Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Chương 102 : Thiếu
Editor: Vy Vy 1505
Tuy hoàng trưởng tôn tôn quý, có thể tới tham gia lễ tắm ba ngày đều là nội ngoại mệnh phụ phẩm cấp cao, nhưng ở kinh thành không thiếu nhất chính là quý nhân.
Văn võ triều thần, huân quý tôn thất, còn có các phi tần cấp cao, mọi người đều sẽ nể mặt Hoàng thái tử, người có tư cách tới, không một ai vắng mặt.
Nhiều vô số, hậu điện chính đường to như vậy tràn đầy người.
Dưới tình huống này, lại chen vào một chuỗi dài nha hoàn bà tử tùy thân hầu hạ là không có khả năng. Bởi vậy, mặc dù Ngụy Vương phi tôn quý, cũng chỉ có thể mang theo vẻn vẹn một nha hoàn Thu Vũ đi vào.
Nàng cũng bi kịch, ra cửa như xí, nhân tiện hít thở không khí. Không nghĩ tới Thanh Ninh Cung hậu điện thủ vệ nghiêm ngặt, thái giám cung nhân tuy mỗi người cung kính, nhưng khó tránh khỏi có ý giám thị.
Tần Thải Lam đứng đó một lúc lâu liền không chịu nổi, dứt khoát đi về chính đường.
Ai lường trước được, mới từ cửa sau chính phòng bước vào trong điện, nàng còn chưa kịp suy đoán sao không khí trầm ngưng dị thường, liền đột ngột dẫm trúng một vật.
Đây là một hạt châu hương mộc.
Vòng tay của Hoàng hậu chắc chắn không có mặt hàng thứ đẳng, từng hạt châu hương mộc to như long nhãn, tròn vo, mài giũa dị thường bóng loáng.
Tần Thải Lam không kịp phản ứng, dưới chân vừa trượt, thân hình nháy mắt đảo bên cạnh.
Nàng cũng không tính không có đầu óc, ở một khắc mất đi cân bằng, nàng cuối cùng giãy giụa một chút, nỗ lực điều chỉnh phương hướng, đảo về phía nha hoàn Thu Vũ đang đỡ nàng.
Thu Vũ cũng nhạy bén, lập tức lui một chân ra phía sau, hơi cong hai chân, nỗ lực chống đỡ trọng lượng hai người.
Kế hoạch thực hoàn hảo, hiện thực thực thê thảm.
Đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư khuê các, còn gọi là phó tiểu thư, không làm việc tốn sức còn có tiểu nha hoàn hầu hạ, ngoại trừ thiên phú dị bẩm, không có bao nhiêu khí lực. Hơn nữa hạt châu hương mộc trên mặt đất không chỉ một viên, Thu Vũ lui về phía sau một bước cũng vừa lúc dẫm trúng.
Bản thân nàng đã đứng không vững, lại có một Tần Thải Lam áp lại đây, kết quả có thể nghĩ. Tự nhiên là “phanh” một tiếng, thật mạnh rơi xuống đất, hoàn toàn thân mật tiếp xúc với nỉ thảm Thanh Ninh Cung hậu điện.
Cũng may Thu Vũ không ngốc, biết chủ tử đang mang thai, nếu cú này ngã sinh non, nàng sẽ chịu tội lớn.
Vì thế, nháy mắt nàng rơi xuống đất, dùng hết sức lực toàn thân quay người lại, để chính mình nằm phía dưới, sau đó gắt gao ôm chủ tử, dùng vị trí ngực bụng mềm mại lót, tận lực giảm thương tổn đến thấp nhất.
Chủ tớ hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trừng thật lớn, đều khó nén hoảng sợ, Tần Thải Lam chỉ kịp duỗi tay bảo vệ bụng, liền thật mạnh ngã xuống đất.
Sống lưng Thu Vũ trực tiếp đụng chạm mặt đất, “phanh” một tiếng trầm vang, thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt giòn giã. Chủ tử trên người nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặt đập xuống phía dưới, cũng may có cái thịt người lót, mới giảm bớt không ít thương tổn.
Nhưng thế cũng không được, Tần Thải Lam lập tức cảm thấy trong bụng tê rần, hình như có một cổ nhiệt lưu từ giữa hai chân lặng yên chảy xuống.
“A! Đau quá, con của ta!”
Theo Ngụy Vương phi một tiếng đau hô, mọi người trong đại điện bị trạng huống đột phát cả kinh ngốc lăng mới tỉnh ngộ, mọi người đại kinh thất sắc, sôi nổi động lên.
Tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân Hoàng hậu không màng tất cả chạy gấp, còn có giọng nữ bén nhọn hô “Ngự y”, làm cho cả hậu điện chính đường hỗn loạn.
Lâm Dương sớm đã trước tiên hộ ở bên người đại trưởng công chúa, chính xác là hắn che chở tã lót trong lòng bà.
An Nhạc đại trưởng công chúa cẩn thận che chở An nhi, ấn đường nhăn lại thật sâu, thấy Hà ma ma bước nhanh đuổi kịp, bà trả tã lót lại, cũng dặn dò: “Nhanh trở về đi, những việc này không cần các ngươi để ý tới.”
Bà nhận ra Hà ma ma, đối phương là nhũ mẫu của Thái tử phi, hơn nữa vừa rồi cũng là đối phương bế An nhi ra.
Hà ma ma cũng không nói nhiều, vội vàng hành lễ, liền lãnh người ra cửa điện.
Lâm Dương và vài thủ hạ lập tức phân bố thành vòng tròn, chặt chẽ bảo vệ Hà ma ma và tiểu chủ tử.
An Nhạc đại trưởng công chúa nhìn theo đoàn người chuyển ra cửa điện, lúc này mới thu hồi tầm mắt, vẻ mặt ưu sắc nhìn Ngụy Vương phi.
Hoàng hậu lại không tốt, cũng không can hệ tới Ngụy Vương phi vào cửa không lâu, càng không can hệ tới thai nhi trong bụng nàng còn chưa thấy ánh mặt trời.
Từ sau khi Hà ma ma bế An nhi ra cửa, Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn lo lắng, nàng lệnh mấy người thủ ở ngoài hậu điện chính đường, phát sóng trực tiếp tiến triển lễ tắm ba ngày.
Tuy là như thế, biến hóa liên tiếp sau khi Hoàng hậu gây ra chuyện xấu cũng thật sự quá nhanh. Nói ra thì rất dài, nhưng thời gian thực tế trải qua lại vô cùng ngắn ngủi.
Trước một người mới vừa trở về bẩm báo Hoàng hậu muốn bế tiểu chủ tử còn chưa vào phòng xếp, bên kia, Ngụy Vương phi đã té ngã.
Trong lòng Kỷ Uyển Thanh như có lửa đốt, vừa muốn sai người tiếp tục hỏi thăm, Hà ma ma dưới sự bảo vệ của đám người Lâm Dương, vội vàng đi về.
“Ma ma, làm sao vậy?”
Nàng gấp đến độ lập tức
//
<img alt="" data-cfsrc="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464646.png" style="display:none;visibility:hidden;"/><img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3464646.png" data-pagespeed-url-hash=2400466583 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
4 chương
30 chương
17 chương
21 chương
264 chương