Ban đêm Tưởng Tốn ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy, thấy được quầng thâm nơi mắt mình. Cô rửa mặt, dùng khăn nóng đắp mười phút, quầng thâm vẫn còn. Đi ra ngoài tìm đồ ăn, đầu bếp béo trong bếp đã để lại bữa sáng cho cô, cười nói: “Một cái bánh bao nhân thịt một cái nhân sữa trứng ngọt, còn có một chén sữa đậu nành mặn, có đủ không?” Tưởng Tốn cười: “Còn phải thêm cái giò cháo quẩy nữa!” Đầu bếp béo cho cô hai cái. Tưởng Tốn bưng bữa sáng đi đến vườn hoa, ngồi xuống cạnh Thạch Lâm. Thời gian còn sớm, trong vườn hoa chỉ có một bàn khách đang dùng bữa, vô cùng yên lặng. Thạch Lâm uống một hớp trà, nói: “Nhiều vậy có thể ăn hết à?” Tưởng Tốn tách giò cháo quẩy thành đoạn nhỏ, ném vào sữa đậu nành mặn, dùng muỗng nhấn giò cháo quẩy xuống đáy chén, nói: “Hôm qua cháu không ăn tối.” “Hửm?” Thạch Lâm khó hiểu, “Sao không ăn tối?” Tưởng Tốn nghĩ đến một màn kia, hai câu vang lên lặp đi lặp lại như thần chú ấy, cúi đầu: “Không có cảm giác thèm ăn gì cả.” Thạch Lâm lại hiểu lầm, để ly trà xuống nói: “Hôm qua đã trả hai phòng, mấy người họ hàng của Tôn Hoài Mẫn đi cả rồi.” “Cháu biết.” “Hôm qua, lúc chị hai của Tôn Hoài Mẫn về, cả người nhếch nhác, khóc thở không nổi, miệng còn đòi đánh đòi giết.” Thạch Lâm nhìn Tưởng Tốn, “Nó đã làm gì mà khiến cháu tức giận như vậy?” Tưởng Tốn nói: “Đồ lắm mồm.” Thạch Lâm đại khái cũng có thể đoán được: “Dù sao thì cháu cũng là con gái, nhã nhặn một chút tốt hơn.” “Cháu rất man rợ sao?” Thạch Lâm cười: “Cháu nói xem?” Tưởng Tốn hừ một tiếng, múc một muỗng sữa đậu nành mặn, từ từ uống một hớp, không phát ra tiếng động nào. Uống xong, khóe miệng âm ẩm, nhưng cũng không thấy vết nước đọng gì. Cô lại cầm lấy bánh bao nhân sữa trứng, đặt bên miệng, cắn một miếng nho nhỏ, lúc nhai gò má hơi động, yên tĩnh lại xinh xắn. Thạch Lâm lẳng lặng nhìn cô. Ăn một miếng xong, Tưởng Tốn ngước mắt, hỏi: “Cháu rất man rợ sao?” Thạch Lâm uống trà, không nói thêm gì nữa. Đến giờ hẹn, Tưởng Tốn lái xe đi đón người. Xe dừng ở cổng biệt thự. Cô nhấn nhấn còi, không bao lâu liền thấy hai người một trước một sau đi ra. Hạ Xuyên đi đằng trước, thấy xe Tưởng Tốn, khóe miệng khẽ nhếch một cái. A Sùng đi theo phía sau, chờ Hạ Xuyên lên xe, anh ta chần chừ một hồi, chui vào ghế phụ lái. Tưởng Tốn liếc một cái: “Đi ra sau.” A Sùng nói: “Không!” “Đằng trước không cho người ngồi!” “Người ngồi đây lần trước không phải người à?” Hạ Xuyên ở phía sau, lạnh lùng liếc anh ta một cái. A Sùng giải thích: “Người tôi nói là bà cô béo kia kìa!” Tưởng Tốn hỏi: “Tại sao không ngồi đằng sau?” A Sùng hùng hồn:” Không có cảm giác an toàn!” Cao hơn một mét tám, vẻ ngoài thân chó mặt người, nói mình không có cảm giác an toàn… Tưởng Tốn nhớ tới khuôn mặt tái mét của A Sùng hôm qua, cười cười một cách châm biếm, không kiên trì nữa. Hạ Xuyên nghĩ đến việc gì đó, cũng cười một tiếng theo, hơi có ẩn ý sâu xa nhìn gương chiếu hậu một cái, vừa vặn chạm ánh mắt Tưởng Tốn. Tưởng Tốn quay đầu đi, nghe thấy phía sau lại truyền đến một tiếng cười: “Lái xe đi.” Cơm trưa ăn ở một nhà vườn trên núi. A Sùng ăn ngấu nghiến, ăn xong lau miệng một cái: “Tôi tự đi dạo.” Hạ Xuyên hút thuốc sau khi ăn: “Không ai đi đón cậu đâu.” A Sùng nói: “Không cần phải đón tôi. Tôi đã hẹn với một người đẹp, lát nữa cô ấy sẽ đưa tôi về.” Hạ Xuyên hỏi: “Người nào?” “Người lắc ra đó!” Sợ Hạ Xuyên không hiểu, nhấn mạnh một lần, “Wechat lắc một cái (1).” (1) Wechat lắc một cái: chức năng tìm kiếm bạn bè bằng cách lắc điện thoại của Wechat. Hạ Xuyên: “…” Một lát sau, “Cút cút cút!” Chỉ còn lại hai người họ, Tưởng Tốn cũng để đũa xuống. Hạ Xuyên vẫy điếu thuốc kẹp trong tay một cái: “Chờ tôi hút xong.” Tưởng Tốn “Ừ” một tiếng. Hạ Xuyên nhìn cô, nhếch khóe miệng: “Tối qua ngủ không ngon à?” Tưởng Tốn cười nói: “Rất ngon.” “Vậy sao…” Hạ Xuyên phả một vòng khói, hỏi, “Học lái xe ở đâu?” “Trường dạy lái xe.” Hạ Xuyên “Ôi” một tiếng: “Thầy dạy cô là một nhân tài.” Tưởng Tốn như cười như không: “Anh muốn khen tôi?” Hạ Xuyên hỏi: “Muốn được tôi khen?” Tưởng Tốn lắc lắc đầu: “Được người không bằng tôi khen, không có gì có muốn hay không cả.” Hạ Xuyên khẽ nheo mắt, lại hút mấy hơi thuốc, mới cười một tiếng: “Cô tên gì?” Tưởng Tốn nhìn anh: “Làm gì?” Hạ Xuyên nói: “Mấy cô kia gọi cô là Tưởng Tấn (2).” (2) Trong tiếng Trung, chữ Tấn (迅) và chữ Tốn (逊) đều đọc là xùn. Mấy cô kia? Là Tôn Hoài Mẫn và Tôn Viên Viên. Hạ Xuyên hỏi: “Tấn nào?” Tưởng Tốn nói: “Tấn trong Châu Tấn (3).” (3) Châu Tấn: nữ diễn viên, ca sĩ người Trung Quốc. “Biết rồi.” Hạ Xuyên búng tàn thuốc, “Tốn trong Tạ Tốn (4).” (4) Tạ Tốn, hiệu Kim Mao Sư Vương, là một nhân vật trong tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của nhà văn Kim Dung, được miêu tả có vóc dáng cao lớn, mái tóc màu vàng rực. Tưởng Tốn không lên tiếng. Hạ Xuyên cười giải thích: “Cô không xinh đến thế đâu, cô giống sư tử lông vàng (5) hơn.” (5) Hạ Xuyên nói biệt hiệu của Tạ Tốn là Kim Mao Sư Vương, cũng có nghĩa là sư tử lông vàng. Sư tử lông vàng… Em gái nhà anh! Khách sạn Lệ Nhân. Tôn Hoài Mẫn ở trong phòng ngủ một giấc đến trưa. Hôm qua cô bị dọa sợ, trước mắt dường như luôn có thể nhìn thấy Tưởng Tốn lái xe, lao về phía cô giống như điên vậy. Người phụ nữ đó không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt lạnh như một con rắn, dường như sẽ thè lưỡi. Xe đến càng gần, đầu lưỡi cô ta sẽ thè càng dài, đỏ tươi, một phát là có thể cắn chết người ta. Đó là một con rắn độc! Tôn Hoài Mẫn thoáng run cầm cập, trùm kín chăn, móc di động ra gọi cho Từ Kính Tùng, reo một hồi, đầu bên kia truyền đến: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Anh ấy cúp máy rồi. Tôn Hoài Mẫn thử thêm mấy lần, cuối cùng đối phương dứt khoát tắt máy. Cô không cam lòng, rời giường thay quần áo, đến gõ cửa phòng bên cạnh, không ai trả lời. Tôn Hoài Mẫn đi tới đại sảnh, hỏi nhân viên lễ tân: “Có nhìn thấy anh Từ không?” Từ Kính Tùng từng tới mấy lần, nhân viên khách sạn Lệ Nhân đều nhớ anh ta. Nhân viên lễ tân nói: “Có nhìn thấy, anh Từ đi ra ngoài rồi ạ.” “Đi ra ngoài? Biết anh ấy đi đâu không?” “Không rõ ạ.” Tôn Hoài Mẫn lại hỏi: “Anh ấy ra ngoài bao lâu rồi?” Nhân viên lễ tân suy nghĩ một chút: “Có lẽ khoảng một tiếng?” Tôn Hoài Mẫn đứng một lúc, liếc nhìn cánh cửa chính vắng vẻ, sắc trời hơi âm u, hình như sắp mưa. Cô hỏi: “Tưởng Tốn ra ngoài chưa?” “Ra ngoài rồi ạ.” “Chị ấy đi đâu?” “Chắc là đi đón người thôi.” Tôn Hoài Mẫn cụp mắt hỏi: “Chị ấy ra ngoài bao lâu rồi?” Việc này nhân viên lễ tân nhớ rõ: “Ra ngoài một tiếng trước.” Tôn Hoài Mẫn cười khẩy, xoay người đi. Cô đi tới cửa phòng Tưởng Tốn, kéo kéo tay nắm cửa, đương nhiên kéo không nhúc nhích. Cô căm hận đá cánh cửa một cái. Cô thở hổn hển, nghĩ đến tối qua. Tối qua cô đã vào phòng Từ Kính Tùng, làm với anh hai lần, sau đó nghỉ ngơi, Từ Kính Tùng hỏi cô: “Ban ngày xảy ra chuyện gì?” Tôn Hoài Mẫn nói: “Chị hai em đã nói mấy tin đồn nghe được, bị Tưởng Tốn nghe thấy, chị ấy không vui lắm.” “Tin đồn gì?” Tôn Hoài Mẫn ngập ngừng: “Thực ra đều là tin đồn bậy thôi, nói chị em…” “Cô ấy sao?” “Nói trước đây chị ấy ở bên ngoài làm loại chuyện kia, nếu không thì không mua nổi nhà mặt tiền.” Từ Kính Tùng cười nhạt: “Nếu cô ấy làm gái thật thì còn có thể khó ‘chơi’ vậy sao?” Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn cứng đờ. Từ Kính Tùng nói: “Được rồi, em về đi, anh ngủ đây!” Cô bị đuổi ra ngoài. Cô là bạn gái Từ Kính Tùng, nhưng lại giống như một người làm gái, nửa đêm bị đuổi về phòng mình. Sắc mặt Tôn Hoài Mẫn thất thường, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liếc nhìn cửa phòng. Tưởng Tốn lái xe đến biệt thự Trúc Khê. Một cái cổng hình vuông xây bằng đá, tường rào kéo dài mấy trăm mét, bên phải cổng treo một tấm bảng nơi nghỉ dưỡng, phía trên cổng là bốn chữ “Biệt thự Trúc Khê”. Đi vào trong là mấy chục bậc thềm, từng bụi cỏ dại nhô ra trên bậc thềm, hai bên là rừng trúc vây quanh, biệt thự ngay phía trên bậc thềm. Hạ Xuyên xuống xe, hỏi: “Trưởng thôn ở đây?” Tưởng Tốn trả lời: “Con trai trưởng thôn kinh doanh chỗ nghỉ dưỡng này, cả nhà họ đều ở đây.” Hạ Xuyên dẫn đầu đi vào trong, Tưởng Tốn theo sát phía sau. Đến bên trong, giải thích rõ với nhân viên mục đích đến đây, nhân viên dẫn họ vào một phòng tiếp khách kiểu Trung Quốc. Trên cánh cửa gỗ chia ô của phòng tiếp khách khắc tranh minh họa của “Tây sương ký”, bàn ghế phong cách cổ, phía trên vị trí chủ treo một bức hoành, trên đó viết ba chữ “Trúc Khê đường”, nét bút phóng khoáng. Hạ Xuyên nói: “Chữ này không tệ.” Tưởng Tốn nói: “Đây là chữ do một quan lớn của quân phiệt Bắc Dương năm xưa đề.” “Vậy là đồ cổ?” Tưởng Tốn cười nói: “Đáng tiếc không thể bán.” Trưởng thôn tới, hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị, đeo một chiếc mắt kính gọng đen kiểu cũ, trên tay đầy vết chai. Hạ Xuyên bắt tay với ông ta một cái: “Chào ông, tôi tên là Hạ Xuyên.” Tưởng Tốn không khỏi nhìn về phía anh. Hôm nay cô mới biết tên anh, thì ra anh ta tên Hạ Xuyên. Một ánh mắt nhìn sang bên này. Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cô, như cười như không. Tưởng Tốn ngẩng đầu lên, nói: “Tôi chờ bên ngoài.” Nhìn Tưởng Tốn ra ngoài, Hạ Xuyên mới nói rõ mục đích đến. Trưởng thôn suy nghĩ một chút, nói: “Chỗ tôi có địa chí, tôi cũng từng xem qua, người ở biệt thự số 232 năm đó là một nhà kinh doanh, không có ghi chép cụ thể gì, ngược lại năm 1938 nơi đó từng mở hội nghị một lần.” Hạ Xuyên hỏi: “Tôi có thể xem địa chí một chút không?” “Được chứ được chứ, anh đi theo tôi.” Tưởng Tốn rảnh rỗi chờ bên ngoài, xem báo một lúc, rồi lục sổ kế toán ra bắt đầu ghi sổ. Viết viết, cô nhớ tới lời Hạ Xuyên nói: Cô không xinh đến thế đâu, cô giống sư tử lông vàng hơn! Tưởng Tốn quẹt hai nét lên giấy, ngẩng đầu, chỉnh chỉnh gương chiếu hậu. Gương mặt trong gương ngũ quan tinh xảo, da dẻ trắng nõn, bóp một cái là có vết đỏ. Sư tử lông vàng? Xa xa bên ngoài truyền tới một tiếng: “Vậy anh Hạ, có thời gian cứ đến chơi nhé!” Tưởng Tốn buông bàn tay bóp mặt ra, quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Hạ Xuyên đứng giữa bậc thềm, một nửa ẩn trong bóng tối. Anh bước về trước một bước, cười nhếch mép, nhìn cô qua cửa kính xe. Quay đầu lại, anh đáp một tiếng: “Không cần tiễn đâu.” Quay trở lại, anh mỉm cười đi về phía xe, mở cửa ghế phụ lái. Tưởng Tốn nói: “Ngồi đằng sau.” Hạ Xuyên phớt lờ, chế nhạo: “Soi gương à? Soi ra gì rồi?” Tưởng Tốn nói: “Phụ nữ soi gương có gì lạ?” “Phụ nữ?” Hạ Xuyên cụp mắt, quan sát ngực cô một cái: “Ừm…” Tưởng Tốn nhìn về phía trước, hỏi: “Bây giờ đi đâu?” Hạ Xuyên nói: “Tối qua cô ngủ không ngon.” Giọng khẳng định, không phải câu hỏi lúc ăn cơm khi nãy. Tưởng Tốn nhíu mày: “Có vấn đề gì?” Hạ Xuyên cười cười: “Tại sao ngủ không ngon?” “Liên quan gì đến anh.” “Thực sự không liên quan đến tôi?” Tưởng Tốn cười: “Anh có bệnh đấy!” Hạ Xuyên dựa vào lưng ghế, chân đạp đạp tấm lót, cười nhếch mép: “Muốn lên đỉnh không?” Tưởng Tốn: “…” Sắc mặt cô không tốt, nói: “Mẹ nó bệnh anh không nhẹ đâu!” Hạ Xuyên nói: “Ý của tôi là —— cô có thể mở cửa sổ giống hôm qua, lái xe bay…” Hưng phấn không… Tôi sắp lên đỉnh rồi… Gò má Tưởng Tốn ửng đỏ. Tâm trạng Hạ Xuyên cực kì vui vẻ, bỗng nghe được một câu: “Tôi có thể khiến anh ‘lên đỉnh’, đáng tiếc anh không thể khiến tôi ‘lên đỉnh’…” Tưởng Tốn mỉm cười, thản nhiên nói xong, khởi động xe. Hạ Xuyên nhìn cô, không cười nữa.