Editor: ChieuNinh "Ngươi xem, biểu tiểu thư kia, còn tưởng rằng là ở nông thôn, thật là chê cười chết người, vội vàng đi tới phòng bếp nấu cơm, còn tỏ vẻ hiếu tâm nữa, ta thấy, cứ như vậy, càng làm cho người ta xem thường!" Một nha hoàn nói. "Đúng vậy, cũng không nhìn xem là ở đâu? Giả bộ làm người rộng rãi gì chứ, suốt cả ngày không an phận. Theo ta thấy, có phải là coi trọng thiếu gia chúng ta hay không? Chỉ là cũng không nhìn một cái xem mình có thân phận gì, có xứng với thiếu gia chúng ta hay không, một chút cũng không biết tự lượng sức mình, làm cho người ta chế giễu." Một nha hoàn khác nói. "Về sau thiếu gia chúng ta chính là người phải làm quan, làm sao có thể tìm thiếu phu nhân ở nông thôn, thật sự là chê cười!" Đoàn người đang đi dạo ở trong vườn hoa, kết quả thì nghe được mấy nha đầu nói những lời này ở sau lưng. Mặt Vương Chi Nhi và Nhị Nữu một trận xanh một trận trắng, trên mặt Triệu thị cũng khó coi, trong lòng Vương Phúc Nhi bất đắc dĩ, sớm muộn gì sẽ có một ngày này, người không tự trọng, người khác muốn nói, cũng không có biện pháp. "Đều vả miệng cho ta! Nhóm chủ tử mà các ngươi cũng có thể nói sao?" Ôn thị như sấm sét giữa trời quang, làm cho đám nha đầu đang trộm nói sợ tới mức hồn phi phách tán. Nói bậy thân thích, bị chủ tử bắt quả tang, cái này thật đúng là, đòi mạng rồi. Nhóm bà tử đi theo cùng cũng mặc kệ những người này có quan hệ với người nào trong phủ, liền trực tiếp vả lên miệng, tiếng chát chát vang lên. Triệu thị cảm thấy miệng mình đều đang đau, nhưng mà Triệu cữu bà và Ôn thị thì không biến sắc, giống như đều đã thói quen. Mà Vương Chi Nhi và Nhị Nữu nghe xong những lời vừa rồi, trong lòng rất là phẫn nộ, hiện tại thấy những người này bị đánh, lại có chút sợ hãi. Các nàng chưa bao giờ biết, trong phủ thế nhưng lại trừng phạt hạ nhân như vậy, vượt qua phạm vi thừa nhận của các nàng. Bình thường các nàng nghĩ nhiều nhất chính là để mấy nha đầu này làm nhiều việc, còn bây giờ đánh miệng người chảy máu, chuyện như vậy, các nàng còn không làm được. Nhưng mà thấy bộ dáng biểu cữu mẫu giống như là tập mãi thành thói quen, lông mi cũng không buông lỏng cái nào, mà bộ dáng cữu bà cũng thực bình thản, các nàng là thật sự bị dọa! Ài, trong lòng Vương Phúc Nhi thở dài, chỉ mong hai vị này có thể tỉnh lại từ trong mộng đẹp, chỉ với chút đạo hạnh ấy của các ngươi, còn muốn gả vào trong nhà giàu người ta, lúc này cũng nhìn không được, so với cái này thì còn có bao ác độc hơn. Ôn thị ra lệnh đánh mấy nha hoàn đến cha mẹ đều không nhận ra, lại phân phó cho người bán đi. Đám người Triệu thị đúng là hoảng sợ. Triệu thị cầm chặt tay Vương Phúc Nhi nói: "Phúc nhi à, đó tốt xấu gì cũng là người, sao nói bán thì bán." Bà thật sự là không thừa nhận nổi, không phải chỉ nói có vài câu tán gẫu sao? Có đến nỗi phải bán đi sao? Vậy nếu giống như bà, vậy thì còn không phải bị đánh chết bán đi sao. Nếu Vương Phúc Nhi không biết được nhiều, có lẽ cũng sẽ bị khiếp sợ, ở đây mua hạ nhân, trên cơ bản sẽ không thể làm người mà nhìn, ngươi cứ xem các nàng trở thành vật phẩm là được. Một khi những vật phẩm này tổn hại lợi ích chủ tử, như vậy thực xin lỗi, ta không cần còn không được sao? Vương Phúc Nhi nhìn nãi nãi thật sự là chịu không nổi, nói: "Nếu không, qua vài ngày nữa chúng ta trở về đi." Diendanlequydon~ChieuNinh "Đúng, trở về, trở về, ta không có mệnh hưởng phúc, ở đây ta thực không thoải mái, Phúc nhi à, ngươi nói sao lại nói bán thì bán vậy? Không phải chỉ nói vài câu phàn nàn thôi sao?" Triệu thị vẫn đang rối rắm đề tài này. Chẳng lẽ Vương Phúc Nhi giảng cho bà, mấy người biểu cữu mẫu mua người về thì sống hay chết đều là tùy ý theo chủ nhân người ta? Xem ra Triệu thị cho dù là khiến người ta chán ghét, nhưng chuyện thương tổn mạng người, bà còn làm không được, hôm nay đã chịu kích thích. "Nãi nãi, chúng ta đừng nghĩ nữa, chúng ta đang ở nhà người khác làm khách, chuyện của chủ nhà, chúng ta cũng không quản được." "Không phải ta muốn xen vào, nãi nãi vẫn nghĩ không rõ, sao chỉ nói mấy câu cũng có thể bị bán đi." Triệu thị còn đang rối rắm, vẫn là về nhà đi thôi, mình không quen ngốc ở đây, ngốc không quen, tình nguyện ở nông thôn làm bà tử nhà quê, cũng không làm phu nhân nãi nãi gì nữa, chịu không nổi. Đồng thời, chịu không nổi còn có Vương Chi Nhi và Nhị Nữu, chuyện hôm nay đủ kích thích các nàng. Vương Phúc Nhi quyết định thêm chút lửa, vì thế nói: "Coi như là người thấp kém, thật muốn vào nhà giàu người ta, lúc người ta cho người dùng cách ngáng chân ngươi, còn có giết người hạ độc, thật sự là cho ngươi nghĩ cũng không nghĩ ra được. Ta đọc sách cũng nhiều, chuyện biết được cũng không ít, kẻ nhà có tiền, có người nào không phải trừ bỏ bà lớn còn có bà nhỏ? Hơn nữa họ dùng đều là ám chiêu, người như vậy chúng ta có nghĩ cũng không nghĩ tới! Đào Hoa cô cô trong thôn chúng ta, không phải là mất mệnh lập tức sao? Ai sẽ để ý chứ." Bất kể các nàng có nghe lọt vào được nghe không, chuyện nên làm mình đã đều làm, nếu các nàng còn khư khư cố chấp, như vậy thì thực xin lỗi, chuyện các ngươi tự mình làm thì tự mình phụ trách. Vương Chi Nhi thì đang nghĩ, nếu có thể trở thành người như biểu cữu mẫu, có phải là có thể mặc sức bắt chẹt hạ nhân hay không? Vậy sẽ không sợ bị người khác vả miệng. Hôm nay thật sự là rất làm cho người ta sợ! Nếu nàng làm chủ mẫu, tuyệt đối sẽ không đối đãi hạ nhân như vậy. Mà Nhị Nữu thì lại nghĩ là, tuy rằng hôm nay biểu cữu mẫu có chút dọa người, nhưng mà thoạt nhìn thật là uy phong, nếu mình thành người như nàng vậy thì tốt rồi. Uổng công Vương Phúc Nhi đều là nói vô ích, người ta đều có ý nghĩ của chính mình đấy, ai có chí nấy. Nhưng mà này hai người cũng không dám đi chọc biểu cữu mẫu, chỉ sợ mình không cẩn thận cũng bị vả miệng. Ôn thị nói với Triệu cữu bà: "Lần này trước mặt mấy nha đầu kia, nhi tức vừa làm ra như vậy, hy vọng các nàng có tự mình hiểu lấy." Triệu cữu bà cười nói: "Nha đầu Phúc nhi thì lại một chút cũng không sợ hãi đâu, lại nói tiếp nàng trưởng thành cũng không tệ lắm, chỉ là gia đình quá mỏng." Trong lòng Ôn thị sốt ruột, nói: "Nương, việc này?" "Ta cũng chỉ nói như vậy, ngươi gấp cái gì? Minh Vũ cũng là thân tôn tử của ta, ta có thể không suy nghĩ cho nó sao? Phu nhân huyện lệnh chúng ta không phải có ý định chọn Minh Vũ làm nữ tế sao? Tốt nhất là tìm một cơ hội, để cho phu nhân huyện lệnh tới đây một chuyến, mặt khác làm cho hai nha đầu bọn họ đánh mất ý niệm trong đầu mới được." Qua vài ngày, Triệu phủ mở tiệc chiêu đãi phu nhân huyện lệnh, cùng đi còn có rất nhiều người có uy tín danh dự trong huyện đến, hơn nữa là tiểu thư các nhà. Họ đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mấy người Vương Phúc Nhi cũng mặc quần áo mới làm, đi theo mấy tiểu thư đó cùng nhau chơi đùa, nhưng mà con người ấy mà, luôn luôn phân chia cao thấp quý tiện, ba người Vương Phúc Nhi rõ ràng đã bị xa lánh và xem thường. Vương Phúc Nhi cảm thấy không sao cả, nếu không phải biểu cữu mẫu nói trong nhà không ai chiêu đãi mấy tiểu thư đó, nàng cũng sẽ không đi qua. Người cả đời nói không chừng chỉ thấy mặt một lần, thân phận của ngươi chính là một nữ nhi nhà nông, người ta coi thường ngươi, chẳng lẽ còn dám nói ra tận mặt? Bản thân mình cũng sẽ không bởi vì chịu vài cái xem thường, thì cảm thấy mất cái gì? Ta còn cảm thấy ngươi mặc giống như nhà giàu mới nổi đấy, ngươi xem thường ta, đồng thời cũng bị rất nhiều người xem thường. Cho nên ở trên yến hội này Vương Phúc Nhi lại là người tự tại nhất. Mấy cô nương kia rõ ràng là muốn làm nhi tức cho biểu cữu mẫu, có địch ý đối với người đang ở trong Triệu phủ này là bình thường. Không thể không nói sức quyến rũ của Triệu Minh Vũ rất lớn, đại khái người lớn lên dễ nhìn, đến đâu cũng được ưa thích đi. Nhưng mà đến cuối cùng, cũng chỉ có một người trở thành lão bà Triệu Minh Vũ, thương tâm là đại đa số. Hắc hắc một khi nghĩ như vậy, thật là tâm tình sảng khoái. Ta không có nhiều hùng tâm tráng chí như vậy, coi như là xem diễn, xem náo nhiệt. Đợi qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ về Vương gia thôn, ngươi là ai, Vương Phúc Nhi không biết. Làm gì phải học Vương Chi Nhi và Nhị Nữu muốn dung nhập vào cái vòng luẩn quẩn kia, nịnh bợ lợi hại như vậy? Đến lúc đó đều sẽ bị đánh ra nguyên hình. Vương Chi Nhi nói: "Ngươi không hiểu ta, trong nhà của ta không có tiền như nhà của ngươi, nếu ta không cố gắng, về sau cả đời ta gặp cảnh khốn cùng, cho nên ta không thể không như vậy." Đại khái Nhị Nữu cũng là nghĩ như vậy, vì sao đều ký hy vọng cho việc gả tốt, mình tự cố gắng không được sao? Nhớ năm đó, chúng ta cũng nghèo không thể thể nghèo hơn, còn không phải nhà mình cố gắng, mới có ngày lành hiện tại sao? Trông cậy vào người khác, là chuyện không đáng tin nhất, nhất là câu rể rùa vàng. Vốn là muốn câu cá lớn, kết quả vớt lên lại là chiếc giày rách. Lần yến hội này qua đi, Ôn thị cố ý vô tình nói, thiên kim nhà huyện lệnh tốt như thế nào như thế nào, chỉ còn thiếu chút nữa thì nói như vậy mới xứng với Triệu Minh Vũ. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời này. Diendanlequydon~ChieuNinh Triệu thị cảm thấy tiếp tục ngốc ở đây nữa thì ăn không tiêu, đã muốn cáo từ, nói với Triệu cữu công là, cũng không yên lòng trong nhà, một mình lão nhân ở nhà đều sợ hắn bị đói. Còn có mấy cô nương rời nhà cũng có một đoạn thời gian thật dài, là lúc nên về nhà. Khuyên can mãi, mấy người Triệu cữu công khuyên, nhưng mà chủ ý Triệu thị đã định, không có biện pháp, Triệu cữu công đành phải an bài người tiêu cục đưa người về. Đương nhiên, mang về thật nhiều thứ, về phần có bí mật cho Triệu thị cái gì hay không, thì Vương Phúc Nhi không biết. Vương Chi Nhi và Nhị Nữu bị đả kích, chắc hẳn phải vậy, làm sao các nàng là đối thủ của Ôn thị. Người ta kêu không chiến mà thắng thắng không tổn binh, làm cho hai người các nàng tự biết xấu hổ, các nàng không phải là nha đầu nhà giàu người ta, còn thật không nghĩ biện pháp gạo nấu thành cơm, dù sao lần này đả kích rất lớn đối với hai người bọn họ. Triệu Minh Vũ thì lại tặng cho Vương Phúc Nhi mấy quyển sách, biết Vương Phúc Nhi biết chữ nên cố ý chuẩn bị. Ôn thị khẽ cau mày, chỉ là lại buông xuống, dù sao người đều phải đi rồi, làm gì phải phức tạp đây? Ôn thị cảm thấy con trai của mình đối với Vương Phúc Nhi và người khác không giống nhau, nên sợ Triệu Minh Vũ có tâm tư khác. Tuy rằng nha đầu Vương Phúc Nhi này không tệ, nhưng mà trong nhà thì không ra sao, cũng không giúp gì cho Minh Vũ, cho nên, khẳng định là không được. Mà mình tìm thiên kim huyện lệnh, đến lúc đó đối với cuộc thi của Minh Vũ cũng là có giúp đỡ thật lớn, cho dù là sau khi vào quan trường, cũng có người chỉ điểm một chút. Chuyện thật tốt. Quang Tông Diệu Tổ phải dựa vào một mình Minh Vũ, cũng không thể có sơ xuất gì. Triệu thị cảm thấy đi một chuyến thăm thân thích này là muốn mạng già, không chỉ có thân thể mệt, mà tâm tư cũng mệt mỏi. Trước kia bà ở Vương gia thôn muốn mắng ai thì mắng người đó, muốn lăn lộn trên mặt đất thì lăn lộn trên mặt đất. Nhưng mà ở trong nhà đệ đệ, mọi hành động còn có người nhìn, hơn nữa nói thô tục người khác còn chê cười, thật sự là nghẹn muốn chết! Đi đâu cũng có người đi theo, cái đó và ngồi tù có gì khác nhau? Cho nên bà ước gì lập tức về nhà, về nhà rồi, bà có thể kéo cổ họng mắng người! Lại nói, nghẹn lâu như vậy, cổ họng bà đều ngứa, giả vờ lão thái thái cái gì, ghét nhất luôn! Ngược lại Vương Tứ Bảo thì có chút lưu luyến không rời, mấy ngày này, hắn cưỡi ngựa cũng không kém lắm, hiện tại trở về, cũng không có ngựa cưỡi, rất thất vọng. Cho dù là Vương Kim Tỏa, ở bên cạnh mỗi ngày ăn ngon uống ngọt, rất khoái hoạt, mọi người đều tôn kính hắn, gọi hắn là lão gia, trong lòng hắn ngây ngất, hiện tại lão nương phải đi về, hắn đành phải buông bỏ rồi. Có thể thấy được suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân là khác biệt cỡ nào, đương nhiên, nam nhân ở ngoại viện, thuận tiện, hành động lại chẳng phải nghĩ ba nghĩ bốn, tự nhiên là rất dễ chịu. Còn nữ nhân, chuyện lông gà vỏ tỏi nhiều hơn, hãm hại không nổi a hãm hại không nổi. Triệu thị có vẻ may mắn là, ba cháu gái còn không có vứt mặt mũi của bà, cái này coi như là kết quả không tệ. Được rồi, hiện tại về nhà, ai tìm nương đó, về sau cũng không dẫn các nàng có đi ra ngoài, mệt đầu! Ngay cả yêu thích mắng chửi người nhất của bà đều bị nghẹn liên tục, bà dễ dàng sao! Hết chương 116.