Editor: Vy Vy 1505 Năm nay tuyết đầu mùa hạ hơi sớm, chỉ mới cuối tháng chín mà tinh tế tuyết đã rào rào giáng xuống. Cả đất trời khoác lên mình cái áo màu trắng bạc, tuyết trắng dính lên ngọn cây mái nhà, độ ấm giảm nhanh. Ban đêm Kỷ Uyển Thanh thật không phát hiện, bởi vì Hà ma ma sai người đốt địa long suốt đêm, trong phòng ấm áp dễ chịu, nàng ngủ ngon lành. Sáng sớm vừa mở mắt, ngoài song cửa sổ phá lệ sáng sủa, nàng bừng tỉnh: “Đêm qua tuyết rơi sao?” “Đúng vậy tiểu thư, tuyết còn không nhỏ.” Lê Hoa vừa nhanh nhẹn hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu, thay quần áo, vừa oán giận nói: “Năm nay trong phủ đưa tới than tùng tệ hơn năm ngoái nhiều, nhỏ mà lại nhiều khói.” Từ sau khi cha mẹ qua đời, trong tay Kỷ Uyển Thanh nắm khối tài sản khổng lồ, tuy phụ thân di dời tiền tài trân bảo vô cùng ẩn nấp, nhưng nàng luôn e sợ bị người trong phủ biết, tiền tài động lòng người, tỷ muội hai người sẽ bị “chết bệnh”. Hằng ngày nàng vô cùng cẩn thận, ngoại trừ bạc trong phủ đưa tới, những thứ còn lại như ăn mặc linh tinh, nàng đều không cần, mà đưa bạc cho Kỷ Vinh, để ông âm thầm mua sắm, vụng trộm đưa đến Triều Hà Viện. Hai tỷ muội vẫn luôn đóng cửa giữ đạo hiếu, ngược lại vẫn luôn bình yên vận tác. Còn lại như là than tùng dùng để đốt địa long, số lượng quá nhiều, hơn nữa cũng không tiếp xúc trực tiếp với người, nàng liền dùng trong phủ đưa. Ba năm trước, trong phủ đưa đến đây đều là than tùng thượng đẳng, vừa lớn thiêu lâu vừa ít khói, lúc này lại kém quá nhiều, số lượng một tháng sợ chỉ có thể dùng nửa tháng, Lê Hoa thấy, không khỏi dong dài. Ở trong phủ, Kỷ Uyển Thanh tai mắt linh thong, điểm này rất rõ ràng, lão Lâm Giang Hầu phân phó phải chuẩn bị của hồi môn thật dày, cũng phái người giám sát, công trung xuất ra ước chừng đào một phần của cải trong phủ, Tào thị đau lòng không thôi, cho nên năm nay trong phủ mua than đều tệ hơn một bậc. Lão hầu gia, Đông Cung trước sau tới cửa, tiếp theo đó là hoàng gia bắt đầu đi lục lễ, trong phủ bị kinh sợ đến lợi hại, không còn ai dám chậm trễ nàng. Kỷ Uyển Thanh không thiếu này đó của hồi môn, nhưng nàng vui lòng nhận, dù sao tài sản còn lại trong phủ sớm hay muộn cũng không cánh mà bay, coi như nàng thu hồi một ít thành quả phụ thân kinh doanh nhiều năm. “Vậy nói Kỷ thúc đi mua đi.” trước kia Kỷ Vinh là đại quản gia, phương pháp gì cũng có, hiện giờ Triều Hà Viện đã không còn sợ trong phủ, cũng không cần gạt người, trực tiếp hào phóng mua sắm là được: “Lê Hoa, muội xem trong viện còn thiếu thứ gì, đều nói Kỷ thúc mua thêm bổ sung đi, muội nói với ông ấy, đều an trí thỏa đáng, không cần bủn xỉn bạc.” Phân phó thỏa đáng, dùng đồ ăn sáng, Kỷ Uyển Thanh phủ thêm áo choàng lông thật dày, ra nhị môn, lên xe ngựa ra phủ. Hôm nay là hai mươi tháng chín, thích hợp xuất hành, một nhà muội muội Kỷ Uyển Tương cùng với cữu cữu cữu mẫu khởi hành, một hướng bắc một hướng nam, rời xa kinh thành. Nàng đi tiễn đưa. “Tỷ tỷ, tỷ phải bảo trọng.” Ngoài cửa Bắc kinh thành, hai tỷ muội nắm chặt tay, Kỷ Uyển Tương rơi nước mắt như mưa. Nàng có chút ảm đạm: “Muội muội vô năng, không thể phân ưu với tỷ tỷ.” Kỷ Uyển Tương cũng không lại mặt, lúc trước vợ chồng Kỷ Tông Hiền vì che giấu việc cướp đoạt tài sản riêng của cháu gái, đóng chặt cửa phủ, cũng sai quản sự đến Trịnh gia truyền lời, tìm cái cớ kêu nàng không cần về nhà mẹ đẻ. Kỷ Uyển Tương đang thấp thỏm lập tức phát hiện không ổn, cùng với Trịnh Nghị vội vàng chạy về nhà mẹ đẻ, nhưng sau đó Kỷ Uyển Thanh phái người ngăn cản nàng. Người tới cũng không nhiều lời, chỉ nói tóm tắt, chính là kêu nàng ở nhà chồng chờ, không cần về hầu phủ. Xưa nay Kỷ Uyển Tương luôn nghe tỷ tỷ, hơn nữa nàng cũng sợ chính mình lung tung nhúng tay làm hỏng việc, chỉ đành nôn nóng chờ đợi, cũng may ngày hôm sau liền có kết quả, Kỷ Uyển Thanh toàn thắng, nàng mới thở ra một hơi. Thời gian Trịnh Nghị báo danh không thể lại kéo, rốt cuộc tuyết đầu mùa đã hạ, lại trì hoãn, tuyết lớn chắn đường, dìu già dắt trẻ rất khó đi. Tiểu phu thê thành thân ngày thứ sáu, Trịnh gia liền mang theo hành trang, ra khỏi thành đi về phía bắc. “Tỷ tỷ có thể xử lý thỏa đáng, tiểu muội không cần vướng bận.” Kỷ Uyển Thanh vỗ vỗ tay muội muội, dặn dò: “Nhưng muội đó, phải tự chăm sóc chính mình, mọi việc cần lưu ý nhiều hơn, có chuyện gì liền sai nhân thủ đi làm.” Cha mẹ để lại tâm phúc, Kỷ Uyển Thanh chọn lựa kỹ càng một bộ phận, làm thị tỳ theo muội muội xuất giá, người Trịnh gia tất nhiên không tệ, nhưng dù sao trong tay có nhân thủ cũng tốt hơn. Kỷ Uyển Thanh có rất nhiều lời muốn dặn dò, chỉ là đến lúc chia lìa, lại cảm thấy lắm lời vô dụng, nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh mẫu bên cạnh: “Trịnh bá mẫu, về sau nhờ ngài chăm sóc tiểu muội nhiều hơn.” Trịnh mẫu mày rậm mắt to, là một phụ nhân tính tình sang sảng, xưa nay rất yêu thích Kỷ gia tỷ muội, nghe vậy lập tức an ủi: “Đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ chăm sóc Tương Nhi.” Trịnh Nghị cũng nói: “Sau này đệ sẽ chăm sóc Tương Nhi muội muội thật tốt.” Hắn thấy thê tử khóc, rất đau lòng, vội lấy khăn, lau nước mắt cho nàng. “Được rồi, thời gian không còn sớm, sớm chút khởi hành, cũng kịp giờ đến dịch quán nghỉ chân.” Nói chuyện chính là Trang Sĩ Nghiêm, hôm nay ông và Đào thị cũng rời kinh, nhưng Uyển Châu gần chút, đường cũng dễ đi hơn không ít, hai người tới tiễn cháu gái trước. Kỷ Uyển Thanh nhìn nhìn sắc trời, xác thật không còn sớm, mùa đông trời mau tối, trì hoãn nữa sẽ không kịp giờ đến chỗ nghỉ chân ban đêm, ngược lại không tốt. “Được, tỷ muội chúng ta ngày sau lại tụ họp.” Kỷ Uyển Thanh chủ động buông tay muội muội, để Trịnh Nghị đỡ nàng lên xe ngựa. Tỷ muội lưu luyến chia tay, người Trịnh gia lên xe, roi vung lên, vó ngựa chầm chậm, dần dần đi xa, biến mất trong tầm mắt mọi người. Kỷ Uyển Thanh nhìn ra xa hồi lâu, cho đến khi không thấy bóng dáng xe ngựa nữa mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, cứ nghĩ đến chuyến này chia tay ít nhất mấy năm mới gặp lại, hốc mắt nàng nóng lên, nước mắt cố nén nãy giờ rốt cuộc rơi. “Đừng khóc,” Đào thị ôn tồn an ủi: “Hai tỷ muội con còn trẻ, ngày sau sẽ gặp lại.” “Dạ, con biết.” Đoàn người đi trực tiếp từ cửa Bắc xuyên qua kinh thành đến cửa nam, Kỷ Uyển Thanh lần thứ hai đưa tiễn cậu mợ. Lúc này hai bên chia tay ngược lại không lưu luyến bao nhiêu, bởi vì vợ chồng Trang Sĩ Nghiêm còn sẽ quay lại đây lúc Kỷ Uyển Thanh và Thái tử đại hôn, ba tháng sau liền gặp mặt lần nữa. “Tiểu thư, chúng ta về phủ ngay sao?” Lê Hoa vừa nói, vừa lấy nước từ ấm đồng, làm ướt khăn mềm, hầu hạ chủ tử rửa mặt, lại lần nữa thoa hương cao son phấn. “Không, trước không quay về.” Kỷ Uyển Thanh cảm xúc không cao, nghiêng nghiêng dựa vào gối mềm màu hoa hạnh thêu hạc xuyên mẫu đơn: “Chúng ta đi thôn trang.” Nàng nói thôn trang, đúng là nơi Kỷ phụ bí mật cất giữ tiền tài trân bảo sau khi dời đi, cách cửa nam ước chừng hơn ba mươi dặm, đoàn người chạy tới đã là giờ cơm trưa. Sớm có tâm phúc ra roi thúc ngựa tới báo trước, quản sự thôn trang Tưởng Kim lãnh tất cả người phía dưới đứng trước cửa thôn trang nghênh đón. “Thuộc hạ thỉnh an tiểu chủ tử.” Tưởng Kim là một hán tử gần bốn mươi tuổi, thân cao vai rộng, hai mắt sáng ngời có thần, đáng tiếc có một vết sẹo thật sâu từ tai trái xẹt qua khóe mắt kéo dài đến cằm bên trái, nhìn vạn phần dữ tợn. Nhưng một nam nhân diện mạo hung ác, có thể ngăn em bé khóc đêm như vậy lại vô cùng trung thành và tận tâm, trên chiến trường Kỷ phụ cứu ông hai lần, còn thay ông rửa sạch oan khuất, an bài cuộc sống của ông sau khi xuất ngũ, ông liền toàn tâm toàn ý đi theo bên cạnh chủ tử. Chờ Kỷ phụ qua đời, phần trung tâm này liền chuyển dời đến trên người Kỷ Uyển Thanh. “Tiểu chủ tử có khỏe không? Có bị đám vô sỉ kia khinh nhục không?” Tiểu chủ tử là một thiếu nữ ưu nhã thướt tha, Tưởng Kim nhất thời không biết nên nói chuyện như thế nào, chỉ phải hạ giọng thăm hỏi vài câu, e sợ giọng quá lớn sẽ kinh hách đến tiểu cô nương nhìn cực kỳ nhu nhược này. Nhắc đến đám người Tĩnh Bắc Hầu phủ kia, hán tử thô tráng khó tránh khỏi mang chút tức giận, Kỷ Uyển Thanh vội hư nâng dậy, cũng trấn an: “Xin Tưởng thúc yên tâm, ta rất mạnh khỏe, cũng không ai có thể khinh nhục ta.” Cái này xác thật, mấy người Kỷ Tông Hiền lăn lộn một hồi, không có mảy may chỗ tốt không nói, ngược lại bị hung hăng xé xuống một tầng máu thịt. “Nhưng thật ra mấy năm nay vất vả Tưởng thúc và mọi người.” Thu thập các loại tin tức, cũng thủ vệ thôn trang, bọn họ làm được phi thường tốt. “Tiểu chủ tử không cần vướng bận, không có gì vất vả.” Tưởng Kim sang sảng cười, Kỷ phụ an trí thích đáng bọn họ ở chỗ này, mọi người mọc rễ nẩy mầm, vừa có thể phát huy sở trường, vừa có thể được lương bổng ban thưởng mua ruộng mua nhà, có không ít huynh đệ còn cưới cô nương phụ cận thôn trang, có gia đình của chính mình. Mọi người trò chuyện một lát, không khí hòa hợp, chờ dùng xong cơm trưa, Kỷ Uyển Thanh liền bắt đầu mục đích chuyến này. Thôn trang này cất giữ tiền bạc trân bảo, đều là tài sản riêng phụ thân để lại cho nàng, để sau này làm của hồi môn xuất giá. Hiện giờ Kỷ Uyển Thanh sắp tới đại hôn, khối tài sản này lại lăn lộn một hồi được đưa ra ánh sáng, đương nhiên nàng muốn dọn ra, vận chuyển về phủ, quang minh chính đại mang theo nàng vào Đông Cung. Tưởng Kim lấy ra chìa khóa chưa bao giờ rời thân: “Tiểu chủ tử có mang theo sổ sách không, cũng có thể thẩm tra đối chiếu.” “Tưởng thúc là tâm phúc của phụ thân, cũng là tâm phúc của ta, giao cho thúc trông giữ ta rất yên tâm, không cần thẩm tra đối chiếu.” Kỷ Uyển Thanh cười lắc đầu, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu Tưởng Kim muốn trộm, thời gian ba năm, sớm cao chạy xa bay, rốt cuộc nàng đóng cửa giữ đạo hiếu ba năm, lại muốn giấu tai mắt người khác, đây là lần đầu tới thôn trang. Tưởng Kim thực kích động: “Phanh” một tiếng đầu gối chạm đất: “Ngày sau Tưởng Kim nhất định không phụ tiểu chủ tử tín nhiệm.” “Tưởng thúc mau mau đứng lên.” Đoàn người đi sâu vào thôn trang, đến chính phòng một sân viện, Tưởng Kim đẩy cửa, cùng Kỷ Uyển Thanh vào buồng trong, ông động vào hương án cổ xưa trong góc tường, “cạch cạch” vài tiếng vang, tủ gỗ lớn tự động dời qua, lộ ra một cửa đá đóng chặt, trên cửa có một ổ khóa. Tưởng Kim tra chìa khóa vào xoay vài cái, “lộp bộp” một tiếng, cửa đá mở ra, phía sau là một cầu thang đá xuống phía dưới. Mãi đến giờ phút này Kỷ Uyển Thanh mới bừng tỉnh hiểu ra, chìa khóa Tưởng Kim giữ vốn có hai cái, một cái khác nằm trong tay nàng, nàng vẫn luôn nghi hoặc, tài sản riêng của phụ thân rất nhiều, một cái phòng làm sao chứa hết được? Thì ra là thế. Tưởng Kim dẫn đầu, Kỷ Uyển Thanh theo sát sau đó, dưới thềm đá là một con đường ngầm thẳng tắp, hai bên có rất nhiều phòng bằng đá, bên trong đặt rất nhiều rương gỗ lớn, tất cả đều dán giấy niêm phong. Kỷ Uyển Thanh liếc mắt, trên giấy niêm phong là bút tích của Kỷ Vinh, bám không ít tro bụi, nhưng giấy niêm phong mảy may chưa động. Tưởng Kim quả nhiên trung thành và tận tâm, cũng may nàng không thương tổn lòng đối phương. Trong này có rất nhiều đồ vật, nàng không tính toán mang về hết, rốt cuộc Đông Cung là hoàng cung đại nội, tuy nói là chỗ Hoàng thái tử ở, nhưng diện tích có hạn, lại phân phối tới phần Thái Tử Phi chỉ sợ càng nhỏ, căn bản không đủ chứa. Kỷ Uyển Thanh tính toán viết toàn bộ tài sản riêng lên danh sách của hồi môn, nhưng phần lớn vẫn để tại thôn trang, dù sao không dùng được, cất đó cũng không hỏng. Còn những thứ tương đối khó cất giữ, nàng liền mang về. Trước khi nàng tới đã định đại khái số lượng muốn mang về, nói cho Tưởng Kim, ông thực mau tìm được chỗ, Kỷ Uyển Thanh cũng không mở ra nhìn, trực tiếp tùy tay chỉ vài cái rương. Tưởng Kim mang theo người xuống dưới, thực mau, những cái rương được chọn được khiêng lên mặt đất, bắt đầu dỡ lên xe, vận chuyển về kinh thành. Trân bảo đồ cổ, vật trang trí tranh chữ, vải vóc da lông, còn có vô số các loại dược liệu quý giá, rương gỗ lớn nặng trĩu, xe ngựa chở của hồi môn một chiếc tiếp một chiếc, chậm rãi vào cửa lớn Tĩnh Bắc Hầu phủ. Kỷ Uyển Thanh sớm đã sai người sửa sang lại hai viện lớn trái phải Triều Hà Viện, bên này xe ngựa vừa mới vào cửa, bên kia Kỷ Vinh liền chỉ huy người nâng vào nhà, cũng đăng ký vào sổ sách, để sau đó sao chép vào danh sách của hồi môn. Ước chừng lăn lộn đến nửa đêm, mới khó khăn lắm sửa sang xong, Kỷ Vinh dùng khóa lớn bằng đồng khóa cửa viện, sai người ngày đêm canh giữ. Bên này động tác quá lớn, căn bản không thể gạt được người khác, Kỷ Uyển Thanh cũng không tính giấu diếm, thực mau, trong phủ các nơi đều nhận được tin tức. Bệnh của Hà thái phu nhân mới vừa có khởi sắc lại trầm trọng hơn rất nhiều, nằm trên giường không dậy nổi, phu thê Kỷ Tông Hiền Tào thị mặt đỏ lại xanh, đỏ mắt đến phảng phất muốn toát ra lửa. Không có biện pháp, tuy Kỷ Uyển Thanh và muội muội chia đều tài sản riêng của cha mẹ, nhưng Kỷ Uyển Tương phần lớn là ngân phiếu tiền bạc để dễ mang theo khi rời kinh, rốt cuộc nếu cất tại Trịnh phủ ở kinh thành không an toàn cho lắm. Bởi vậy, đến phiên của hồi môn của Kỷ Uyển Thanh nhìn càng khoa trương, chỉ cần một bộ phận nhỏ cũng đủ để vợ chồng Kỷ Tông Hiền ghen ghét muốn chết. Tào thị trằn trọc không thể ngủ, nhớ tới trong phủ còn phải xuất ra một khoản lớn, bà đau lòng, đố kỵ lại nôn nóng, rốt cuộc cũng ngã bệnh theo mẹ chồng.