Editor: Vy Vy 1505 Vào hạ trời thực nóng, cho dù là sáng sớm, trong nhà còn dùng băng, vẫn như cũ làm người không quá thoải mái. Nhiệt độ Khôn Ninh Cung càng cao hơn vài phần, Ngụy Vương chết trận, Hoàng hậu ngại với cung quy, ngay cả nhìn mặt con trai lần cuối cùng cũng không thể, mấy ngày liền sắc mặt âm trầm, dị thường táo bạo, cung nhân thái giám ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hoàng hậu rửa mặt chải đầu thay quần áo thỏa đáng, mặt không biểu tình ngồi xuống trước bàn trang điểm, Hồ ma ma nhanh chóng quay đầu lại phân phó cung nữ chải đầu tiến lên. Cung nữ chải đầu thật cẩn thận hầu hạ, thời gian gần đây tóc dài trong tay nàng thêm một ít sợi bạc, nàng không dám lên tiếng cũng không dám có động tác khác, chỉ tận lực bằng vào tài nghệ thuần thục, che lại tóc bạc. Búi tóc vấn cao, mang trang sức phượng hoàng giương cánh ngậm châu khảm hồng ngọc, cung nữ chải đầu thở dài nhẹ nhõm một hơi, rón ra rón rén lui ra. Vấn tóc thỏa đáng còn phải trang điểm, gương đồng mờ nhạt, Hoàng hậu thất thần, thật đúng là không chú ý đầu bạc, nhưng dung nhan tiều tụy, khóe mắt có nếp nhăn lại không thể xem nhẹ. Liếc mắt mặt kính, bà ta giận dữ, giơ tay quét tất cả trên bàn trang điểm, binh linh bàng lang rơi đầy đất. Một phòng cung nhân im như ve sầu mùa đông, Hồ ma ma nhanh tiến lên trấn an: “Thời tiết nóng, năm nay cũng không đi tránh nóng, ngày gần đây nương nương nghỉ ngơi không tốt, khí sắc mới kém chút, chờ dùng mấy canh thang giải nhiệt, yên giấc mấy ngày, là có thể dưỡng về.” Bà rõ ràng Hoàng hậu biến hóa, chỉ là không nói như vậy còn có thể như thế nào? Trong lòng Hồ ma ma lo lắng không ít nửa phần, nhưng bà không thể lộ ra vẻ dậu đổ bìm leo, chỉ phải cường đánh tinh thần, lời nói nhỏ nhẹ trấn an chính mình chủ tử. Hoàng hậu vẫn cho nhũ mẫu mặt mũi, hơn nữa ánh mắt đối phương quan tâm làm trong lòng bà ta thoải mái vài phần, tuy biết lời này đa số chỉ là an ủi, nhưng bà ta vẫn gật đầu: “Ma ma nói đúng lắm.” Hồ ma ma vừa sai người nhanh chóng thu thập sạch sẽ, vừa phân phó cung nữ trang điểm tiến lên hầu hạ. Tuy trong lòng cung nữ trang điểm run sợ, nhưng dù sao kỹ thuật là không chê vào đâu được, nùng trang diễm mạt, tốt xấu gì cũng che giấu được tám chín phần tiều tụy tái nhợt của chủ tử. Hoàng hậu không vừa lòng lắm, nhìn vào gương đồng đánh giá, hừ lạnh một tiếng, khiến cung nữ trang điểm hoảng sợ, trong lòng bà ta bỗng nhiên nổi lửa: “Ngươi sợ cái gì? Bản cung thực dọa người sao?” Cung nữ đại kinh thất sắc: “Thình thịch” một tiếng quỳ xuống, vội vàng dập đầu nói: “Nô tỳ không dám, xin nương nương thứ tội!” Không khí trong điện đột nhiên căng thẳng, tuy cung nhân còn lại rụt rụt cổ ngừng thở, nhưng đáy lòng vẫn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mỗi ngày một người, như cũ là Hoàng hậu lửa giận và cung nhân xin tha bị kéo ra, may mắn là các nàng lại tránh được một kiếp. Dựa theo lệ thường, cung nhân trang điểm sẽ bị hung hăng quát lớn một trận, mới bị kéo xuống trách phạt, nếu xui xẻo, còn phải bị đánh vài bản tử. Nhưng, hôm nay lại xuất hiện ngoài ý muốn. “Hừ! Bản cung thấy ngươi dám thật sự.” Hoàng hậu chậm rãi đứng lên, giọng lạnh băng, ánh mắt tàn khốc, đang muốn mở miệng tiếp tục quát, lại bị một tiếng hô to đột ngột đánh gãy. “Nương nương! Nương nương!” Một giọng nữ từ xa đến gần, đúng là đại cung nữ Phỉ Thúy. Phỉ Thúy là tâm phúc hạng nhất của Khôn Ninh Cung, xưa nay ổn trọng, biết rõ tâm tình chủ tử tối tăm, tuyệt đối sẽ không lung tung kêu la. Đây là có chuyện lớn xảy ra. Trong lòng Hoàng hậu và Hồ ma ma rùng mình, liếc nhau, lập tức bước đi vội vàng ra ngoài điện. “Nương nương, chỉ sợ có chuyện lớn!” Phỉ Thúy vô cùng kinh hoảng, vào cửa điện vướng một chút suýt nữa ngã, nhưng nàng cũng không đợi đứng vững, bò lăn vọt vào. “Mới vừa rồi Tiểu An Tử ra cửa ban sai, xa xa trông thấy một đội Vũ Lâm Quân vào hậu cung, xem phương hướng, là đi bên này!” Vũ Lâm Quân phụ trách hộ vệ Hoàng đế, bảo vệ xung quanh hoàng gia, quân đội hoàng thành, là phòng tuyến mấu chốt cuối cùng bên trong hoàng cung. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể đặt chân hậu cung của vua. Hậu cung là địa phương nào? Hậu cung là chỗ ở của thê thiếp Hoàng đế, ngoại trừ thái y thân phận đặc thù, có thể ngẫu nhiên ở tầng tầng trông coi tiến vào, ngay cả hoàng tử thành niên cũng phải kiêng kỵ không được ở lâu, ngoại nam muốn vào chỉ có một biện pháp, chính là biến chính mình thành thái giám. Vũ Lâm Quân đều là nam nhân thanh niên được chọn lựa kỹ càng, nếu rất nhiều người tiến vào hậu cung, chỉ có một khả năng, đã xảy ra chuyện phi thường trọng yếu, phi thường nghiêm trọng. Khớp hàm Phỉ Thúy đều đang run rẩy: “Mới vừa rồi nô tỳ nhanh chóng chạy tới cửa cung, dò xét ra bên ngoài, tất cả con đường còn lại đã bị thái giám mạnh mẽ lấp kín, chỉ còn con đường nối thẳng Khôn Ninh Cung.” Trực giác của Tiểu An Tử không sai, đội Vũ Lâm Quân này thật sự đi tới Khôn Ninh Cung. Có thể xuất động Vũ Lâm Quân, mặc kệ tội danh gì, cũng khẳng định đã được chứng thực, chủ tử tao ương, nô tài còn có thể chạy sao? Thân hình Phỉ Thúy run rẩy run rẩy. Tin tức này như sét đánh, “Oanh” một tiếng vang lớn, trước mắt Hoàng hậu tối sầm. Đoạn thời gian gần đây bà ta đại bi giận dữ, nghỉ ngơi cũng không tốt, vừa nghe tin này thế nhưng thân hình mềm nhũn, hôn mê. “Nương nương! Nương nương!” Hồ ma ma đại kinh thất sắc, nhanh chóng đỡ lấy người, tình huống khẩn cấp, bà chỉ có thể hung hăng dùng sức ấn huyệt nhân trung của chủ tử. Hoàng hậu khoảnh khắc tỉnh dậy, bà ta xoa xoa huyệt Thái Dương, nỗ lực đứng lên, lập tức phân phó: “Phỉ Thúy, nhanh chóng lại đi thăm dò!” Kỳ thật cũng không cần lại thăm dò, đứng ở đại điện Khôn Ninh Cung đã có thể nghe được liên tiếp không ngừng “đạp đạp” trầm đục, tiếng ủng nhung đạp trên đá xanh, tiếng bước chân dồn dập có lực mà chỉnh tề. Vũ Lâm Quân tốc độ thực mau, không đợi đám người Hoàng hậu phản ứng, đã đến trước cửa Khôn Ninh Cung, dẫn đầu đúng là tâm phúc của Đông Cung, thống lĩnh Nghiêm Kiêu. Nghiêm Kiêu vung tay lên, quân sĩ phía sau lập tức tách ra hai đội, vọt vào cửa cung, một trái một phải bọc lại. Khôn Ninh Cung lập tức binh hoang mã loạn, cung nhân thái giám thét chói tai, đầy đất bôn tẩu. “Chư cung nhân Khôn Ninh Cung nghe, tất cả các ngươi tụ lại ở bên trái tiền đình.” Nghiêm Kiêu tùy tay chỉ, giọng to lớn vang dội, lực đạo mười phần, hắn nghiêm nghị nói: “Nếu có người cố tình trở ngại quân sĩ, giết chết không luận tội!” “Người tới là ai? Khôn Ninh Cung há là nơi ngươi có thể làm càn!” Tuy Hoàng hậu biết chuyện không tốt, nhưng vừa ra tiền đình liền thấy loạn, lại nghe thủ lĩnh đối phương lãnh lệ đánh giết, tốt xấu gì bà ta vẫn là trung cung Hoàng hậu cao cao tại thượng nhiều năm, sao có thể không giận? Ánh mắt bà ta như mũi tên nhọn, bỗng chốc bắn về phía Nghiêm Kiêu, hận ý khó có thể che giấu. Nghiêm Kiêu cười lạnh một tiếng, châu chấu sau thu, còn dám nơi nơi nhảy nhót? Hắn cũng không vô nghĩa, trực tiếp tránh ra một bước, làm đội ngũ tuyên chỉ theo sát Vũ Lâm Quân đến lên sân khấu. “Thánh chỉ đến! Hoàng hậu Kỷ thị tiếp chỉ.” Hoạn quan kia thấy đám người Hoàng hậu không trước tiên quỳ // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465901.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465901.png" data-pagespeed-url-hash=3736865996 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>