Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 120 : Thiếu
Editor: Vy Vy 1505
Trời âm u, tầng mây rất dày, ép tới cực thấp.
Dưới chân núi Yến Sơn, Đại Chu và Thát Đát, hai bên hoả lực tập trung liệt trận hơn một trăm vạn, đen nghìn nghịt cả một vùng nhìn không thấy điểm cuối.
Cách một mảnh hơi lõm bình thản, ranh giới rõ ràng, hai bên bày quân đối chọi.
Người rất nhiều, nhưng một tiếng động đều không có, tiếng gió tiếng chim cũng mai danh ẩn tích, không khí đã căng chặt tới cực điểm.
Đại chiến chạm vào là nổ ngay.
Thát Đát Khả Hãn cưỡi ngựa vượt tới, nhìn ra xa quân địch bày binh bố trận, ánh mắt hắn chuẩn xác dừng ở một vị trí phía sau.
Đó là trung tâm quân Đại Chu, chúng tướng sĩ thật chặt chẽ bảo hộ, quả thực là an toàn đến cực điểm.
Hắn biết, Đại Chu Hoàng thái tử tự thân tới chiến trận, hắn hẳn là ở vị trí kia.
Đại Chu không giống Thát Đát, thiên hoàng hậu duệ quý tộc chỉ ngồi phía sau chỉ huy trận chiến, đừng nói giống Thát Đát Khả Hãn tự mình ra tay chém giết, mặc dù là thoáng đi phía trước cũng không có.
Người Thát Đát khinh thường thường cách làm này, nhưng chính là Đại Chu Hoàng thái tử tự phụ như vậy lại làm hắn tao ngộ suy sụp xưa nay chưa từng có.
Sắc mặt Khả Hãn âm trầm, lạnh lùng xẹt qua chỗ đó, nửa ngày mới thu hồi tầm mắt.
“Chư vị Thát Đát dũng sĩ, thời cơ rửa mối nhục xưa tới rồi!”
Khả Hãn run lên dây cương, quay lại đầu ngựa, nhìn đại quân phía sau hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, đôi mắt che giấu không được sát ý như lửa cháy lan ra đồng cỏ, vừa lòng gật gật đầu.
“Ngày trước, không ít đồng bào chúng ta bị Đại Chu tàn sát, hiện giờ muốn đòi lại hay không?”
“Muốn! Muốn! Muốn!”
Khả Hãn động viên trước trận chiến vô cùng nhiệt huyết, lập tức cảm xúc đại quân điều kích động, sĩ khí ngẩng cao, các tướng sĩ lập tức cao giọng ứng hòa.
Gia Lạp cũng ở trong đó, chức quan của hắn không thấp, vị trí cũng ở gần phía trước, tuy mặt ngoài hắn giống bên cạnh cùng nhau kích động hô to, thực tế lại nương động tác, không dấu vết đánh giá Khả Hãn, còn có đàn tướng lãnh Thát Đát cao cấp trước mắt.
Tuy Khả Hãn cường tráng như cũ, nhưng đen hơn gầy hơn lúc trước, hiển nhiên liên tiếp rơi vào hạ phong, cộng thêm vẫn luôn không điều tra ra mật thám trong quân, làm hắn áp lực rất lớn.
Không sai, Khả Hãn đại chiến rất nhiều, không quên mật thám lúc trước tiết lộ hành tung của hắn, lặp lại bài tra trong quân, một khi có chút điểm đáng ngờ, lập tức kéo xuống xử lý nghiêm khắc.
Cũng may Gia Lạp nếu làm, cũng là chuẩn bị kỹ càng.
Hắn thực cẩn thận, xong việc cũng không hề nhúc nhích nửa phần, hơn nữa lúc trước tuy hắn mất trí nhớ, nhưng thân phận dân chăn nuôi vẫn kịp thời quét sạch sẽ cái đuôi, thân phận không hề nghi ngờ, thuận lợi ngủ đông.
Tầm mắt xẹt qua trên mặt Khả Hãn, dừng ở quân Đại Chu, đáy mắt Gia Lạp hiện lên một tia quyến luyến và khát vọng.
Nhưng thực mau, đã bị hắn đè ép.
Ám điệp cấp cao xưa nay không dễ ẩn núp, nếu hắn thành công, phải vì gia quốc mưu phúc lợi. Lần này đại chiến vừa lúc, nếu Đại Chu lấy được thắng lợi, Thát Đát sẽ có một đoạn thời gian rất dài vô lực xâm nhập phía nam.
Nếu thuận lợi, hắn thực mau có thể trở về gia quốc, nhưng trước đó, hắn còn cần cẩn thận ẩn nhẫn, thám thính cơ mật, hiệp trợ Đại Chu thắng.
“Các dũng sĩ, giết Đại Chu!”
“Giết! Giết! Giết!”
Trống to bằng da trâu được gõ vang, một tiếng càng gấp hơn một tiếng “Thùng thùng thùng thùng” phảng phất vang ở trong lòng, chờ khi nhịp trống dồn dập đến mức tận cùng, đã gần nối liền, Khả Hãn vung lên loan đao sắc bén trên tay.
“Các dũng sĩ, lên! Giết!”
Theo một tiếng rống to, hình ảnh yên lặng lập tức kích động, Hoắc Xuyên đồng thời vung lên đại đao, lạnh giọng hét lớn: “Các tướng sĩ, giết hết Thát Đát cường đạo!”
“Giết!!!”
Đại quân hai bên đồng thời động, kỵ binh là tiên phong, bộ binh theo sát sau đó, giống như hồng thủy nhào về phía đối phương.
Tiếng kêu không ngừng, máu tươi phun tung toé, nháy mắt nhiễm hồng mặt đất.
Tiếng ngựa hí vang, tiếng đao kiếm đâm vào cơ thể “phụt”, tiếng rên rỉ trước khi hấp hối, tiếng thi thể đổ “phanh”, nháy mắt mùi máu tươi tràn ngập chân núi Yến Sơn.
Gia Lạp mặc niệm năm đó Hoàng thái tử truyền lời, mặc dù tay ngươi bất đắc dĩ nhiễm máu tươi của đồng bào, cũng là tận trung vì nước, cử chỉ hôm nay chỉ vì cứu lại càng nhiều tánh mạng quân dân Đại Chu, không cần cố kỵ trong lòng.
Đối với một người nhiệt tình yêu thương gia quốc, tự tay chém giết đồng bào là một chuyện cực dày vò, nhưng Hoàng thái tử nói rất đúng, hắn cần thiết làm, còn phải không thể lộ ra nửa phần dấu vết, để tránh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Gia Lạp lau một phen máu tươi trên mặt, tính cả khóe mắt ướt át, tiếp tục lạnh mặt, giục ngựa về phía trước.
Hắn vừa chiến đấu kịch liệt, vừa không dấu vết nhìn ra xa bốn phương.
Không sai, hắn đang tìm kiếm một người.
Một kẻ mặc dù là tướng quân Đại Chu, hắn cũng cực vui vẻ thậm chí chờ đợi chính tay đâm chết.
Người nọ chính là Đại Đồng Đô Chỉ Huy Sứ, Mục Hoài Thiện.
Gia Lạp hiện đã rõ ràng tiền căn hậu quả Tùng Bảo dịch, hắn căm thù đến tận xương tuỷ bọn đầu sỏ, mặc dù róc xương xẻ thịt đối phương, cũng khó tiết mối hận trong lòng.
Đáng tiếc đại quân hai bên tổng cộng hơn một trăm vạn, nếu muốn từ giữa tìm kiếm một người, nói dễ hơn làm, cho nên từ lúc khai chiến tới nay, hắn cũng không thể tìm được bóng dáng người này.
Vốn tưởng rằng lần này đồng dạng không có kết quả, ai ngờ vừa nhấc đầu, con ngươi hắn lại đột nhiên co rụt.
*****
Máu tươi phun tung toé, huyết tinh đầy đất, Mục Hoài Thiện chỉ cảm thấy vui sướng đầm đìa, từ sáng sớm đến nửa buổi chiều chiến đấu hăng hái, hắn thích ý đến cực điểm.
Xem sắc trời, thực đáng tiếc, hắn phải rời khỏi.
Đại chiến tới trạng thái giằng co, vô cùng hỗn loạn, mà một hồi chém giết, hắn cũng dần dần tiếp cận chân núi Yến Sơn, đây là thời cơ thích hợp nhất.
Lưu luyến nhìn chiến trường màu đỏ tươi trước mắt, lại lơ đãng nhìn đám người Hoắc Xuyên ở phụ cận, trước hắn phải cắt đuôi đám người này.
Từ sau khi Mục Hoài Thiện suất lĩnh binh mã Đại Đồng gia nhập đại quân, mỗi lần chiến dịch, binh mã của hắn sẽ bị kẹp giữa quân của Hoắc Xuyên và Trương Vi Thắng, bị chặt chẽ kiềm chế.
Hoắc Trương hai người cũng thường thường xuất hiện hai bên hắn, mặc dù hai người không có mặt, cũng có tâm phúc của đối phương thay phiên xuất hiện.
Một lần, hai lần là trùng hợp, ba lần bốn lần liền không khả năng.
Cũng là từ lúc ấy, Mục Hoài Thiện biết Đông Cung theo dõi chính mình, nghĩ sâu một tầng, thậm chí đối phương có khả năng đã lấy được hai phong hiệp nghị năm đó.
Hắn suy tư, bắt đầu chuẩn bị đường lui, sai người lặng lẽ thăm dò Yến Sơn.
Hiện tại mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, chờ thoát khỏi mấy người Hoắc Xuyên chướng mắt, liền có thể lập tức trốn vào Yến Sơn.
Mục Hoài Thiện hơi hơi cong môi, nếu muốn thuận lợi thoát khỏi cũng không khó, vòng mấy
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465655.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465655.png" data-pagespeed-url-hash=4033907652 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
83 chương
53 chương
26 chương
14 chương
18 chương
51 chương
89 chương