Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 131 : Thiếu
Editor: Vy Vy 1505
Mấy hạ phó an tĩnh lui ra không dám đi xa, chỉ cách bảy tám bước, tuy các nàng không thể nghe rõ hai nha hoàn đối thoại, nhưng vẫn lập tức phát hiện chủ tử nháy mắt khác thường.
Mọi người kinh hãi, vội nhào lên trước, vừa vặn tiếp được chủ tử hôn mê, không để nàng ngã xuống đất.
Còn về hai tiểu nha hoàn sau bụi hoa, lòng tồn may mắn, lập tức dưới chân như bôi dầu, nhìn xem có thể sấn lúc loạn ra phủ hay không.
Không ai phản ứng hai người, bên kia bụi hoa loạn thành một đoàn, dưới váy Tần Thải Lam đã thấy hồng.
Thu Vũ đại kinh thất sắc: “Mau mau đi mời thái y! Mau mau nâng chủ tử về phòng! Mau mau đi kêu Trương ma ma! Mau, mau lên!”
Nàng vừa hối vừa hận, ảo não mới vừa rồi chính mình không nên sợ hãi chủ tử, nghe lời lui về sau.
Bây giờ thì hay rồi, chỉ sợ không chết cũng bị lột da.
Lúc này, lệnh cấm ra vào chủ viện chỉ có thể triệt, chuyện phát triển như tâm phúc của Trần Vương dự liệu, trong mắt hắn hiện lên vừa lòng chợt lóe mà qua, ngay sau đó trên mặt gấp gáp lao ra, vội vàng sai người tiến cung mời thái y.
Thái y đóng giữ ở Ngụy Vương phủ hơn hai tháng, gần đây tình huống Ngụy Vương phi rất tốt mới trở về, không nghĩ tới mới nửa tháng lại ra chuyện.
Toàn thành vui mừng khôn xiết, bao gồm thái y viện, các ngự y thái y tươi cười đầy mặt, lúc này nhận được tin tức xấu, mặc dù là thân phận thấp kém, mọi người cũng không nhịn được ngầm nói một tiếng xui xẻo.
Xui xẻo thì xui xẻo, Thái Y Viện chọn hai đồng liêu, cũng phải vội vàng đi qua.
Tần Thải Lam có khỏe không?
Đáp án là thật không tốt.
Thai này của nàng lúc trước bị ngã mạnh, có thể giữ lại đã thật sự thực không dễ dàng.
Ngự y kịp thời cứu trị, thái y tỉ mỉ điều dưỡng hơn ba tháng, cộng thêm thai này thật sự kiên cường, thiếu một thứ cũng không được.
Nhưng mà, mặc dù lại kiên cường như thế nào, dù sao cũng là một thai nhi, năm lần bảy lượt bị đả kích, cũng chịu không nổi.
Tần Thải Lam giãy giụa mấy canh giờ, rơi xuống một nam thai, chưa tới bảy tháng, cũng không có khả năng giữ được.
Linh đường của Ngụy Vương thiết lập tại tiền điện, vốn dĩ tiếng khóc đều áp lực, e sợ cho truyền tới hậu viện, lúc này con mồ côi từ trong bụng mẹ không còn, Ngụy Vương hoàn toàn tuyệt hậu, không cần che giấu, tiếng khóc lập tức rung trời.
Nô tài cả phủ chỉ cảm thấy con đường phía trước đen tối, tiếng khóc chân thành, nghe cực kỳ bi thương.
Tần Thải Lam bị tiếng khóc ẩn ẩn làm tỉnh lại, nàng mở mắt ngơ ngác, máy móc sờ soạng bụng.
Bằng rất nhiều.
“Ma ma, hài tử đâu?”
Trương ma ma nghiêng đầu lau nước mắt, cho dù xử trí nô tài vô dụng cũng không thể vãn hồi tiểu chủ tử, nương nương nhà bà còn trẻ, cuộc sống sau này phải làm sao bây giờ?
“Nương nương, ngài đừng nghĩ nhiều, điều dưỡng thân mình cho tốt.”
Thái y nói, trước đó Vương phi nương nương gặp sự cố, giữ thai vốn không dễ, nếu bình an sinh ra thì không sao, hiện tại tháng lớn lại xảy ra sự cố, cần phải điều dưỡng kỹ càng mới có thể bổ hồi lỗ lã.
Kỳ thật, Tần Thải Lam bị thương thân mình, chỉ sợ ngày sau khó có thể thụ thai, nhưng thái y nghĩ Ngụy Vương cũng không còn, Vương phi có thể hoài thai hay không không có gì khác nhau, ông cũng không nhắc lại.
Trương ma ma đoán được một ít, nhưng bà bất lực, chỉ có thể cố nén chua xót, cẩn thận an ủi chủ tử.
“Ma ma, hài tử không còn sao?”
Tần Thải Lam gắt gao che lại bụng, chấp nhất muốn một câu trả lời, Trương ma ma chỉ phải uyển chuyển nói: “Nương nương, sau này chờ Trần Vương có con nối dõi, ngài xin một đứa bé đến dưỡng cũng được.”
Bọn họ không cần đích trưởng tử, chỉ cần đích thứ tử hoặc con vợ lẽ, nói vậy Trần Vương phi cũng sẽ rất vui lòng.
“A!” Tần Thải Lam ngừng một lát, mới có phản ứng, nàng cười khô cằn, khiến người hoảng: “Ha hả!”
“Hôm nay đại quân chiến thắng trở về sao? Điện hạ chết trận sao?”
Trương ma ma muốn nói không phải, để tránh ảnh hưởng chủ tử dưỡng thân thể, nhưng tiền điện tiếng khóc tang rung trời, loáng thoáng truyền đến, muốn che cũng che không được.
Bà chỉ phải khó khăn gật gật đầu.
Sắc mặt Tần Thải Lam tái nhợt như tờ giấy, mắt mang tơ máu, khóc mà như không khóc, cười như không cười, nhìn nhũ mẫu một lát lại nặn ra một câu hỏi.
“Ma ma, Tĩnh Bắc Hầu thế tử không chết trận đúng không?”
“Hắn bắt sống Thát Đát Khả Hãn, lập công lớn khổng lồ đã trở lại, đúng không?”
Vốn dĩ nàng suy yếu đến mức thở dốc đều gian nan, thế nhưng lấy tay chống giường, nửa người ngồi dậy, gắt gao nhìn chằm chằm nhũ mẫu, từng câu từng chữ trịnh trọng nói: “Ma ma, nếu bà muốn tốt cho ta, thì đừng lừa gạt ta.”
Trương ma ma ôm tiểu thư mình chăm sóc tới lớn, miệng vài lần đóng mở, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Trong nháy mắt, Tần Thải Lam điên cuồng cười to, nàng vô lực ngã vào xuống giường, cười đến nước mắt đều ra tới.
Cười cười, nàng như chết lặng bên trong: “Vì sao?”
“Vì sao? Vì sao?”
Nàng gào khóc, dùng toàn thân sức lực, cuối cùng nhìn chằm chằm đỉnh màn trướng trắng như tuyết, ánh mắt không có tiêu cự, lẩm bẩm nói: “Vì sao ông trời muốn trêu cợt ta như vậy.”
Người bị Tần Thải Lam nhắc mãi, giờ phút này đang làm gì?
Kỷ Minh Tranh đang tham dự yến tiệc khánh công do Hoàng Thái tử chủ trì.
Một hồi đại chiến đầy mồ hôi, nước mắt và máu, cuối cùng lấy được đại thắng, xác thực không dễ dàng, ở đây hơn phân nửa là người tự mình tham dự, mấy bát rượu xuống bụng, không khí lập tức nhiệt liệt.
Kỷ Minh Tranh là công thần lớn bắt sống Thát Đát Khả Hãn, kính rượu nối liền không dứt, các tướng quân tác phong hào phóng, xách theo chén lớn tiến lên mời, ai đến hắn cũng không cự tuyệt, ngửa đầu chính là uống hết.
Yến tiệc mừng chiến thắng trở về, quân thần cùng vui, quy củ
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465768.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465768.png" data-pagespeed-url-hash=3578828291 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
83 chương
53 chương
26 chương
14 chương
18 chương
51 chương
89 chương