Editor: ChieuNinh Xe ngựa khoan khoái đi ở trên đường, bốn người Vương Phúc Nhi chuẩn bị về nhà. Đều nói khi đến thì cảm thấy thời gian dài, nhưng mà lúc này đường về thì có vẻ rất ngắn, có lẽ cũng chính là quen đường, cho nên mới sẽ như vậy. Ngày hôm qua Khấu nhi bị chút kích thích, hôm nay cũng muốn hừ vài câu tiểu khúc gia hương, chẳng qua còn chưa có chờ nàng hừ ra tiếng, thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, khiến cho nàng thiếu chút nữa thì ngã ra xe ngựa: "Nhạc An, huynh làm sao vậy hả, ở bên ngoài cũng không nhìn chút." Nàng và Nhạc An là một xe ngựa, tuy rằng Nhạc An không cần đánh ngựa, nhưng mà lúc này cũng phải nhìn một chút chứ, sư phó đánh xe nàng không quen thuộc, cho nên mắng Nhạc An là người mình biết. Xe ngựa phía sau cũng dừng lại, Nhạc An cúi xuống từ bên cạnh xe ngựa, nói với Tống Trường Khanh: "Thiếu gia, có một người nằm trên đường, tiểu nhân vừa mới nhìn, là một nữ nhân, hôn mê rồi." Làm đại phu, nhìn thấy bệnh nhân mà không chữa trị, là không có đạo đức, Tống Trường Khanh nói với Vương Phúc Nhi: "Nàng cứ ngồi đây, ta đi ra xem." "Ta cũng đi xuống một lát đi, hít thở không khí." Vương Phúc Nhi cùng đi xuống theo, quả nhiên thấy một nữ nhân nằm ở giữa đường, chẳng qua là thật sự hôn mê rồi. Tống Trường Khanh kiểm tra một chút, trên người có thương tích, còn phát sốt mà ngất đi. Lúc gương mặt của nữ nhân này lộ ra ngoài, thì Vương Phúc Nhi cảm thấy nhân sinh đời người nơi nào cũng có thể gặp gỡ. Đúng vậy, nữ nhân này thế nhưng chính là người kia, là Mai quả phụ! Ở trên đường trở về, hơn nữa trên người có thương tích, Vương Phúc Nhi cũng đoán được bảy tám phần, quả nhiên là như vậy. Được rồi, không cứu người thì không được, chỉ là cứu một người như vậy, làm sao lại khiến cho người ta chán ghét như vậy đây? Tống gia vốn chính là đại phu, lúc này mặc kệ nhìn một người sinh bệnh, cũng không phải là chuyện đại phu bọn họ có thể làm ra. Cũng không thể nói không thể cứu người này, ném qua một bên cho ta đi, Vương Phúc Nhi cũng thật sự làm không được. Mấy người Tống Trường Khanh đặt nữ nhân này vào trong xe, chuẩn bị tìm một chỗ chữa trị cho bà ta, tình huống phát sốt có vẻ nghiêm trọng, nếu như không cứu trị, chỉ sợ mệnh sẽ không còn. Tác phong người ta có vấn đề, cái đó không có ảnh hưởng gì với chuyện đại phu chữa trị hay không. Cũng may qua không bao lâu, thì thấy được một cái thôn xóm, tìm một hộ gia đình, nói rõ tình huống. Tống Trường Khanh mở một phương thuốc, để cho Nhạc An hỏi một chút gần thôn này có bán chỗ dược hay không. Trên cơ bản là cứu người rồi trở về, nhưng mà nếu bởi vì cái này mà chậm trễ, thì hôm nay không trở về được. Lúc này Vương Phúc Nhi mới nói cho Tống Trường Khanh người kia chính là Mai quả phụ, Tống Trường Khanh có chút lo lắng: "Phúc nhi, nàng sẽ không trách ta cứu bà ta chứ?" "Nói gì vậy, chỉ là một người xa lạ chúng ta gặp có thể cứu huống chi còn thấy chết mà không cứu được sao? Tâm địa của ta chính là cứng rắn như vậy sao? Chuyện bà ta làm cũng không phải tội ác tày trời không tha được, cho dù là phạm tội giết người, khi sinh bệnh quan phủ cũng phải cứu đi." Huống chi, ban đầu Tống Trường Khanh cũng không biết người kia là ai? Cũng không có ai nói muốn cứu người, phải điều tra người nọ là người tốt hay là người xấu trước rồi mới cứu đi. "Nàng không tức giận là tốt rồi, ngày mai chúng ta đã đi, ta thấy ngày mai có lẽ bà ta cũng sẽ hạ sốt, chuyện khác sẽ không liên quan chúng ta nữa." "Ừ, ngày mai chúng ta rời đi." Mai quả phụ như bây giờ có tính là báo ứng không đây? Mình không có một người thân, cho dù là chết ở bên ngoài cũng không ai biết. Cũng không phải là tâm đồng tình của Vương Phúc Nhi tràn ra, còn bao ăn bao ở, cứu mệnh người, tiếp theo còn phải giải quyết chuyện nhà người ta nữa, vậy lại làm không được. Cứu người là bổn phận người làm đại phu, những thứ khác không phụng bồi, có lẽ Mai quả phụ này biết là mình cứu bà ta, cũng rất giật mình đi. Nhưng mà vậy thì lại như thế nào? Mai quả phụ uống vào một thang thuốc, đến buổi tối thì rốt cục tỉnh lại, nói là muốn gặp ân nhân, Khấu nhi nói không cần, Mai quả phụ nói: "Ta chỉ dập đầu một cái, sẽ không làm gì." Bà vốn cảm thấy tự biết lần này sống không được, nhưng mà còn có người hảo tâm cứu mình, lúc này trong lòng không cảm động là không có khả năng. Cả đời này bà rất dễ tin nam nhân, nhưng mà nam nhân cũng không phải là thứ tốt, một người hai người đến thời điểm gặp chuyện không may, đều đổ trách nhiệm lên đầu mình. Thật sự là chê cười. Hiện tại mình thành dâm phụ, bị người thóa mạ, những nam nhân mình cấu kết ngược lại chỉ bị người trong nhà quở trách vài câu, sau đó vẫn sống như thường. "Em nói chúng ta là người ở đâu?" Vương Phúc Nhi có chút ảo não nhìn nhìn Khấu nhi, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, lập tức đã bị Mai quả phụ kia hỏi ra tới. Hiện tại mình không thể không đi gặp, bằng không nếu như bị Mai quả phụ này cuốn lấy, thật đúng là nguy. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Khấu nhi là vẻ mặt xấu hổ, chuyện nàng làm sai, làm cho tiểu thư khó xử. Tống Trường Khanh nói: "Cho dù bà ta biết chúng ta là ai, vậy thì có gì đáng sợ, Tống gia chúng ta cũng không phải dễ chọc, bà ta không dám đi tới tìm phiền toái." Vương Phúc Nhi nói: "Vẫn là ta đi gặp một lần đi, như vậy mọi người nói rõ ràng cũng tốt hơn là về sau phiền toái nhiều." Cái này không phải vì giảm bớt phiền toái sao? Người ta chỉ là chân trần, cũng không sợ chúng ta đang mang hài, chỉ mong Mai quả phụ này không phải người bẩn thỉu như vậy. Mai quả phụ thấy một tiểu tức phụ tuổi còn trẻ đi tới, là gương mặt mình mơ hồ quen thuộc, không khỏi cười khổ: "Quả nhiên là Phúc nhi, ta cũng không biết nói gì cho tốt, ngươi nhất định cảm thấy cái bộ dạng của ta, là tâm thuật bất chính đi." Vương Phúc Nhi nói: "Ta không nghĩ tới còn có thể dùng phương thức này nhìn thấy bà. Bà muốn gặp chúng ta, hiện tại ta đã qua đây, bà có cái gì cần nói thì đều nói đi, ta hy vọng về sau, chúng ta vẫn là không cần gặp mặt. Đương nhiên, nếu bà kiên quyết muốn gặp mặt, vậy đến lúc đó có chuyện gì thì bà đều gánh vác rồi." Mai quả phụ nói: "Ngươi và cha nương ngươi quả thực không phải một cái tính tình! Ta là đến cám ơn ân cứu mạng của các ngươi." Mai quả phụ nói xong, ngay tại trên giường dập đầu ba cái đối với Vương Phúc Nhi: "Đa tạ các ngươi đã cứu tiện mệnh này của ta! Ta cũng là người chết qua một lần, nếu vẫn không biết tốt xấu như trước kia, vậy còn không bằng hiện tại lập tức sẽ chết đi. Ngươi yên tâm, tuy rằng ta là cái loại nữ nhân phá hoại trong miệng bọn họ, nhưng mà người như ta, nói chuyện là giữ lời. Ta sẽ không đi quấy rầy các ngươi, cũng sẽ không sống chết bám víu vào các ngươi không buông, ài, ta cũng quá coi trọng mình rồi. Phúc nhi, hiện tại ngươi đã gả vào Tống gia đi, Tống gia này ta cũng không thể trêu vào, cho nên ngươi căn bản không cần lo lắng." Vương Phúc Nhi nói: "Nếu như vậy, chúng ta đây về sau cũng đừng gặp lại. Việc này thì như vậy mà quên đi, chúng ta cũng sẽ không để ở trong lòng, bởi vì đổi lại là một người khác, tướng công ta cũng sẽ cứu." "Tuy rằng như thế, nhưng mà đối ta cũng là ân cứu mạng, ta không phải người không biết tốt xấu, về sau không từ mà biệt, ta sẽ ghi tạc trong lòng." "Bà cũng đừng ghi tạc trong lòng, được rồi, bà cũng đã gặp qua ta, cũng đã dập đầu, về sau chúng ta sẽ không có liên quan gì nữa. Bà cứ dưỡng bệnh cho tốt đi, tự mình sống cho tốt, đừng luôn trông cậy vào người khác, không phải bà cũng nói, nam nhân không đáng tin cậy sao?" Vương Phúc Nhi cảm thấy mình nói nhiều, liền đứng dậy rời đi, thật ra nàng cũng muốn mắng Mai quả phụ vài câu, nhưng mà đến trước mặt rồi, lại cảm thấy mắng bà ta làm gì? Bà ta cũng không phải là gì của mình, hà cớ gì chứ? Sau này chúng ta chẳng còn liên quan gì mới là thật. Suy nghĩ một chút, cũng đủ có khả năng, Mai quả phụ này coi trọng cha nhà mình, kết quả là không thực hiện được, sau đó là bị đuổi ra khỏi Vương gia thôn, tiếp theo qua vài năm như vậy mà vẫn gặp nhau, chẳng lẽ là ông trời để cho mình gặp được Mai quả phụ, chính là muốn cho mình nhìn thấy thảm trạng của bà ta sao? Mai quả phụ thấy Vương Phúc Nhi thì trong lòng cũng không bình tĩnh, bà ta thật sự thật không ngờ vòng vo lại là Vương Phúc Nhi và nam nhân của nàng cứu mình. Lẽ ra mình và Vương gia này coi như là có chút ân oán không lớn không nhỏ đi, nhưng mà người ta vẫn cứu mình. Suy nghĩ một chút, cuộc đời của bản thân, vừa mới bắt đầu gả cho một nam nhân, bản lĩnh khác không có, chỉ biết đánh lão bà. Mình là một tiểu tức phụ mới xuất giá, mỗi ngày lại sinh hoạt ở trong nước sôi lửa bỏng, hận không thể lập tức sẽ giết chết nam nhân kia, kết quả ông trời nghe được lòng mình, người nam nhân đó đã chết, mình thành quả phụ. Ở sau đó thì sao, liền cùng Vương chốc đầu tốt hơn, cùng một người tốt, cũng là tốt, cùng hai người tốt cũng là tốt. Người nhà mẹ đẻ đã sớm mặc kệ mình, bà cũng phải sống sót, thể diện gì đó thì tính là cái gì, chỉ cần có thể cho mình ăn no. Vì thế thanh danh trở thành quả phụ hư hỏng ở Vương gia thôn. Càng về sau, mình cũng là bị ma quỷ ám ảnh, thế nhưng coi trọng Vương Đồng Tỏa, có lẽ cái này làm ông trời chướng mắt, cho nên làm cho mình bị Vương Kim Tỏa ngủ. Sau đó Vương Kim Tỏa kia thế nhưng cắn ngược lại mình một ngụm, dẫn theo lão bà Vương chốc đầu bắt kẻ thông dâm, khiến cho mình không ngốc ở Vương gia thôn nổi nữa. Bà nhớ tới trước kia mình và biểu ca hòa hợp, biểu ca cũng nói muốn cưới mình, vậy đi tìm hắn, nhưng mà đến nơi này, người ta căn bản là không để ý tới mình. Cũng may ở trong đó có một nam nhân giúp đỡ mình, bà cũng liền tốt hơn cùng nam nhân này. Vốn tưởng rằng có nơi có chốn tốt, mới biết được nam nhân này cũng đã có lão bà, như vậy lôi lôi kéo kéo hết vài năm, cuối cùng thế nhưng lại bị bắt gian. Nam nhân kia bình thường miệng nói rất hay, kêu mình chờ hắn, hắn nhất định sẽ hưu lão bà hắn mà cưới mình, nhưng mà thời khắc mấu chốt, lại nói là chính mình quyến rũ hắn! ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Hiện tại mình bị mấy chục roi nặng đuổi ra cái thôn kia, mà nam nhân kia lại vẫn tốt đẹp là lão bà đứa nhỏ vẫn vây quanh ở đầu giường lò sưởi. Lúc ấy Mai quả phụ đều có chút tuyệt vọng đối với sống sót, thời điểm té xỉu ở trên đường, bà cảm thấy mình được giải thoát rồi, bởi vì bà cho rằng không có bất luận kẻ nào sẽ cứu một nữ nhân đã biết là người xấu xa, nhưng mà bà lại được cứu. Trái tim tan năm xẻ bảy của bà, rốt cuộc có chút độ ấm. Cho nên chuyện đám người Vương Phúc Nhi lo lắng Mai quả phụ sẽ giống như người không biết xấu hổ bám lên bọn họ không buông là không có khả năng phát sinh, tâm tình Mai quả phụ đã xảy ra biến hóa rất lớn. Ngày hôm sau dĩ nhiên rời khỏi nơi đó đều sớm hơn bất cứ ai, hoàn toàn tìm không thấy người. Khấu nhi dậm chân nói: "Người này sao lại như vậy, cứ không một tiếng động chạy đi như vậy? Rất không phải đồ tốt." Vương Phúc Nhi nói: "Đối với chúng ta như vậy cũng tốt, hôm nay nhìn thời tiết âm trầm, chúng ta khẩn trương lên đường thôi." Mùa hè thời tiết cũng giống như mặt trẻ con, thay đổi bất thường. Ngày hôm qua cũng chưa có về nhà, hôm nay mà không đi nữa, thì đã có thể làm cho người trong nhà lo lắng. Khúc nhạc đệm nhỏ Mai quả phụ này cứ như vậy mà trôi qua, thật sự giống như là chưa từng có phát sinh qua. Xe ngựa nhanh nhanh chậm chậm đi tới, vẫn không có tránh thoát mưa, trận mưa này càng rơi càng lớn, còn là trước không thôn xóm sau không khách điếm. Tống Trường Khanh đều choàng đồ che mưa ở trên người Vương Phúc Nhi, chính hắn thì quần áo đều ẩm ướt, làm sao Vương Phúc Nhi chấp nhận được, nhất định cũng phải phủ thêm cho hắn. Cuối cùng hai người dùng một cái áo tơi, bên ngoài đánh xe cũng bị mưa gió khiến cho nhìn không thấy đường đi phía trước: "Thiếu gia, tìm một bóng cây nghỉ trong chốc lát đi, lúc này đều nhìn không thấy rồi." Vương Phúc Nhi vội nói: "Không thể ở dưới tàng cây, đến nơi khác đi." Nói giỡn sao, đến dưới tàng cây không phải để sét đánh sao? Nàng còn chưa có sống đủ đâu. Đánh xe còn muốn nói, Tống Trường Khanh nói: "Dựa theo thiếu phu nhân nói mà đi làm." Vậy chỉ có thể là dừng lại ở trên đường cái. Không có cách nào, ngay cả một cái nhà cỏ tranh cũng không tìm thấy. Mưa này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chờ mưa nhỏ, mã xa phu muốn tiếp tục chạy đi, Vương Phúc Nhi nói: "Chờ một chút, chờ mưa tạnh hẳn đã." Nếu như giữa đường mưa to xuống lần nữa, vậy thật là nguy, phía trước là núi, vạn nhất có chuyện gì, có thể muốn phiền toái hơn ở trên đường bằng phẳng này. Dù sao Vương Phúc Nhi cảm thấy hiện tại không thể đi, vốn hôm nay gấp rút lên đường là do nhìn sắc trời âm u, thời tiết như vậy, ngược lại là mưa xuống không lớn, nào biết đâu rằng thế nhưng lại rơi lớn như vậy! Hoàn toàn ra ngoài dự đoán của mọi người, cho nên nàng tình nguyện tối nay đi về nhà, cũng không thể để cho mình rơi vào trong nguy hiểm. Đại khái đợi chừng một canh giờ, trong lúc đó thật đúng là mưa lớn, may mắn không có đi, xa phu đang thấy may mắn. Đợi cho khi mặt trời xuất hiện ở trên bầu trời một lần nữa, thế này mới xem như sau cơn mưa trời lại sáng rồi tiếp tục chạy đi. Chỉ là đến đoạn đường núi, phía trước có mấy chiếc xe ngựa đều đang dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn là không qua được. Nhạc An nhanh chóng hỏi thăm tình huống, lúc này vừa hỏi, thì thật là bị dọa nhảy dựng, phía trước thế nhưng có chỗ núi bị sạt lở, trực tiếp xông tới một chiếc xe ngựa lao xuống núi, đường này cũng bị chặn, không qua được. Hết chương 161.