Còn Không Qua Ôm Anh Một Cái
Chương 18 : 18
Muốn nói ra điểm thật sự có vấn đề, chính là trong lòng cô có vấn đề, Phó Hiển cũng là vì đưa bọn cô về nên mới như vậy đi.
Một buổi sáng liền như vậy an tĩnh vượt qua, Phó Hiển không có tới đi học, ngay cả Chu Kỳ cũng không có tới.
Thịnh Hoan đi học đều nghĩ đông nghĩ tây, tay cầm bút đều không có sức lực, huống chi làm bài tập, cùng Hứa Hạ an ủi nhau, cầu nguyện, nhất định sẽ không có việc gì.
Khả năng trời cao bị thành tâm thành ý của các cô làm cảm động đi.
Phó Hiển buổi chiều liền trở về đi học, cũng thường ngày không có điểm khác biệt, từ đầu đến cuối hoàn hảo không bị sứt mẻ gì.
Thịnh Hoan trái tim kia mới hoàn toàn buông xuống, liền liếc mắt đánh giá hắn, xem trên người có nơi nào bị thương không.
Tiết cuối cùng của buổi chiều là tiết Hóa học, lúc giảng bài, lão sư thấy các bạn học sinh đều mơ mơ màng màng, liền bảo tất cả thảo luận nhóm cho tỉnh ngủ.
Hứa Hạ kêu Thịnh Hoan vài lần, lại chạm chạm cánh tay cô, "A
Hoan, cậu ngẩn người làm gì, lão sư bảo phân nhóm thảo luận."
"A......" Thịnh Hoan phản ứng lại được, liền "A" một tiếng, vội vàng xoay người sang đằng sau, vừa lúc đụng phải ánh mắt Phó Hiển.
Cô nhấp nhấp môi, cúi đầu, cầm bút bắt đầu làm chính sự.
Trong phòng học nháy mắt khôi phục sức sống, các bạn học trên mặt đều tràn đầy tươi cười, ríu rít.
Đương nhiên, chỉ có cái chỗ này của Thịnh Hoan là yên tĩnh, hoàn toàn không có bát bát quái quái, cô nghiêm túc nghiên cứu đề mục, Phó Hiển cúi đầu, không biết đang chơi cái gì, nhưng thật ra Chu Kỳ cùng Hứa Hạ bát quái tới tận trời.
Thời gian thảo luận qua quá nửa.
Phó Hiển đột nhiên ngẩng đầu nói chuyện, "Bạn học Thịnh Hoan, tại sao chỉ mới có vài phút, cậu nhìn tớ đến chín lần."
Nghe vậy, Thịnh Hoan ngước mắt, con ngươi thanh triệt trông thấy cả đáy, lại cất giấu một chút kinh ngạc, khẽ nhếch môi xem hắn.
Phó Hiển cúi người về phía trước, đột nhiên để sát mặt vào cô, trong mắt ẩn chứa ý cười, cong môi nói, "Tớ đẹp như vậy a?"
Thấy cô thật lâu không nói lời nào, lại nói, "Xem tới nỗi ngây người?"
Thịnh Hoan dời mắt, nhẹ giọng mở miệng, "Cậu tối hôm qua không...... Không có bị thương đi?"
Cô là thực đơn thuần dò hỏi, không trộn lẫn một chút tạp chất, rốt cuộc chuyện này cùng cô là có quan hệ gián tiếp.
Tuy rằng cô đối với vụ cá cược của bọn họ là thực sự tức giận, khả năng đời này đều sẽ không quên, hơn nữa sẽ không bao giờ để hắn đạt được mục đích. Không đời nào!
Phó Hiển đứng dậy, ánh mắt từ trên mặt cô dời đi, hạ hạ khóe miệng, không cho là đúng nói, "Cậu xem tớ giống như người có vấn đề hả?"
Thịnh Hoan gật gật đầu.
Vậy là tốt rồi, cô không cần mang áy náy trong lòng.
Thảo luận kết thúc, trong phòng học không khí học tập quả nhiên tốt lên rất nhiều.
Thịnh Hoan bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài, chuyên tâm.
Chuông tan học kéo vang, Thịnh Hoan ở trên chỗ ngồi không xê dịch, mạnh mẽ giải đề.
Đem kiến sáng nay mơ mơ hồ hồ ôn tập lại.
Toàn bộ tiếng cãi cọ trong phòng học từ từ tản đi, cuối cùng cũng tới tiết tự học buổi tối.
Cũng giống như thường lệ, giáo viên đem đề hình học phát ra, mọi người thì chia làm hai thái cực, học tập thì vẫn học tập tốt, chơi đùa thì đương nhiên là không hề ngớt.
Thịnh Hoan chính tăng cường thời gian học bài, nam đồng học bốn phía tiếng cười đùa càng lúc càng lớn, đã có điểm quấy nhiễu đến cô.
Cô buông bút, khuỷu tay để ở trên bàn, che lại hai tay, nhắm mắt lại, thanh tịnh thanh tịnh.
"Thao!." Chu Kỳ trong miệng cười mắng, đôi mắt lại luyến tiếc rời đi màn hình di động nửa giây.
Hắn kích động đến đấm ngực dừng chân, "Tớ thua, A Hiển, cậu nhìn một cái."
Phía sau Viên Thành Siêu mấy người nghe được tiếng này, đứng lên ngẩng đầu tới xem, một đám người rất có hứng thú thảo luận nhân vật trong video, từ khuôn mặt đến dáng người, lại đến kỹ thuật.
Chậc chậc chậc, thật là không có chỗ nào để chê.
Phó Hiển bên cạnh mi mắt đều không hạ dù chỉ một chút, hết sức chuyên chú mà đánh trò chơi.
Chu Kỳ đám người kia không quên huynh đệ có đồ tốt phải chia sẻ, quải quải cánh tay hắn, "A Hiển, cậu cũng nhìn xem."
Phó Hiển bị đụng chạm một chút, thao tác không nhạy, tức giận đến muốn đánh người.
"A a a......" Đột nhiên có tiếng bạn học nữ nào đó hét, đinh tai nhức óc, đồng thời, trong ngực hắn cũng có đồ vật nhỏ rơi xuống.
Hắn cúi đầu vừa thấy, là rắn giả, mềm như bông, lúc nhéo xúc cảm cũng không tệ lắm.
Một phen này làm quần chúng nổi xôm lên nhiều chuyện, căn bản đang không có gì làm, đột nhiên có vụ này, đương nhiên sẽ chú ý.
Bạn học nữ gào khóc, bên cạnh là thủ phạm, cười đùa dai như đỉa.
Nguyên lai là nam sinh này đặt rắn giả lên bàn của nữ sinh, nữ sinh trong lúc lấy thước không cẩn thận đụng tới, thế là xxyyzz như thế này đây.
Phó Hiển thu tay lại, ngước mắt nhìn xuống, nụ cười dương trên môi, nhặt bút chọc chọc phía sau lưng Thịnh Hoan, đem rắn giả trong tay nghịch nghịch.
Thịnh Hoan biết là Phó Hiển, từ đêm qua đến sự kiện kia, liền âm thầm hạ chủ ý không thèm để ý đến hắn, cùng lắm thì kiên nhẫn một chút, lúc cô ủy khuất, một mình hắn còn chưa tính, chưa kể đến những kẻ đầu sỏ kia.
Phó Hiển thấy cô không phản ứng, được voi đòi tiên liền đem chân đặt lên ghế của cô, lung lay.
Thịnh Hoan hít sâu, lại hít sâu, dời đi lực chú ý, lúc bắt đầu không để ý tới, thấy hắn không có thu liễm, cắn răn đạp lên chân hắn, ngoài mặt làm như vẻ không có gì.
Khóe miệng cô từ từ cong lên, giải đề bỗng thực nhẹ nhàng.
Phó Hiển ăn một quả đau liền "Tê" một tiếng rồi thu hồi chân.
Bên cạnh Chu Kỳ thấy vậy, nhịn không được "Phốc" một tiếng cười ra tới, cười đến lăn lộn.
Hắn nghiến răng, tùy ý cong môi, đứng lên cúi người về phía trước, đem rắn giả ném lên bàn học Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan từ nhỏ đã đặc biệt ghê tởm loại đồ vật này, ném bút, tự mình cách ra xa, cắn răng nhìn, rùng mình một cái, nắm chặt tay Hứa Hạ bên cạnh , chính là nhịn xuống không kêu ra.
Có lẽ là lúc nãy phòng học động tĩnh quá lớn, lão sư liền đi vào, nghiêm túc nói, "Sắp tới kì thi tháng rồi, các cô các cậu là đang muốn làm loạn cái gì? Thầy vừa mới rời đi, một đám người liền vô pháp vô thiên."
Thịnh Hoan chớp mắt, đoạn đứng lên, hợp lý hợp tình mà nói, "Lão sư, bạn học đằng sau làm ảnh hưởng em học bài."
Cả lớp ánh mắt vốn là đang buông xuống, nháy mắt liền nhìn sang phía cô, tràn đầy kinh ngạc.
Chị thấy cô mặt đầy ghét bỏ, dùng sách vở để loại bỏ rắn giả, tay trái duỗi thẳng, cách bản thân mình rất xa, tay phải nắm tay trái trợ lực, giơ tay lên, ném ở trên người Phó Hiển, ánh mắt không lưu lại dù chỉ một lúc, xoay người tiếp tục chấp bút, nghiêm túc nhìn sách vở.
Lão sư nhìn sang phía Thịnh Hoan, nhìn động tác của cô liền chú ý đến Phó Hiển phía sau cô, trầm giọng nói: "Không muốn học tập thì ra ngoài đứng."
Phó Hiển: "......" Hắn bất quá chỉ đùa một chút, chọc chọc cô mà thôi.
Hắn trong mắt tràn đầy lên án, nhìn chằm chằm phía sau lưng Thịnh Hoan.
Đến mức này sao? Chơi tàn nhẫn như vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Tạp văn sẽ sắp được xuất bản......
Đau lòng chính mình.
Mấy ngày, đối với Phó Hiển hành động không có chút nào thu liễm, bị Thịnh Hoan làm lơ đến triệt triệt để để, lời nói đều không nghĩ cùng hắn nhiều lời.
Nếu là thời gian đi học quấy rầy đến cô, Thịnh Hoan trực tiếp hướng lão sư thuyết minh tình huống, không lưu tình chút nào, đem Phó Hiển áp chế đến gắt gao.
Chung quanh đồng học đều cảm giác được hai người chi gian tràn ngập khói thuốc súng nùng liệt.
Chị có Phó Hiển kẻ lỗ mãng này, buồn bực đến tìm không ra đông tây*.
(*) không rõ ràng.
Tháng chín tới, mưa thu kéo dài, gió nhẹ phất tới, mang theo một tia lạnh lẽo.
Chuông tan học thanh kéo vang, Hứa Hạ nhìn đông nhìn tây một chút, nhìn qua nói, "A Hoan, cậu làm như vậy...... Thật không sợ Phó Hiển a?"
"Hắn tính tình nhìn không tốt giống như vậy, nếu muốn trả thù cậu làm sao bây giờ?"
Thịnh Hoan động tác viết tự động dừng, đáy mắt hiện lên ám khí, lại tiếp tục viết, ngữ khí có điểm ngạnh, "Chẳng lẽ cứ như vậy tùy ý để hắn khi dễ?"
Hứa Hạ im tiếng, nuốt nuốt nước miếng lại nói, "Bất quá tớ cảm thấy hắn không giống cái loại người sau lưng giở trò gian trá."
"Hơn nữa, trong khoảng thời gian này liên tục tiếp xúc, người cũng không xấu, chỉ là có điểm kiêu ngạo."
Thịnh Hoan nhàn nhạt mà "ừ" một tiếng, dừng bút, nghiêng người nói với Hứa Hạ, "Hạ Hạ, tớ muốn cùng cậu thương lượng chuyện này."
Hứa Hạ: "Cậu nói đi."
Thịnh Hoan: "Tớ hiện tại chỉ muốn học tập thật tốt, không muốn nghe bất luận là cái gì, bởi nó sẽ phân tán lực chú ý của tớ." Không biết vì cái gì, chỉ là cảm thấy gần đây tâm tình có chút phiền muộn".
"Được rồi......" Hứa Hạ vỗ vỗ vai cô, cười nói, "Nhưng cậu cũng không thể làm cho mình chịu áp lực lớn, sẽ suy sụp đó, lão sư đều nói vừa học vừa chơi mà."
Thịnh Hoan cúi đầu, "Có áp lực mới có động lực."
Hứa Hạ không nói tiếp nữa,gia cảnh cô không tốt cũng không xấu, coi như là bậc trung lưu, lại là con gái một, ở nhà đều được cưng chiều, cũng không có áp lực quá lớn, dù sao ba mẹ cũng thương lượng, sau khi thi đại học sẽ đưa cô đi xuất ngoại.
Cô tính tự chủ không tốt, cũng đặc biệt ham chơi, nhưng lúc sau cùng Thịnh Hoan ngồi cùng bàn, thành tích cô rõ ràng có dấu hiệu khá lên, có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Thịnh Hoan suy xét sự tình một cách toàn diện, suy xét mọi thứ đều rất logic.
Hứa Hạ đối với cô thực khâm phục, thấy cô trải qua nhiều chuyện như vậy, lại thực đau lòng.
Ngày đi học cuối cùng trước khi nghỉ lễ Quốc Khánh, mọi người đều thả lỏng hơn.
Thời gian nghỉ trưa, Thịnh Hoan đi nhà ăn qua loa một chút, về phòng học tiếp tục viết bài thi, Hứa Hạ ngồi không được, có lẽ là lại đi xem tiểu thuyết ở cổng trường.
Trong phòng học thực an tĩnh, chị có mấy bạn học đang ngủ, cô viết viết, bỗng dưng phát hiện trong túi áo có động tĩnh.
Lấy ra thì thấy, thì ra là Thịnh Huệ gọi điện thoại.
Thịnh Hoan ngày thường di động đều là đặt ở ký túc xá, hôm nay tan học phải về Nam Thành, cho nên để ở trên người, sợ mẹ hoặc là chị tìm không thấy cô.
Cô nghe điện thoại, hạ giọng nói, "Chị."
Thịnh Huệ: "A Hoan, mẹ liền không thể đi cùng xe với em, thời điểm này mua được vé xe rất khó, chị đã đặt cho mẹ vé buổi sáng, chắc giờ đã ở trên xe, chị đặt vé cho em vào sáng mai, coi như là có đủ thời gian để em tối nay pack đồ, ngủ nhớ khóa cửa kĩ, cẩn thận."
Thịnh Hoan cười, "Yên tâm đi chị, em ở đó, trị an khá tốt."
Thịnh Huệ: "Ừ, ngày thường đừng quá mệt mỏi, tiền không đủ dùng nói cho chị."
"Cảm ơn chị." Thịnh Hoan cười khẽ, mặt mày đều trở nên ôn nhu vô hạn, lóa mắt nhìn ngoài cửa sổ, sân thể dục thực náo nhiệt, rõ ràng trên mặt đất ướt dầm dề, lại còn có một đám nam sinh đang ném rổ.
"Với chị còn khách khí như vậy." Thịnh Huệ nói, "Được rồi, không quấy rầy em học tập, chị cúp đây."
Cô đem điện thoại thả lại trong túi, khuỷu tay đặt ở trên bàn nâng má, tầm mắt lướt qua cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài, khóe miệng từ từ cong, trong ánh mắt giống như có ngôi sao.
Phó Hiển lúc tiến vào, nhìn thấy hình ảnh này, bộ dáng điềm tĩnh lại tốt đẹp, bước chân không khỏi dừng lại, rồi sau đó dời mắt, che miệng ho nhẹ hai tiếng, về chỗ ừng ực uống lên mấy ngụm nước.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
34 chương
10 chương
110 chương
29 chương
40 chương