Cơn lốc yakuza
Chương 28
Chương 28
Người đàn ông nham hiểm này tên là Miêu Lạc.
Anh ta cùng với Hoàng Du Quảng cùng đến Ninh Châu.
Vốn chỉ định khảo sát thị trường Ninh Châu.
Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng thú vị như vậy.
Miêu Lạc cũng là danh môn thế gia ở Giang Châu.
Nhưng không giống với loại rác rưởi như Hoàng Du Quảng, Miêu Lạc rất cầu tiến.
Tuy thế lực của gia tộc không sánh được với nhà họ Hoàng, nhưng nhà họ Miêu cũng là thế gia trong danh sách đứng đầu ở Giang Châu.
Lớp trẻ của nhà họ Miêu vượt xa nhà họ Hoàng.
Loại con cháu công tử như Hoàng Du Cảnh ở nhà họ Hoàng có rất nhiều, nhưng không một ai xứng tầm.
Ngày thường ngoài chơi bời gái gú, lái siêu xe ra thì chẳng biết làm gì khác.
Nhưng Miêu Lạc không có hứng thú với phụ nữ đẹp như Hứa Mộc Tình.
Với thân phận của anh ta, muốn loại phụ nữ nào chẳng được.
Nhưng kiểu người như Lý Hàng lại vô cùng hiếm gặp, điều này khiến anh ta cảm thấy hứng thú. Đặc biệt là khi này, vừa nhìn là biết hắn có chút võ nghệ.
Những năm gần đây, nhà họ Miêu vẫn luôn bị nhà họ Hoàng chèn ép. Đến đời của Miêu Lạc, nguyện vọng lớn nhất là có thể lật đổ nhà họ Hoàng, thậm chí nuốt sống bọn họ!
Lúc này Miêu Lạc tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đối phó với nhà họ Hoàng!
Miêu Lạc vẫy tay với người bên cạnh nói: “Ngươi lập tức sai người đi điều tra người đàn ông lúc nãy cho ta.”
“Người này không đơn giản, ngay cả Hoàng Du Quảng mà hắn cũng dám đánh.”
“Hơn nữa, ta cảm nhận được trên người hắn khí tức mà chỉ kẻ mạnh mới có.”
“Hắn chắc chắn có chút thể lực ở Ninh Châu.”
“Nếu biết lợi dụng, hắn chắc chắn có thể trở thành cơ hội để ta đối phó với người nhà họ Hoàng.”
Một bên khác, Thôi Thiên Tử khó khăn lắm mới lôi được Hoàng Du Quảng ra từ trong đống rác không thể tái chế được.
Trên đầu Hoàng Du Quảng toàn là rác rến, hắn đạp Thôi Thiên Tứ ngã chỏng gọng.
Hắn dường như vẫn chưa hết tức, lại đạp thêm mấy cái lên người Thôi Thiên Tứ.
“Anh họ đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”
Thôi Thiên Tứ bị đánh kêu cha gọi mẹ, lăn lộn trên đất kêu gào xin tha.
“Mẹ kiếp! Từ nhỏ đến lớn tạo chưa bao giờ bị sỉ nhục đến vậy!”
“Thằng đó tên Lý Hàng phải không? Giỏi lắm!”
“Bổn công tử bây giờ gọi điện thoại kêu người đến, ta phải khiến hắn chết không toàn thây!”
Hoàng Du Quảng đánh xong vẫn chưa hết tức, mặt mũi hằm hằm.
Tuy Thôi Thiên Tử bị đá mấy cái, nhưng hắn vẫn có người lại, nằm dưới đất cười nham hiểm.
Sáng sớm hôm sau.
Hứa Mộc Tình phải đi đến bến tàu quan sát tiến độ công trình.
Lý Hàng kêu Lý Nhị Ngưu lấy xe khách lớn chở những vệ sĩ được tuyển chọn đến công trường bên cạnh bến tàu.
Nơi này từng là địa bàn của Báo Đen, là một xưởng sắt thép bị bỏ hoang.
Lý Hàng dự định cải tạo nơi này thành một cơ sở huấn luyện.
Nói là cơ sở huấn luyện, thực chất nhìn vô cùng thô sơ.
Thiết bị huấn luyện ở đây đều là đồ nguyên thủy nhất.
Năm mươi mấy người cùng đứng trên một khu đất trống.
Một bãi lốp xe chất thành đống như ngọn núi nhỏ đặt trước mắt bọn họ.
Những chiếc lốp xe này rất nặng và đều được dùng lắp cho xe container.
“Bây giờ các bạn bước vào vòng thử thách thứ hai.”
“Quá trình thử thách này cực kỳ đơn giản.”
“Những người nếu ngay cả thử thách này cũng không thể hoàn thành thì không thể nhận tiền lương!”
Vừa nghe nói không được nhận lương, đám đông bắt đầu căng thẳng!
“Bây giờ mỗi người qua bên đó kéo một cái lốp xe rồi đi năm trăm mét trên khu đất trống.”
“Sau khi đến đích thì vùi đầu xuống chậu nước nín thở ba phút.”
“Sau đó nhảy cóc hai trăm mét, nhảy dây một trăm cái, vượt qua bốn chướng ngại vật, leo ba hàng rào kẽm gai..”
Lý Hàng nói một loạt nội dung thử thách.
Nội dung này vừa nói ra, đám đông lập tức xôn xao.
“Ông chủ, việc này là không thể!”
“Nếu chỉ nín thở vài phút thì không sao, nhưng trong thời gian ngắn như vậy làm hết những gì ông nói thì có đánh chết cũng không làm được!”
“Ông chủ, ông đang đùa giỡn với chúng tôi sao?”
“Ông thế này rõ ràng là không muốn cho chúng tôi nhận lương mà.”
“Đây là đang cố tình chơi chúng tôi sao?”
Tên cao to hai mét hôm qua bị Lý Hàng đánh vào bụng lúc này cũng gào lên.
“Có bản lĩnh ông làm thử cho chúng tôi xem, nếu như ông không làm được thì đừng ở đây nói suống nữ.”
Lý Hàng liếc nhìn tên cao to.
“Anh tên gì vậy?”
“Hừ, lão đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi tên Trương Bằng Phi.”
Lý Hàng nhìn đám đông một lượt, sau đó cởi áo khoác ra đưa cho Lý Nhị Ngưu.
Ngay sau đó, Lý Hàng xoay người đi về phía núi lốp xe.
Tiếp đó, động tác mà Lý Hàng làm, khiến con mắt của những vệ sĩ này suýt rớt ra ngoài.
Chiếc lốp xe nặng vô cùng này, người bình thường kéo một chiếc còn chưa xong.
Mà Lý Hàng lại cùng lúc kéo hai chiếc, hơn nữa anh ta lại còn chạy mới đáng sợ.
Bước chân vững vàng!
Tư thế sừng sững!
Bỗng chốc khói bụi cuồn cuộn!
Lốp xe nặng trịch để lại vết kéo sâu trên mặt đất.
Lý Hàng kéo hai chiếc lốp cực lớn, anh chỉ mất một phút để hoàn thành khoảng cách năm trăm mét.
Tiếp đó Lý Hàng lại trực tiếp vùi mặt mình vào trong chậu nước!
Khi Lý Hàng đang nín thở trong chậu nước, Hứa Mộc Tình cũng vừa từ công trường đi đến.
Lý Nhị Ngưu nhìn thấy Hứa Mộc Tình thì lập tức hành lễ với cô.
Lúc này đột nhiên một chiếc hộp sắt rơi ra từ trong túi áo khoác của Lý Hàng.
Lý Nhị Ngưu hoảng hốt, vội vã đón lấy chiếc hộp sắt ở giữa không trung..
Khi hắn định cất chiếc hộp vào trong túi.
Thì Hứa Mộc Tình đột nhiên bước lên.
Đã mười mấy năm cô không nhìn thấy chiếc hộp sắt này rồi.
Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa lại còn ở trong túi áo của Lý Hàng? Hứa Mộc Tình giật chiếc hộp sắt từ trong tay Lý Nhị Ngưu.
Sau khi mở nắp ra, cô phát hiện bên trong có vài viên chocolate.
Hứa Mộc Tình cắn chặt môi, bao nhiêu cảm xúc ùa vào tim.
Cô quay phắt đầu lại, đưa tay bụm miệng nhìn Lý Hàng vẫn đang nín thở ở bên kia.
Giây phút này khóe mắt cô ướt đẫm.
Mình nên sớm đoán ra là anh ấy!
Chỉ có anh ấy.
Mới đối tốt với mình như vậy!
Chỉ có anh ấy.
Mới không cần bất cứ hồi đáp nào!
Trong lòng miên man suy nghĩ.
Nhưng cô không vội vã chạy đến trước mặt Lý Hàng đưa chiếc hộp cho anh xem.
Mà cất chiếc hộp trở lại túi áo khoác của anh.
Hứa Mộc Tình giả vờ như không có chuyện gì quay người bỏ đi. Và khoảnh khắc Hứa Mộc Tình quay người, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn nhanh xuống.
Là anh ấy!
Lý Hàng, tên xấu xa!
Anh quay về rồi!
Cuối cùng anh cũng quay về rồi!
Anh đã thực hiện lời hứa năm xưa khi anh rời ха.
Nhưng sao anh không trực tiếp nói với em chứ?
Đồ nói dối!
Đồ xấu xa!
Cứ luôn bắt nạt em!
Anh có biết những ngày này em dằn vặt như thế nào không?
Em thường xuyên mơ thấy ác mộng.
Trong giấc mơ của em có hai Lý Hàng, anh biết em lo lắng thế nào không?
Em không biết phải chọn bên nào?
Cảm giác đau khổ này, giống như bản thân bị xé nát ra.
Đồ đáng ghét!
Được!
Nếu anh đã không nói với em!
Thì em cũng sẽ không nói cho anh biết em đã nhận ra chiếc hộp này rồi!
Xem lúc nào anh mới tự giác khai báo.
Nếu như anh không nói, em cũng không nói.
Hừm, tóm lại em đã biết anh là ai rồi.
Ừ, cứ thế đi!
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
16 chương
10 chương
139 chương
70 chương
70 chương