Trong suốt tiết Hóa học sau đó, Thịnh Hoan đều không nói một câu nào với Phó Hiển. Xong việc liền mặc kệ Phó Hiển bảo xin lỗi, mua trà sữa đền bùi này nọ. Tới tháng 11, nhiệt độ không khí đều giảm xuống. Đại hội Thể thao ngày đó, trời đầy mây. Sân thể dục người đến người đi, bóng cây theo gió đong đưa. Thịnh Hoan đem tóc cột thành đuôi ngựa cao, cúi đầu xuống tránh gió, sửa lại tóc mái phía trước. Hứa Hạ kéo cánh tay của cô, vừa đi vừa nói: "A Hoan hay cậu đừng tham gia nữa, cậu mà nói thì Đông lão sư sẽ nghe liền mà, tối hôm qua đầu gối đau, nửa đêm còn thức dậy, cậu quên rồi sao." Thịnh Hoan tầm mắt từ nơi xa thu hồi, nhẹ lắc lắc đầu, "Không có việc gì, hiện tại đã khá hơn nhiều." Hứa Hạ bĩu môi: "Tớ còn không hiểu rõ cậu sao, đã yếu còn ra gió." Cô nhấp miệng cười không nói chuyện, cái này đúng là chọc đúng chỗ ngứa của cô, mấy người phía trước náo loạn thành một đoàn, sau đó mới xếp thành từng hàng, hảo hảo chuẩn bị. Mỗi ban đều có biểu ngữ màu đỏ, cổ động viên kích động mà hét lên, đều vì bạn mình sắp thi đấu mà hết lực cổ vũ. Thời gian lại nhanh nhanh thêm một chút. Phó Hiển mặc đồng phục bóng rổ, làm động tác khởi động cổ, nhìn về Thịnh Hoan phía xa xa, câu môi cười, sau lại làm động tác chuẩn bị chạy. "Chuẩn bị..........Xuất phát". Trọng tài huýt sáo. Thân ảnh các thiếu niên như diều hâu lao về phía trước. Hai giây sau, thân ảnh Phó Hiển về cuối cùng, Chu Kỳ tới bên hắn, cố ý thả nhẹ bước chân: "Ai, cậu đúng là tới chơi a?" Phó Hiển ngẩng đầu liếc hắn liếc mắt một cái, lắc lắc đầu tóc ướt trên trán, "Bằng không thì sao?" Mới vừa đánh bóng rổ, hắn muốn duy trì thể lực, không thể liều mình. Chu Kỳ cười cười, lại nói: "Không biểu hiện một chút, thu về hảo cảm hử?" Phó Hiển "Xuy" một tiếng, mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, tốc độ liền chậm lại, giây lát sau, đột nhiên tăng tốc, chạy về phía vạch kẻ màu trắng, không thể nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là giải nhất. Chu Kỳ phản ứng lại, " Ơ một tiếng, mãi sau mới tăng tốc chạy nhanh, cuối cùng là về thứ sáu, tiếp lấy nước trong tay Phó Hiển, tức giận mà nói " Cậu khùng hả?". Phó Hiển ngồi xuống, tầm mắt dừng ở một chỗ cách đó không xa, nhàn nhạt mà phản bác nói: "Cái này gọi là chiến thuật." Chu Kỳ khinh bỉ "hứ" một tiếng, theo tầm mắt hắn xem qua, quải quải bả vai hắn, "Nói cho cậu chuyện này." "Là chuyện của Thịnh Hoan, muốn nghe không?" Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn Chu Kỳ, cái gì cũng chưa nói, một bộ dáng chăm chú lắng nghe. Chu Kỳ khụ khụ hai tiếng, "Lớp trưởng thực sự rất lợi hại, không những là học bá, còn là lão bá, cái này gần đây tớ mới nghe đồn được......" Phó Hiển động tác nghịch nghịch bật lửa liền dừng lại, đánh gãy hắn nói, "Lão bá cái gì?" Chu Kỳ kinh ngạc "A" một tiếng. "Tớ hỏi lão bá cài gì?" Chu Kỳ "À" một tiếng, cúi đầu cầm di động mở ra APP Cà Chua, sau đó bật trang chủ của Thịnh Hoan, đưa cho hắn xem. Ký tên đậm cá tính: "Một người". Vô cùng đơn giản ba chữ*. (*) Trong tiếng Trung từ này có ba chữ (一个人). Phó Hiển nhìn điện thoại Chu Kỳ, sau đó cũng cài vào điện thoại mình cái APP có biểu tượng Cà Chua đó. Thấy vậy, Chu Kỳ "Tấm tắc" hai tiếng. Đang giữa trưa, lại có gió to ập tới, đầu tóc ai cũng bay nhiễu loạn. Ở sân thể dục, các bạn nữ đang khởi động chạy 100m, Thịnh Hoan xoa xoa đầu gối, lúc nãy nhảy cao nên có điểm đau . Cô nghĩ là chạy nhanh, lại kiên trì một chút, xong rồi liền về phòng học nghỉ ngơi. Không nghĩ tới vừa xuất phát liền gục luôn ở vạch đích, Hứa Hạ thấy vậy liền chạy tới đỡ cô, tay bóp bóp chân, Thịnh Hoan nhăn mày kêu một tiếng " Đau". Trọng tài lão sư đi tới dò hỏi: "Làm sao vậy? Còn có thể chạy được không?" Thịnh Hoan đau đến nước mắt đều chạy ra, "Lão sư, không, ......" Lời còn chưa nói xong, người liền bị bế lên, cô theo bản năng quay đầu nhìn, là Phó Hiển. Phó Hiển nhìn trọng tài lão sư nói: "Em mang cậu ấy đến phòng y tế xem như thế nào." Trọng tài lão sư: "Được, em mau đi đi." Nghe vậy, Phó Hiển ôm Thịnh Hoan hướng về phía trước. Hứa Hạ khẩn trương mà nhìn Thịnh Hoan, muốn đi theo, kết quả bị Chu Kỳ bên cạnh giữ chặt, giãy giụa nói, "Cậu làm gì?" Chu Kỳ lại một phen lôi kéo cổ tay cô: "Cậu đi theo đi làm gì?" "Tớ còn làm gì nữa?" Hứa Hạ trong lòng đang gấp, tính tình cũng không tốt, "A Hoan bị thương, cậu còn bảo tớ lại làm sao?" Một bộ dáng cậu có ngốc không vậy nhìn hắn. Chu Kỳ: "Cậu đừng lo lắng, A Hiển sẽ lo được." Hứa Hạ nghĩ nghĩ, cảm xúc ổn định xuống dưới, để tay như vậy cho Chu Kỳ cầm. Trên đường đi tới phòng y tế, không khí rất yên tĩnh. Phó Hiển bước chân không nhanh không chậm, cúi xuống xem cô, khóe miệng hơi hơi giơ lên, "Rất đau sao?" Lớn như vậy rồi mà ôm trong lòng cảm thấy rất nhẹ, gầy quá rồi. Thịnh Hoan rầu rĩ mà "Ân" một tiếng, thân mình căng chặt, đôi tay vô ôm lấy hắn, vùi đầu vào trong ngực hắn. Hắn mặc áo đồng phục, vừa mới vận động xong, còn mang theo hơi thở man mát của thiếu niên. Cô trước nay chưa từng bị ai ôm như thế bao giờ, hơi thở của hắn ở ngay trên đỉnh đầu, hơi thở chỉ thuộc về hắn, làm cho trong lòng cô có chút loạn. Phó Hiển lại nói: "Nhịn một chút, tới liền đây." Thịnh Hoan lại lần nữa rầu rĩ mà "Ân" một tiếng, không muốn nhiều lời một câu. Phó Hiển tay đặt ở bên hông cô đột nhiên giật giật, hắn như là mang theo điện từ. Hắn thấy vậy cười cười, cúi đầu, hô hấp ấm áp quanh quẩn ở trên má cô, nhẹ giọng hỏi: "Còn đang giận sau?" "Đừng nóng giận, tớ sau này không như vậy nữa được không?" Thịnh Hoan nắm chặt quần áo hắn, thấp thấp mà chôn đầu, nhắm hai mắt không nói một lời. "Cái này là đang thẹn thùng sao?" "Cậu có thể an tĩnh một chút được không, đi nhanh lên a." Thịnh Hoan bất đắc dĩ đánh gãy lời hắn. Phó Hiển thức thời câm miệng, chỉ chốc lát sau liền đến phòng y tế. Hắn đem Thịnh Hoan đặt ở trên ghế ngồi, giáo y nghiêm túc nhìn nhìn lại dò hỏi chút vấn đề, cuối cùng chắc nịch nói, "Là một dây chằng rất nhỏ bị kéo đến bị thương." "Tôi cho em thuốc để bôi, nhưng sau này phải chú ý nghỉ ngơi cho tốt." Thịnh Hoan cảm thấy đau đớn giảm bớt chút, vẻ mặt cảm kích, "Cảm ơn bác sĩ." Bác sĩ luôn luôn dặn dò, Thịnh Hoan ngoan ngoãn nghe theo, lại kiên quyết không cần Phó Hiển ôm, khập khiễng ra phòng y tế. Phó Hiển bất đắc dĩ, đành phải đi lên đỡ cô, bộ dáng như là đem cô ôm ở trong ngực. Thịnh Hoan đem hắn tay từ trên eo mình đẩy ra, cúi đầu đi phía trước, đi hai bước lại nghỉ một chút. Phó Hiển sự không cao hứng viết ở trên mặt: "Việc lần trước tớ đã xin lỗi vô số lần, cậu còn náo gì nữa?" "Cậu cứ như vậy trở về đi, cho cậu đau chết." Thịnh Hoan nghe câu nói thế, càng giận, lạnh như băng đáp: "Đau chết cũng không cần cậu lo." Phó Hiển bực bội gãi gãi tóc, sải bước đi lên ngăn cô lại, hạ giọng nói: "Vậy cậu nói như thế nào mới có thể tha thứ cho tớ?" "Cậu tránh ra." Phó Hiển nhìn cô một cái, đột nhiên ngồi xổm xuống, trực tiếp cõng cô lên. Hắn bàn tay to liền đặt ở trên mông cô, Thịnh Hoan nhận thức được mặt liền đỏ lên, tức muốn hộc máu mà nói: "Phó Hiển, cậu bỏ tớ xuống." Đánh đánh sau lưng hắn, thấy không có tác dụng gì, uy hiếp nói: "Bỏ tớ xuống dưới". "Không bỏ." Phó Hiển giật giật cổ, lười nhác mà nói: "Sẽ đi lạc." Bước lên cầu thang liền đi chậm lại. Người bị ngã ngửa về phía sau, tay nhỏ ôm chầm lấy cổ hắn, ghé vào sau lưng hắn. Dọc theo đường đi người đều không nhiều lắm, khu dạy học không một bóng người, phòng học cũng thế. Phó Hiển nghiêng đầu đi hỏi cô, "Cậu thích ăn cái gì? Tớ đi mua cho cậu." Thịnh Hoan ghé vào bàn học, ở góc hắn không nhìn thấy dẩu miệng một chút, thật lâu mới đáp: "Tớ tự mua được." "Bác sĩ còn nói phải nghỉ ngơi, cậu còn đòi đi ra ngoài?" "Cậu quản nhiều thế làm gì." Nhìn thấy bộ dáng không kiên nhẫn của cô, Phó Hiển trầm mặc, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, cái gì cũng chưa nói đi ra ngoài. Thịnh Hoan nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn phía trước, thân ảnh của hắn biến mất ở cửa phòng học. Tức khắc trong lòng trăm vị tạp trần, hình như là cảm thấy chính mình quá phận, rốt cuộc đem cô đến phòng y tế là hắn, đưa cô trở về phòng học cũng là hắn, thế mà cô một câu cảm ơn cũng chưa nói. Lại cảm thấy hình như là mình không quá phận, là hắn mới quá phận a. Lúc tốt thì thật tốt, còn lúc không tốt thì thiệt là hư. Đại hội thể thao cứ như vậy hạ màn. Buổi tối, Phó Hiển không đi tự học, cũng không đi Bóng Đêm, mà là về nhà đem chính mình nhốt trong phòng. Hắn nằm ở trên giường, nhìn trần nhà nghĩ nghĩ từ túi quần móc di động ra, suy nghĩ một lát mở trình duyệt lên, ở ô tìm kiếm gõ gõ xóa xóa mấy hồi, cuối cùng nhấn enter. "Làm sao để con gái vui vẻ?" Kết quả hiện ra, cũng có rất nhiều người hỏi vấn đề này, ở dưới là cả trăm câu trả lời Ăn vải ăn vải a: "Chủ yếu là loại con gái nào thôi, con gái đều giống nhau, chỉ cần quan tâm, giúp đỡ, lúc cô ấy cần có thể cho cô ấy một bờ vai, không tùy tiện làm cô ấy phát giận......" Love you 3000: "Nếu như mấy người thiệt sự thích người ta, sẽ tự khắc biết thôi, đây là bản năng của đàn ông đóa." Mèo con thích ăn cá: "Thôi thì kết bạn Wechat đi rồi tụi mình lì xì nhau, hồng bao trị bách bệnh." "......" Phó Hiển đột nhiên nghĩ đến cái gì, thu hồi giao diện, mở ra Cà Chua APP, tìm được Thịnh Hoan chủ trang, tiếp tục lướt xuống dưới. Tổng cộng có 115 cái tapes. Phó Hiển ngón tay dừng một chút, click mở cái tiêu đề tên "Tớ một người cũng khá tốt". "Xin chào tớ là Thịnh Hoan, Thịnh trong long trọng, Hoan trong sung sướng, hy vọng thanh âm của tớ có thể đưa các cậu vào giấc ngủ." "Các cậu ở nơi nào? Sinh hoạt tốt hay không? Hay chỉ có một mình, một mình ăn cơm, một mình đi đi về về, một mình ôm bắp rang ngồi xem phim, một mình lúc trời mưa bung dù, kết quả vẫn là bị ướt góc áo......" "Hỏi các cậu một chút, có phải các cậu đều biến sinh hoạt khó khăn thành một loại động lực, tên là khổ trước sướng sau thế mới giàu hay không......" Thanh âm róc rách của cô chui vào trong lỗ tai, thanh triệt động lòng người, uyển chuyển nhẹ nhàng, mang theo tình cảm, cư nhiên sẽ có loại đồng cảm như bản thân mình cũng bị ảo giác. Đặc biệt ấm áp. Phó Hiển có điểm phân tán, thế là cũng dùng số điện thoại lập một cái nick, hậu tri hậu giác phát hiện có tính năng đánh thưởng. Cụ thể là bên trái có một biểu tượng hình cà chua, ấn vào có thể thưởng cho tác giả. Sau đó, hắn đem nickname đổi lại thành " Hiện Ca Ca". Tap cho cô 520 lần. >