Editor: ChieuNinh Cũng không phải trong lòng Triệu thị chỉ không thoải mái thôi, nếu nói nhà lão Tam là thành thực nhất, nhưng mà vì sao còn có tiền làm ra bếp nhỏ, điều đó nói rõ bình thường cũng lừa gạt mình, là giả bộ thành thật! Triệu thị cảm thấy mình bị lừa gạt, vốn một nhà lão Tam dễ dàng gây khó dễ, hiện tại dần dần thoát ly tầm khống chế của bà, làm cho bà rất không thoải mái. Sau khi bên Vương Phúc Nhi đã chuẩn bị xong bếp lò, ba tỷ muội liền đi lên núi hái nấm, tự mình làm một nồi canh nấm, rất là tươi mới. Lần trước Vương Đồng Tỏa xây bậc thềm cho nhà Chu viên ngoại kiếm được một trăm văn tiền, cho Triệu thị một nửa, còn thừa năm mươi văn tiền, hắn đi Tạ gia bán đậu hủ trong thôn mua một miếng đậu hủ. Vương Phúc Nhi nghĩ dùng đậu hủ làm một nồi canh rau xanh đậu hủ, cũng là thực bổ. Trong lòng Vương Đồng Tỏa vẫn có cha mẹ, để cho Vương Phúc Nhi và Vương Cúc Nhi bưng hai chén đi cho ông nội và bà nội. Vương lão đầu thật vui vẻ, Triệu thị tức giận đến không chịu uống, Vương lão đầu nói: "Không uống thì ta uống, dù sao cũng là một mảnh hiếu tâm của đám con cháu!" Triệu thị vẫn cảm thấy nhà lão Tam lừa mình, làm cho trong lòng bà thực không thoải mái: "Một chén canh đã thu mua được ngươi, hiện tại con thứ ba cùng con dâu của ngươi tự cất tiền riêng, lão Tam cũng bị Thích thị dạy hư!" "Con trai và cháu gái của ta hiếu kính ta, nói cái gì mà thu mua, ngươi còn nói con dâu cất tiền riêng, còn không phải tại ngươi bức sao. Ta hỏi ngươi, trước kia lão trong tay Tam có một văn tiền nào không? Nhà lão đại lão Nhị đã sớm mà bắt đầu cất riêng, cũng chỉ có lão Tam thành thật, bao nhiêu tiền đều cho ngươi. Nhưng mà ngươi thì sao, ngươi mở miệng chính là năm trăm văn tiền, còn nói dù sao các ngươi đều có, lời này của ngươi là ý tứ gì? Không phải nói nhà lão Tam có bí mật cất tiền riêng sao? Chính ngươi làm rét lạnh tâm của nhà lão Tam, vậy nhà lão Tam liền thuận theo ý của ngươi, cũng khỏi phải uổng phí cái thanh danh này. Ta nói, mà ngươi cũng không thể mở mang tầm mắt một chút, cho dù là cất tiền riêng, lão Tam bọn họ còn không phải hiếu thuận chúng ta?" Triệu thị hoàn toàn không có nghe vào, nghĩ phải làm như thế nào để nhà lão Tam giao hết tiền ra đây. Qua không bao lâu, Triệu thị tức giận đến sinh bệnh, chỉ nói miệng không có khẩu vị, nhưng mà xem thầy thuốc thì quá đắt tiền, bà cũng không muốn đi. Mấy con trai con dâu luân phiên thay nhau hầu hạ bà. Thời điểm tới phiên Vương Đồng Tỏa, Triệu thị nói: "Lão Tam à, nương muốn ăn cá, ngươi mua cho ta một con đi." Vương Đồng Tỏa tự nhiên là đáp ứng rồi, thời điểm cơm trưa, Vương Phúc Nhi chỉ thấy cha nhà mình xách một con cá lớn từ bên ngoài trở về thì hỏi: "Cha, người bắt sao?" Vương Đồng Tỏa cười nói: "Cha nào có cái bản lĩnh kia? Bà nội con muốn ăn cá, cha chạy đến trấn trên đi mua, Cúc nhi, con đi làm con cá này cho bà nội đi." Vương Cúc Nhi đáp ứng sẽ làm con cá này. Vương Phúc Nhi cảm thấy bà nội mình có chút kỳ quái, sao lại sinh bệnh, lại còn có sức muốn ăn ngon. Mấy ngày hôm trước thời điểm đến phiên cha, bà muốn ăn thịt, cha phải đi mua, lần này lại muốn ăn cá, vì sao một vòng đến thời điểm cha hầu hạ, bà nội liền đầy trò gian trá đây? "Cha, bà nội bị bệnh để lâu không tốt, chúng ta nên đưa bà nội đến trấn trên cho thầy thuốc nhìn mới đúng, bằng không càng kéo dài thì thành bệnh nặng." Vương Phúc Nhi nói. "Cha cũng muốn đưa bà nội con đi, nhưng mà bà nội con nói đi thì tốn tiền, bà không muốn đi." Nếu bà nội thật sự sinh bệnh, làm sao có thể không tới cho thầy thuốc xem bệnh? Cũng chỉ có cha mình là người thành thật, cho rằng bà nội bị bệnh. Vương Phúc Nhi cảm thấy rất tức giận, sao lại như vậy chứ, cứ bắt nạt cha là người thành thật. Nếu tiếp tục dày vò nữa, tiền thật vất vả để dành được cũng sẽ tiêu hết đi ra ngoài, sao bà nội cứ không muốn nhà mình sống tốt đây? Thần sắc Vương Phúc Nhi có vẻ bất mãn đi tìm tú tài công học viết chữ, tú tài công thấy bộ dáng ỉu xìu của Vương Phúc Nhi thì lại hỏi: "Phúc nhi, có phải trong nhà có chuyện hay không?" Vương Phúc Nhi nói: "Bà nội con bị bệnh, nhưng mà chĩ muốn ăn gì đó ngon, hơn nữa là thời điểm đến phiên cha con hầu hạ mới ăn ngon." Tú tài công cũng biết cái đức hạnh kia của Triệu thị, nghe Vương Phúc Nhi nói đã biết được bảy tám phần, hắn cười nói: "Đây là có bệnh thì phải chữa bệnh, vừa vặn, ngày mai cháu ngoại trai của ta muốn đưa người tới đây, nó biết chút y thuật. Đến lúc đó, để cho hắn đi qua xem bệnh cho bà nội con đi, cam đoan là thuốc đến bệnh trừ." Nếu vậy thì thật sự là quá tốt, Vương Phúc Nhi cảm thấy nhất định vẫn là mình có vận khí: "Đa tạ tú tài công!" Đều nói trong cuộc sống của con người sẽ hội ngộ được vài quý nhân, tú tài công khẳng định là một người, ông chủ Tế An Đường cũng là một người như vậy rồi. Vương Phúc Nhi về nhà liền nói tin tức này cho Vương Hoa Nhi và Vương Cúc Nhi, hơn nữa kêu bọn họ giữ bí mật, ngay cả cha cũng không thể nói cho biết, bằng không lấy cái tính tình kia của cha, khẳng định sẽ đi nói cho bà nội, như vậy chính là trở tay không kịp. Ngày hôm sau, quả nhiên Vương Phúc Nhi gặp được vị ông chủ Tống kia, hắn là đưa con trai mình đến Vương gia thôn này. Nhưng mà Vương Phúc Nhi không có nhìn thấy con trai ông chủ Tống. Thời điểm đến đây, ông chủ Tống đã biết tình huống bên này của Vương Phúc Nhi từ chỗ tú tài công. Vì thế khi Vương Phúc Nhi học chữ xong thì ông chủ Tống liền xuất hiện, cười nói với Vương Phúc Nhi: "Là Phúc nhi đi, chúng ta đi xem bệnh cho bà nội cháu!" "Vậy, cái này, ông chủ Tống, cháu ấy à, cháu nghĩ để cho bà nội không lại tiếp tục bị bệnh nữa, ngài hiểu được ý tứ của cháu đi." Vương Phúc Nhi cân nhắc trong chốc lát rồi nói. "Ha ha, hiểu được, nhưng mà bản thân tiểu nha đầu có biện pháp gì hay không?" Tống Viễn Chí hỏi. "À…, thật ra thì cháu có mấy cái phương pháp." "Còn có mấy cái phương pháp cơ đấy? Vậy đều nói ra xem, ta xem có thể làm được hay không." "Dạ, một cái là ngài dùng kim dài đâm bà nội cháu (giống như châm cứu), nhưng mà ngài không có mang châm này, cho nên biện pháp này không được. Hai là đến lúc đó ngài hãy nói bà nội cháu có bệnh, nói một ít bệnh trạng, sau đó để cho bà một ngày ba bữa chỉ có thể uống nước, cháu cam đoan không tới một ngày, bệnh của bà sẽ tự động tốt lên. Còn có cái thứ ba, đó chính là người nói bà nội cháu bệnh thực nghiêm trọng, phải dùng dược liệu đặc biệt đắt tiền mới có thể chữa khỏi cho bà, để cho bà lập tức lấy tiền đi mua, cháu nghĩ với cái bộ dáng yêu tiền của bà, nhất định sẽ không bị bệnh nữa." "Ha ha, quả nhiên đứa nhỏ nhà ngươi thật có ý tứ, được rồi, ta vẫn dùng loại phương pháp thứ hai đi, đi thôi." Tống Viễn Chí dắt tay Vương Phúc Nhi đi đến sân nhỏ Vương gia, Vương Phúc Nhi lớn tiếng hô: "Bà nội, bà nội, con tìm đại phu đến đây cho bà nè! Đại phu, thỉnh nhìn xem cho bà nội cháu!" Tròng mắt Triệu thị loạn chuyển, suy nghĩ, nha đầu kia từ nơi nào tìm được thầy thuốc? Hay là một kẻ lừa đảo đi. "Bà nội, đây là Tống đại phu, là ông chủ Tế An Đường ở trấn trên, là con có vận khí tốt, gặp được tú tài công, tú tài công thấy con khổ sở, liền hỏi con làm sao. Bà nội, bà nói xem tú tài công mỗi ngày bận rộn nhiều như vậy, còn có thể hỏi chuyện một tiểu nha đầu như con, quả nhiên là tú tài công. Con đã nói bà nội con sinh bệnh, rất nghiêm trọng rất nặng, kết quả thật đúng lúc, tú tài công có quan hệ với vị ông chủ Tống này. Mà ông chủ Tống đang ở trong nhà của tú tài công, nên để cho ông chủ Tống đi theo con vội tới xem bệnh cho bà nội, bệnh của bà nội để cho ông chủ Tống nhìn nhất định sẽ nhanh hết!" Vương Phúc Nhi đã có chuẩn bị mà nói xong, đáy lòng Tống Viễn Chí cười thầm, nghiêm mặt nói: "Vị này chính là bà nội Phúc nhi đi, Tống mỗ làm nghề y đã mười năm, không nói là bệnh gì cũng có thể xem, nhưng mà phần lớn bệnh tình đều có thể xem được, ngài yên tâm, đây là tú tài mời ta tới xem, ta sẽ không lấy tiền chẩn bệnh. Coi như kết cái thiện duyên đi." Triệu thị vốn đang muốn lấy cớ nhà nghèo không có tiền xem bệnh để từ chối không xem. Nhưng mà hiện tại người ta đã nói như vậy, ngươi vẫn không xem, vậy thì đã nói lên ngươi có vấn đề, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn để cho Tống Viễn Chí xem bệnh. Mấy đứa con trai bên cạnh Triệu thị đều đồng thanh nói cảm tạ Tống đại phu, bà lại không thể chối từ, Vương lão đầu cũng nói: "Đa tạ Tống đại phu, nương đứa nhỏ, ngươi để cho Tống đại phu nhìn kỹ xem, chúng ta có bệnh thì phải trị cho tốt." Lần này ông cũng cho rằng Triệu thị bị tức giận mà sinh bệnh, căn bản là không có hoài nghi bà đang giả bệnh. Dù sao mấy ngày nay bị con dâu út làm cho quá mức bực bội, hơn nữa lại xem không vừa mắt bếp nhỏ nhà lão Tam. Tống Viễn Chí nghiêm cẩn xem mạch, gật gù một phen, nói: "Bệnh của vị đại nương này nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ." Vương Đồng Tỏa vội vàng hỏi: "Thầy thuốc, bệnh của nương ta trị được không? Chỉ cần có hy vọng, chúng ta đều phải trị." "Ai, vị đại ca này, không cần quá lo lắng như vậy, kỳ thật bệnh của đại nương, vốn là không có nghiêm trọng như vậy, chỉ là mấy ngày gần đây có phải thường xuyên ăn chút thức ăn mặn hay không?" "Đúng vậy, thầy thuốc, mấy ngày nay lão bà tử ăn thức ăn mặn." Vương lão đầu đáp. "Thân thể của đại nương, trường kỳ không có ăn qua thức ăn mặn, lần này lại thường ăn liên tục, nên tràng vị liền không thích hợp, một khi tràng vị không thích hợp, vậy thì miệng liền không có vị, sau đó ảnh hưởng đến cái khác là tỳ thận. Cái gọi là rút dây động rừng, thời gian hội tụ, nên toàn thân đều đã bị ảnh hưởng, nếu nghiêm trọng hơn là sẽ tổn hại đến tuổi thọ!" A, nghiêm trọng như vậy? Triệu thị cũng bị dọa, vội hỏi thầy thuốc nên làm cái gì bây giờ? Bà cũng không muốn chết sớm đâu, chẳng qua là bà muốn giáo huấn lão Tam một chút, để cho hắn đều tiêu hết tiền lên trên người bà. Nếu vì vậy mà chết sớm, vậy thì không đáng. "Vậy cũng không có gì, phương pháp thích hợp cũng đơn giản, đều nói cũng từ miệng mà ra. Cho nên đại nương chỉ cần liên tục ba ngày chỉ nước uống không được ăn cái gì, ba ngày sau, Tống mỗ cam đoan là thuốc đến bệnh trừ, độc tố trong thân thể đều bị nước bài xuất ra ngoài, tự nhiên thì cái gì cũng tốt." Tống Viễn Chí nghiêm trang nói, Vương Phúc Nhi thì cười thầm, vị đại thúc này còn ác hơn so với mình nữa, còn ba ngày, xem ra bà nội chịu tội rồi! Mọi người vừa nghe biện pháp đơn giản như vậy, thật tốt à, Tống đại phu xem bệnh xong thì cáo từ mà đi, người ta cái gì cũng không lấy, có thể thấy được là một mảnh thật tình. Vương lão đầu cũng lên tiếng, vì để cho Triệu thị có thể khỏe lại, mọi người liền giám sát Triệu thị trong ba ngày này chỉ được uống nước, chỉ vì sợ Triệu thị không nhịn được mà ăn vụng này nọ. Hắc hắc, cái này, bà nội, tốt nhất người cứ uống nước đi. Trong lòng Vương Phúc Nhi cười thầm.