Editor: Vy Vy 1505 Liễu thị, mẫu thân của Tề Diệu Lâm, một nhà đang êm đẹp bốn đời cùng đường, bỗng chốc bị quân đội Thát Đát xâm lấn giết hết, chỉ còn lại một thiếu nữ bị bắt về làm nữ nô, nếu nói không oán hận chút nào, là không có khả năng. Nhưng con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi người. Như vậy giãy giụa, bà ấy mang thai sinh con, trở thành thiếp thất, liền càng thêm mâu thuẫn. Hai con trai là người Thát Đát, sau này phải sống ở Thát Đát, là một mẫu thân, bà không thể dạy con bất luận ý tưởng thù hận gì với phụ tộc. Nhưng một câu không nói, lại rất khó chịu. Bởi vậy, khi các con trai còn nhỏ, Liễu thị thường thường sẽ kể chuyện vui sướng trước kia của mình. Thời gian đó là tốt đẹp nhất trong cuộc đời bà, trong vẻ mặt khó có thể che giấu khát khao. Tề gia huynh đệ từ nhỏ bởi vì một nửa dòng máu Đại Chu mà bị bắt nạt, dần dà, bọn họ vạn phần căm hận Đại Chu. Nhưng hai người lại không căm hận mẫu thân của bọn họ. Ngược lại, ba mẹ con sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bọn họ phá lệ hiếu thuận tôn kính chính mình mẹ ruột. Hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản, lại không mâu thuẫn, dù sao con không chê mẹ xấu. Tề gia huynh đệ rõ ràng biết ý tưởng của mẫu thân, chỉ phải đè nén sự chán ghét đối với Đại Chu ở đáy lòng, cũng không biểu lộ trước mặt bà. Mười tuổi bị tuyển vào ám điệp doanh, mẹ con chia lìa, lúc trước động lực duy nhất chính là làm mẫu thân sống cuộc sống tốt hơn. Sau đó được an bài lẻn vào Đại Chu, từ biệt đã ba mươi năm, tưởng niệm lâu rồi, Tề Diệu Lâm đột nhiên nghe người ta nhắc tới mẫu thân, không có khả năng không xúc động chút nào. Kỷ Uyển Thanh quát lớn câu kia, cũng không phải không có suy tính. Nàng là con tin, Tề Diệu Lâm mạng sống duy nhất cậy vào, trừ phi không đường thối lui, tử vong liền ở trước mắt, nếu không đối phương tuyệt đối sẽ không động nàng. Thất bại nhiều nhất chỉ ăn chút đau khổ da thịt, nếu thắng, nàng có thể thuận lợi được cứu. Nàng can đảm cẩn trọng, lập tức quyết đoán. Nàng quả nhiên đánh cuộc thắng. Tề Diệu Lâm nhớ tới mẫu thân, nháy mắt tiếng lòng run lên, hô hấp trệ trệ. Hai bên giằng co, kỳ thật cũng chỉ cách năm sáu bước, nhưng cao thủ so chiêu, thắng thường thường chính là trong nháy mắt, liền ở khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi này, thân hình Hứa Trì giống như sấm sét, chớp mắt tức đến. Một tay hắn điểm huyệt đạo hổ khẩu (giữa con cái và ngón trỏ) của Tề Diệu Lâm, tay đối phương không thể tránh né đã tê rần. Một tay kia Hứa Trì đồng thời thò qua, bỗng chốc đoạt Kỷ Uyển Thanh lại, thoát ly đối phương kiềm chế. Hứa Trì không chút nào ham chiến, lập tức bảo vệ người, thân hình mau lui. Tất cả phát sinh trong nháy mắt, Tề Diệu Lâm thân ở địch doanh, bị rất nhiều cao thủ vây kín, thoáng chốc liền phục hồi tinh thần. Đáng tiếc, Hứa Trì đã đoạt người, mạnh mẽ kéo qua. Tề Diệu Lâm lập tức giơ tay đoạt lại. Chỉ là thật đáng tiếc, ông ta chậm một cái chớp mắt. Nhiệm vụ bắt Kỷ Uyển Thanh là thành quả mấy chục năm ẩn núp, cũng là bùa giữ mạng của huynh đệ hai người, trơ mắt ở trước mặt mất đi. Tề Diệu Lâm trong lòng vừa gấp vừa giận, không đoạt người lại được, ông ta dứt khoát quyết định, ngưng khí ra chưởng, mãnh liệt đánh tới giữa lưng Kỷ Uyển Thanh. Kỷ Uyển Thanh không biết võ, một chưởng này là có thể lấy mạng nàng, trong mắt Tề Diệu Lâm hiện lên tàn nhẫn, nếu muốn chết, vậy cùng chết đi! Làm sao Hứa Trì có thể để đối phương đắc thủ, chỉ là giờ phút này hắn một tay ôm vai Kỷ Uyển Thanh, mà một tay kia mới vừa rồi điểm huyệt trên tay đối phương, chiêu thức mất sức, một lần nữa đề khí cản chưởng đã không còn kịp. Quan trọng hơn là, Kỷ Uyển Thanh bị kẹp giữa chưởng phong của hai người, như thế nào cũng sẽ bị thương. Thương thế này người bình thường tập võ không có gì, nhưng đối với một nữ tử yếu đuối, lại là quá sức. Bởi vậy, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch, Hứa Trì dứt khoát đột nhiên quay người lại, nghiêng người dùng phần lưng chắn chưởng công của đối phương, hộ Kỷ Uyển Thanh trước người. Hắn có ý muốn cứng rắn chắn một chưởng, vốn dĩ nghĩ, như thế nào cũng phải bị thương một chút. Này đã là kết quả tốt nhất, dù sao nữ chủ tử đã bình yên vô sự không phải sao. Ai biết, sau đó phát triển ngoài dự đoán mọi người. “A a a!” Hô to ra tiếng chính là Lê Hoa, nha đầu này nhắm mắt theo đuôi đi theo, vị trí đứng vốn dĩ còn gần hơn đám người Hứa Trì, đối với một nha đầu không biết võ công, Tề Diệu Lâm là khinh thường, tinh thần khẩn trương cũng không ra tay, dứt khoát lười phản ứng nàng. Lê Hoa không ngăn cản đám người Hứa Trì, nín thở đứng thẳng ở sau sườn phải của Tề Diệu Lâm. Nàng là một trung tì, mắt thấy chủ tử sắp thoát hiểm, Tề Diệu Lâm lại xuất chưởng đánh qua, chủ tử sẽ bị thương nặng, dưới tình thế cấp bách, nàng hô to một tiếng, liều mạng đánh tới trên người đối phương. Tề Diệu Lâm vốn hoàn toàn không để tiểu nha đầu này trong lòng. Dù sao, ông ta biết rõ mấy phó tiểu thư này thân thể yếu đuối cỡ nào, không hề có sức lực đáng nói, căn bản không có khả năng lay động ông ta. Ông ta như phát điên, hết sức chăm chú huy chưởng đánh qua, tính toán cùng Thái tử phi đồng quy vu tận, không nghĩ tới phía trước có Hứa Trì xoay người chống đỡ, phía sau // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465433.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3465433.png" data-pagespeed-url-hash=1827098762 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>