Editor: Vy Vy 1505 Năm đó Tùng Bảo dịch, cửa thành tổng cộng bị phá hai lần, lần đầu tiên, chính là trước khi Sở Lập Tung đến. Khi đó quân coi giữ Tùng Bảo đã là nỏ mạnh hết đà, thành bị phá, thống soái Kỷ Tông Khánh vì hồi viện trong thành, miễn cưỡng chia quân. Tuy trong thành ngoài thành vạn người một lòng, nhưng bất đắc dĩ địch nhiều ta ít, lại bị phân cách, quân coi giữ tử thương hơn phân nửa, mắt thấy khó có thể ứng phó, đúng lúc này, viện quân của Sở Lập Tung rốt cuộc đuổi tới. Tuy nhân số viện quân không quá nhiều, lại bị phục kích thiệt hại không ít, nhưng tốt xấu là một lực lượng không yếu, tạm thời giải nguy cấp Tùng Bảo bị huỷ diệt trước mắt. Thống soái Kỷ Tông Khánh tắm máu chiến đấu hăng hái mấy ngày đêm, trên người vết thương chồng chất, còn có một chỗ bị thương yếu hại, ông ấy có thể tiếp tục chống đỡ, hoàn toàn dựa vào ý chí. Hiện giờ thấy viện quân, tiếng lòng buông lỏng, khẩu khí liền tan, người cũng chống đỡ không nổi. Kỷ Tông Khánh và Sở Lập Tung kỳ thật là quen biết, hai người chí thú hợp nhau, quan hệ cá nhân cực tốt, trước khi đối phương đảo hướng Đông Cung, kết giao vẫn thực tần mật. Sở Lập Tung thoáng đánh lui đại tướng quân địch, quay đầu nhìn, thấy bạn cũ thân hình quơ quơ, mắt thấy liền ngã từ trên ngựa xuống. Ông ấy kinh hãi, đánh ngựa quay đầu lại chạy nhanh vài bước, đỡ được người. Gia Lạp tuy cách không xa, nhưng cũng không gần, hắn nhìn thấy Sở Lập Tung và Kỷ hầu gia hình như nói hai câu, ngay sau đó, Kỷ hầu gia liền hôn mê. Sở Lập Tung dùng thân mình chống đỡ bạn cũ, nhanh chóng an bài nhân thủ, nâng đối phương trở về trong thành cứu trị. Sau đó, Kỷ Tông Khánh được nâng trở về, ông bị thương thực nặng, mãi cho đến khi viện quân ngoài thành bị diệt hết, quân coi giữ trong thành cũng gần như toàn vong, ông mới tỉnh lại. Khi đó, nhóm viện quân thứ hai đang trên đường tới, Thát Đát thu được tin tức trạm canh gác truyền, vội vàng mang theo chiến lợi phẩm đoạt được, rời đi. “Ta nghĩ, nếu Sở tướng quân muốn giao thác hiệp nghị cho ai, tất nhiên sẽ lựa chọn Kỷ hầu gia.” Nhắc tới chuyện cũ, giọng Gia Lạp thực khàn, nhưng hắn vẫn từng câu từng chữ nói ra suy đoán. Nguyên nhân chính là, mỗi quân đội lớn nhỏ tham chiến đều sẽ thiết lập quân y doanh. Nơi này phụ trách cứu trị người bị thương, cung cấp hậu thuẫn bảo đảm cuối cùng cho đại quân, xưa nay là nơi được phòng thủ nghiêm ngặt nhất trong suốt thời gian chiến tranh diễn ra. Tình huống Tùng Bảo nguy cấp, mấy nơi như phòng công văn linh tinh sớm đã bị phóng hỏa, đốt hủy tất cả hồ sơ quan trọng, nhân viên phòng thủ cũng bỏ đi, toàn bộ tham dự đại chiến. Ngoại trừ một nơi phòng thủ như cũ, hơn nữa còn tiếp tục bình thường vận hành, đó chính là quân y doanh. Nếu nơi này cũng bị phá, chỉ sợ quân coi giữ và viện quân đều bị kẻ địch giết sạch, không lưu lại một người sống. Sự thật chứng minh, bởi vì tuyên chỉ của quân y doanh và trọng binh phòng thủ, nó xác thật kiên trì đến một khắc cuối cùng. Cho dù thành phá, địa phương nhỏ này cũng không thất thủ, chờ đến lúc nhóm viện quân thứ hai tới. Cũng bởi vì vậy, Kỷ Tông Khánh tỉnh lại, còn có thể cố nén đau xót, chống một hơi trở lại kinh thành. Sở Lập Tung tòng quân mấy chục năm, biết rõ ràng lệ thường phòng thủ trong thời gian chiến tranh. Lúc ấy Kỷ Tông Khánh sắp được nâng về quân y doanh, ông lại vừa khéo có tiếp xúc với đối phương, như vậy, có thể nào ông ấy giao thác hiệp nghị thông đồng với địch hay không? “Phi thường có khả năng!” Hứa Trì một phách đập trên bàn trà, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị. Trước kia bọn họ không liên tưởng theo hướng này bởi vì không biết rõ tình huống chiến trường, căn bản không thể phân tích. Hiện giờ có Gia Lạp, ngàn đầu vạn chữ sửa sang lại, manh mối liền tương đối rõ ràng. “Gia Lạp huynh đệ, ta lập tức truyền tin trở lại kinh thành, nếu suy đoán thành sự thật, việc này ít ngày nữa sẽ có tiến triển lớn.” Hứa Trì hưng phấn, xem nhẹ nếu Kỷ Tông Khánh được hiệp nghị, vì sao không vạch trần việc này? Dù sao, ông ấy trở lại kinh thành, ba ngày sau mới tắt thở. Gia Lạp lại không quên, hắn vốn không muốn Tĩnh Bắc Hầu dính một chút khả nghi nào, nhưng mấy phen do dự, hắn vẫn lựa chọn nói thẳng ra. Hắn tin tưởng vững chắc Kỷ hầu gia trung quân ái quốc, thiết cốt tranh tranh, nếu thật hiệp nghị nằm trong tay ông ấy lại không giao ra, nhất định có ẩn tình khác. “Hứa huynh đệ, Kỷ hầu gia trung dũng, việc này nếu là thật, chắc chắn có ẩn tình.” Tuy Hoàng Thái tử anh minh, nhưng Gia Lạp vẫn nhịn không được nhấn mạnh một lần. “Đây là tự nhiên.” Thân là đầu lĩnh mật thám Đông Cung, Hứa Trì biết rất nhiều bí ẩn không nói, thậm chí ngay cả quan cảm của Hoàng Thái tử đối với triều thần, hắn cũng có thể hiểu biết một vài. Trước khi Kỷ Uyển Thanh gả vào Đông Cung, Cao Húc đã vô cùng tán thưởng Kỷ Tông Khánh, cha con đối phương đồng thời hi sinh cho tổ quốc, hắn thật đau lòng. Càng đừng đề, sau khi cưới vợ. Hứa Trì tuy không biết trạng huống cảm tình phu thê của chủ tử và tình hình hai người ở chung, nhưng vẫn có thể nhìn trộm một vài từ thái độ ngẫu nhiên của Cao Húc. Suy một ra ba, bởi vậy hiện tại hắn cười cười, nói với Gia Lạp: “Gia Lạp huynh đệ yên tâm, Thái tử phi nương nương nhà ta đúng là con gái của Kỷ hầu gia, điện hạ rất hiểu hầu gia làm người như thế nào.” Lời này có hai trọng điểm, nhưng Hứa Trì lại đặt Thái tử phi ở đằng trước, tất nhiên có một phần vì hắn tôn kính nữ chủ tử, nhưng trong lúc lơ đãng, lại ẩn thấu cảm tình phu thê Cao // <img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464701.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464701.png" data-pagespeed-url-hash=4260435215 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>