Vũ Khang cười đắc chí, nhớn mày lên thách thức Tiểu Minh, còn nó thì cố gắng nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối qua.. Hừ, gì chứ, hôm qua nó với hắn ta có xảy ra chuyện gì đâu _ Anh định múa rìu qua mắt thợ àh, Tiểu Tinh có kể với tôi rồi, đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi tin cô ấy - Tiểu Minh cắn môi, mắt nghênh lên nhìn Vũ Khang Nhưng hắn ta đã ko biết điều mà dừng lại, còn cố gắng châm dầu vào lửa _ Tối qua cô ấy đã ngủ cùng tôi chung một phòng, cô còn ôm tôi nữa _ Làm...làm gì có?? _ Thế thì mau lên phòng, bảo cô ấy làm chứng đi - Vũ Khang nhếch mép cao ngạo _ Tiểu.. Tiểu.. Tinh ngủ rồi - Tiểu Minh rùng mình nói đại _ Chã lẽ cậu ko biết kêu cô ấy dậy àh Vũ Khang nói rồi, né người Tiểu Minh ra, theo hướng lên lầu mà bước, nó hoảng hốt, chân nhanh lại chỗ Vũ Khang, bàn chân bắt đầu ứa máu ra đau rát, Tiểu Minh nhăn mặt, nắm lấy gấu áo Vũ Khang kéo lại, Tiểu Minh có cảm giác như đôi chân sắp lìa khỏi cơ thể mình, đầu nó quay mồng mồng, chã biết cái quái gì. Vũ Khang nhíu mày, quay lại nhìn Tiểu Minh, anh bỗng hoảng hốt, nắm chặt lấy người Tiểu Minh, đỡ nó ngồi xuống, bỗng anh phát hiện dưới bàn chân của nó ướt đẫm máu, mùa máu tanh xộc vào mũi khiến anh nhăn mặt, Vũ Khang vội gọi Tiểu Thiên rồi cả hai ẵm nó lên phòng. ..... ....