lưu Đức Luân bất giác cười khổ sở trong lòng. “Đối với tiên sinh tên Trương Toàn Vũ chỉ là một thằng hề nhảy nhót.” “Nhưng đối với những người bản địa ở Ninh Châu như chúng tôi mà nói, anh ta chính là mãnh hổ!” Lý Hàng khẽ ngẩng đầu, khoảnh khắc đối mắt với Lưu Đức Luân. Lưu Đức Luân đột nhiên giật mình. Đây là ánh mắt gì? Sắc bén! Sâu xa! Dường như có thể nhìn thấu tất cả thế gian! “Lão Lưu à, gần đây ông thường xuyên ghé thăm tập đoàn Lăng Tiêu.” “Cũng âm thầm giúp đỡ tập đoàn rất nhiều, tâm tư của ông tôi đều hiểu.” “Nếu Hổ Gia đã kêu ông đến, tôi cũng tiện thể thu nhận ông.” “Sau này, ông cứ gọi tôi là đại ca đi.” Một câu nói rất đơn giản. Lại khiến Lưu Đức Luân nghe xong máu nóng sục sôi. Ông ta không biết thân phận thực sự của Lý Hàng là gì. Nhưng ông ta biết Lý Hàng rất lợi hại, là loại lợi hại xuất chúng! Ông ta cảm nhận được bá khí thật sự trên người Lý Hàng! Lưu Đức Luân lập tức đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc. “Đại ca! Anh yên tâm!” “Bất kể là Trương Toàn Vũ hay là ba đại Thiên Vương khác của tỉnh thành có đến.” “Tôi cũng sẽ khiến bọn họ đến được mà không về được!” “Bây giờ tôi sẽ sử dụng quan hệ của mình để lắng lại tình trạng hỗn loạn này.” “Không.” Lúc này mắt Lý Hàng lóe lên tia sắc bén. “Không phá vỡ sao xây mới.” “Muốn quét dọn sạch sẽ nhà cửa, không dẹp bớt những bàn ghế cản trở thì sao có thể quét sạch được bụi bẩn trong ngóc ngách.” “Thế giới ngầm của Ninh Châu đã dơ bẩn nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải dọn dẹp sạch sẽ.” Giờ phút này, Hứa Mộc Tình đã lái xe đến ngân hàng Ninh Châu. Khi cô cùng thư ký bước vào văn phòng của giám đốc ngân hàng, thì phát hiện Thôi Hải Phong đã ngồi ở đây. Thôi Hải Phong vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tình, mặt ông ta nở một nụ cười ác ý. Hứa Mộc Tình vừa định lên tiếng thì giám đốc ngân hàng lạnh lùng nói: “Cô Hứa, cô không thấy tôi đang có khách ở đây sao?” “Giám đốc Trần, lúc này tôi đã gọi điện thoại hẹn trước với ông rồi.” Hứa Mộc Tình vội nói. “Hẹn là một chuyện, độ quan trọng của khách hàng lại là một chuyện.” “Chủ tịch Thôi mới là khách hàng lâu năm của tôi.” “Đồng thời cũng là khách hàng bạch kim của ngân hàng Ninh Châu chúng tôi.” “Ông ấy đã đến thì cô chắc chắn phải xếp hàng phía sau rồi.” Nói xong , giám đốc ngân hàng không hề khách sáo kêu người mời Hứa Mộc Tình ra phòng chờ. Phòng chờ này ở bên cạnh văn phòng giám đốc. Trong khi Hứa Mộc Tình và thư ký ngồi chờ đợi. Chỉ toàn nghe thấy hai người Thôi Hải Phong và giám đốc Trần nói chuyện phiếm. Trong văn phòng giám đốc chốc chốc lại truyền ra tiếng cười đắc ý quên hình tượng của Thôi Hải Phong. Hơn một tiếng sau Thôi Hải Phong mới bước ra khỏi văn phòng giám đốc. “Đây chẳng phải là Tổng giám đốc Hứa của tập đoàn Lăng Tiêu sao, đợi lâu lắm rồi phải không?” “Bây giờ đến lượt cô rồi!” “Tập đoàn của các người mới vừa thành lập, nhất định phải cố gắng, đừng có lập tức phá sản nha.” Hứa Mộc Tình mím môi cùng thư ký bước vào trong. “Giám đốc Trần, khoản vay lúc trước ngân hàng ông đã hứa cho vay, tại sao mãi vẫn chưa chịu giải ngân vậy?” “Thật ngại quá, khoản vay đó chúng tôi đã chuyển cho tập đoàn Thái An rồi.” “Tại sao? Chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà?” “Đợi thêm một thời gian nữa đi.” “Vậy phải đợi bao lâu nữa?” “Không chắc lắm, nhanh thì nửa tháng, chậm thì có lẽ nửa năm.” “Sao ông có thể nói cũng như không thế?” “Rầm!” Giám đốc ngân hàng vỗ một cái xuống bàn. “Tổng giám đốc Hứa, xin cô chú ý lời nói của mình!” “Ngân hàng chúng tôi là tổ chức lợi nhuận, không phải đơn vị từ thiện!” “Tập đoàn các người bây giờ là một mớ hỗn độn rồi!” “Tôi chịu cho vay là đã nể mặt cô lắm rồi!” “Không tin giờ cô đi bất cứ ngân hàng nào ở Ninh Châu.” “Cô xem cô có thể bước vào văn phòng giám đốc của họ không.” Hứa Mộc Tình hoảng hốt. Bởi vì Giám đốc Trần nói không sai. Trước khi cô đến ngân hàng Ninh Châu đã chạy đến ba ngân hàng khác. Trong đó còn có một ngân hàng quốc tế. Nhưng bọn họ cứ như đồng loạt nhận được thông báo nào đó, Không những từ chối cho vay, thậm chí ngay cả cánh cửa văn phòng giám đốc, vệ sĩ cũng không cho cô vào! Đôi mắt của Giám đốc Trần cứ xoay quanh cơ thể Hứa Mộc Tình. Hứa Mộc Tình tuy ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng vóc dáng uyển chuyển, rất dễ khiến ánh mắt của đàn ông dán chặt lên người cô. Càng hiếm hoi hơn là khắp người cô trên dưới đều tiết ra vẻ thanh khiết của thiếu nữ. Ở trong thế giới bất ổn này quả không dễ thấy. Giám đốc Trần đột nhiên đưa tay ra định nắm lấy tay Hứa Mộc Tình. Cô vội rụt tay né tránh. “Tổng giám đốc Hứa, thật ta còn người tôi cũng không phải không có tình người.” “Tối nay cô có rảnh rỗi không?” “Chúng ta đi nhà hàng dùng bữa trước, sau đó nói về cuộc sống và lý tưởng.” Hứa Mộc Tình lập tức đứng dậy, nét mặt không vui nhìn giám đốc Trần. “Giám đốc Trần, ông có thể coi thường tôi, nhưng không được xỉ nhục tôi!” Hứa Mộc Tình cùng với thư ký quay người bỏ đi. Ánh mắt ngập tràn khinh bỉ khi Hứa Mộc Tình chuẩn bị rời đi khiến giám đốc Trần càng nghĩ càng tức giận. Không lâu sau, trong văn phòng vang lên tiếng gào của giám đốc Trần. “Giả vờ thanh cao gì chứ! Tập đoàn Lăng Tiêu các người cứ chờ chết đi!” “Nếu cô mà vay được tiền, tôi ăn luôn cái gạt tàn này!” Lúc này tại phòng tổng thống của khách sạn Crown Ninh Châu. Hoàng Du Quảng vẻ mặt dễ chịu nằm trên sofa. Thôi Thiên Tứ đứng sau lưng hắn, nịnh nọt bóp vai cho hắn. “Anh họ, anh thật là lợi hại quá đi.” “Chỉ một cuộc điện thoại đã khiến tập đoàn Lăng Thị rơi vào tê liệt.” “Bây giờ bọn họ đã không còn lối thoát, cách duy nhất để sống sót là cầu xin anh!” “Đến lúc đó, anh muốn làm gì Hứa Mộc Tình chẳng được.” Hoàng Du Quảng cũng chỉ định tùy tiện chơi bời Hứa Mộc Tình mà thôi. Chơi một đêm là vứt. Nhưng sau khi trở về, càng nghĩ đến Hứa Mộc Tình càng thấy thú vị, không thể ngừng lại! Quan trọng nhất là, cô ta vẫn còn là “thiếu nữ”. Thời buổi này phụ nữ như vậy không dễ gặp. “Đi thôi! Giờ anh không thể chờ thêm được nữa, muốn đến chơi con tiện nhân đó!” Thôi Thiên Tứ vội vã nói: “Hay là chúng ta đợi thêm chút nữa đi.” “Ép cô ta đến đường cùng thì cô ta mới toàn tâm toàn ý phục vụ anh!” “Bốp!” Hoàng Du Quảng xoay người đánh một bạt tai vào mặt Thôi Thiên Tử. “Tao là ai?” “Anh…anh là anh họ em, Hoàng công tử.” Thôi Thiên Tứ che mặt cười khẩy nhìn Hoàng Du Quảng. “Đúng, tao là Hoàng Du Quảng!” “Tao là con trai trưởng của gia tộc lớn nhất tỉnh Ninh Châu!” “Nhìn xem cả tỉnh Ninh Châu có phụ nữ nào mà tao không lấy được không?” “Có người phụ nữ nào không muốn chui xuống thân dưới của tao, nếm thử mùi vị của tao? “Tao chịu chơi con tiện nhân đó là đã nể mặt nó lắm rồi!” “Vâng vâng vâng, giờ chúng ta đi qua tập đoàn Lăng Tiêu thôi.” “Bây giờ bọn họ chắc chắn đang vô cùng mong mỏi anh đến!” Thôi Thiên Tứ xun xoe nịnh bợ. Tòa nhà tập đoàn Lăng Tiêu. Hứa Mộc Tình cùng thư ký vừa đặt chân vào đến sảnh tầng một thì có người vội vã chạy lại. “Tổng giám đốc, không ổn rồi!” “Rất nhiều người từ chức không làm nữa!” Vừa dứt lời thì cửa thang máy đột ngột mở ra. Vài chục thanh niên nam nữ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thắng lưng ngẩng cao đầu bước ra. Khi đi ngang qua Hứa Mộc Tình, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường. “Hừ, tập đoàn vô dụng, mới thành lập được vài ngày đã thảm bại thế này.” “Nghe nói bọn họ vốn dĩ đã phá sản rồi, cũng không biết dùng thủ đoạn dơ bẩn gì mà dựng lại tòa nhà này.” “Rõ ràng là nghèo kiết xác còn học đòi làm lớn, nhổ toẹt vào!” Nhìn những người này ngẩng đầu sải bước, vẻ mặt kiêu ngại đi ra cửa lớn.