Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 148 : Thiếu
Editor: Vy Vy 1505
Khi Khôn Ninh Cung truyền tin tới Tĩnh Quốc công phủ, Kỷ Minh Tranh đang tiễn Vương Cật ra cửa.
Không sai, chính là thế tử Đông Xuyên Hầu phủ ngày xưa.
Hai nhà là thế giao, còn kém chút kết thông gia, sau đó theo tầng tầng kéo tơ lột kén, Kỷ Uyển Thanh phát hiện, thì ra Vương bá phụ Đông Xuyên Hầu nàng đã từng thực kính trọng dính líu không ít trong vụ án hãm sát phụ thân.
Vụ án thông đồng với địch sớm đã chấm dứt, nhân vật lớn nhỏ có liên quan đều sa lưới, Đông Xuyên Hầu phủ bị xét nhà đoạt tước, Vương Trạch Đức đền tội, ba tộc Vương thị bắt giữ, theo luật lệ xử trí.
Trong đó có một người may mắn thoát khỏi, chính là Đông Xuyên Hầu thế tử Vương Cật, lúc trước hắn không ủng hộ việc làm của phụ thân, lại không thể tố giác, chỉ đành giận dữ rời kinh xa phó bắc cương, có ý trốn tránh không dám đối diện, cũng có ý muốn anh dũng giết địch chuộc tội cho phụ thân.
Ở đại chiến Yến Sơn Đại Chu đánh với Thát Đát, hắn tác chiến dũng mãnh, lập công huân không nhỏ, vốn dĩ là thăng quan tưởng thưởng, đáng tiếc hắn bị cha liên lụy.
Cao Húc hiểu biết tình hình thực tế, hắn công tư phân minh, xem như Vương Cật lấy công chuộc tội, may mắn không bị phụ thân liên lụy, nhưng không được lên chức ban thưởng, lưu lại chức vụ ban đầu, nếu có năng lực ngày sau lại cố gắng.
Vương Cật cảm kích thánh ân, lúc này hắn xin nghỉ hồi kinh, cho dù phụ thân không đúng, hắn thân làm con cũng nên lo hậu sự cho ông ta, vội vàng chuẩn bị xong tang lễ, hắn tính toán khởi hành về bắc cương, không cần thiết sẽ không trở lại.
Trước khi đi, hắn đặc biệt đến thăm Tĩnh Quốc công phủ, là tới cáo tội, hắn không dám cầu Kỷ Minh Tranh tha thứ, nhưng không tới trong lòng không qua được.
Kỷ Minh Tranh xác thật không thể tha thứ, nhưng hắn hiểu biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, xác thật không liên quan Vương Cật, hắn cũng không phải người vô lý hà khắc.
Hai người từ nhỏ tính tình hợp nhau, thân như huynh đệ, chung quy không thể trở về như xưa, không mặn không nhạt nói vài câu, trầm mặc thật lâu, cuối cùng chỉ phải từ biệt.
Kỷ Minh Tranh đứng ở tiền đình, nhìn theo bóng dáng Vương Cật xa dần, ánh mắt thực phức tạp, cuối cùng lắng đọng lại.
Hắn thu tầm mắt, xoay người trở về.
Kỷ Vinh đã chờ một thời gian, thấy thế vội tiến lên nói: “Chủ tử, Khôn Ninh Cung truyền tin tới.”
“Còn không mau mau nói, nương nương có lời gì phân phó?”
Kỷ Minh Tranh tinh thần rung lên, lập tức truy vấn, nỗi lòng phức tạp về Vương Cật nhất thời bị ném ra sau đầu.
Kỷ Vinh không dám chậm trễ: “Nương nương mạnh khỏe, truyền tới là tin vui, nương nương đã triệu kiến Hoắc tam tiểu thư, truyền tin tới nói rất vừa lòng, có thể kết lương duyên.”
Đương gia chủ mẫu rốt cuộc đã định ra, quản gia một mắt vui tươi hớn hở, che lấp không được vui mừng: “Nương nương còn hỏi chủ tử, có muốn gặp Hoắc tam tiểu thư rồi mới định ra việc hôn nhân hay không?”
Ngoại nam không thích hợp gặp tiểu thư khuê các, nhưng chế tạo một ít cơ hội xa xa liếc mắt nhìn vẫn là không thành vấn đề.
Kỷ Uyển Thanh yêu thương huynh trưởng, Kỷ Minh Tranh không phải không biết nàng hao tổn tâm huyết, nhưng hắn trầm mặc một lát, lại nói: “Không cần, nương nương cho rằng tốt là được, không cần gặp mặt.”
Phương diện này hắn không được xem là mắt sáng như đuốc, vẫn là không gặp tốt hơn.
Ngoài cuộc tỉnh táo, huống hồ tâm ý của muội muội không cần nhiều lời, nàng chọn hắn sẽ vừa lòng.
“Nếu chủ tử không cần gặp, vậy lão nô sẽ truyền lời, nói là nhờ nương nương làm chủ.”
Không cần nói Kỷ Vinh cũng đoán được bảy tám phần giờ phút này Kỷ Minh Tranh nghĩ gì, ông đau lòng chủ tử, lại nghĩ nương nương chọn nhất định là tốt, mắt duyên gì đó, sau khi thành thân bồi dưỡng là được.
Ông vội hỏi ý kiến, Kỷ Minh Tranh gật đầu: “Ừ, thúc truyền như vậy là được.”
Được ca ca đồng ý chắc chắn, Kỷ Uyển Thanh thực mau chính thức hạ chỉ, vì thế, việc hôn nhân hai nhà Hoắc Kỷ liền định ra.
Bình thường gia đình giàu có kết thân, từ ước định đến thân nghênh, thời gian một năm đã xem như thực mau, nhưng xét thấy Kỷ Minh Tranh hơi lớn tuổi, phải tiết kiệm thời gian.
Nhưng cho dù tiết kiệm như thế nào cũng phải mấy tháng.
Cuối tháng mười nạp thái, sáu lễ tuần tự tiến hành, khẩn đuổi chậm đuổi, hôn kỳ định ở cuối tháng hai năm sau.
Trước không đề cập tới Tĩnh Quốc công phủ, là một vai chính khác trong việc hôn nhân này, Hoắc Chỉ Đồng bận tối mày tối mặt, vốn dĩ nàng có thể may áo cưới cho chính mình, đáng tiếc không còn kịp, chỉ có thể thêu khăn voan uyên ương, còn lại liền giao cho phòng may vá trong nhà.
Nàng phải may cho phu quân tương lai một bộ quần áo giày vớ, Hà thái phu nhân cũng có phần, tuy quần áo mùa xuân không phức tạp bằng quần áo mùa đông, nhưng làm mấy bộ cũng quá sức.
Nàng còn phải làm quen đồ cưới sản nghiệp của chính mình, lại nghe bá mẫu Triệu thị dạy bảo tuỳ cơ hành động, phân trần đạo phu thê ở chung, phương pháp mẹ chồng nàng dâu ở chung, mọi việc như thế nào vân vân.
Kỷ gia không có mẹ chồng, nhưng đỉnh đầu còn có một tổ mẫu không dễ ở chung, Hà thái phu nhân nhìn run run rẩy rẩy, nhưng mình đầy tật xấu, bộ dáng rất có thể sống lâu.
“Người tổ mẫu này, mặt mũi bề ngoài đầy đủ, làm người ta không bắt được khuyết điểm lớn là được, con không cần quá để trong lòng.”
Hoắc Xuyên là một trong những người thân cận nhất với Kỷ gia, ông biết mâu thuẫn giữa lão thái thái và Kỷ gia tỷ muội, lão thái bà này và nhị phòng quá vô sỉ quá phận.
Kỷ Minh Tranh nghiêng về bên nào, còn cần nói sao?
Cho dù tổ mẫu đã từng thương yêu hắn, ngăn cách cũng không thể lấp đầy trở lại, xa cách là tất nhiên.
Triệu thị cẩn thận dò hỏi về thái phu quân, Hoắc Xuyên cũng chọn những chuyện có thể nói đơn giản nói một lần, không nói tỉ mỉ, nhưng ý tứ đúng chỗ.
Bà tinh tế dặn dò cháu gái: “Còn về nhị phòng đã bị phân ra khỏi phủ, sớm đã trở mặt với cháu trai, con không cần cố kỵ.”
“Dạ, bá mẫu, con biết.”
Tối nay đã là một đêm trước thân nghênh, hai người không phải mẹ con lại hơn hẳn mẹ con ruột, đang nằm trên cùng một giường thấp giọng nói nhỏ.
Hoắc Chỉ Đồng nghiêm túc nghe, vội không ngừng gật đầu, đáp lời đáp lời nước mắt liền rớt xuống, nàng nức nở nói: “Bá mẫu, con luyến tiếc ngài!”
Triệu thị làm sao bỏ được, con gái dưỡng mười mấy năm, ngày mai phải gả đến nhà người khác, về sau là người hai nhà, không dễ dàng gặp mặt.
Nhưng bà là trưởng bối, chỉ có thể lau nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cố nén khó chịu nói: “Đứa nhỏ ngốc, con gái lớn, chính là phải gả người, con sống tốt, bá mẫu mới có thể an tâm.”
“Tĩnh Quốc công phủ dòng dõi
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3467600.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3467600.png" data-pagespeed-url-hash=2648834822 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
83 chương
53 chương
26 chương
14 chương
18 chương
51 chương
89 chương