Người đàn ông kia mặc một bộ quần áo lịch sự màu đen đậm, chếch sang phía bên kia cách bọn họ không xa, ngọn đèn treo hơi tối chiếu xuống khiến khuôn mặt anh uy nghiêm như thiên thần, sắc mặt anh lạnh lùng, trầm thấp bảo phục vụ chọn món. Bên cạnh anh, dẫn theo một cô gái, Hạ Vũ. Ngắn ngủi một cái chớp mắt, Hạ Lăng chỉ cảm thấy trái tim mình bị cái gì đó bóp chặt, đau đớn… Đời trước lúc cô còn sống, làm nũng cũng có, cáu kỉnh cũng có, nhưng anh vẫn không chịu dẫn cô đến nhà hàng này ăn, vậy mà hôm nay, anh lại dẫn Hạ Vũ đến. Nhưng rất nhanh, cô đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng xuống. Nếu đã quyết định đoạn tuyệt quá khứ, cũng đừng lưu luyến bất cứ cái gì. Cô quay đầu, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt Lệ Lôi, người đàn ông ở trước mắt này mới là người đối xử tốt với cô trong kiếp này, anh ta thu nhận cô, lúc cô gặp nguy hiểm sẽ cứu cô, tìm mọi cách khiến cô vui vẻ, còn tốt bụng trấn an cô… Cô không biết Lệ Lôi rốt cuộc coi cô là gì, nhưng sự chân thành của anh, cô không phải không cảm giác được. “Nhìn tôi làm gì?” Lệ Lôi cười tủm tỉm, đẩy chiếc đĩa đầu tiên đến trước mặt cô, “Salad trứng cá muối bắp cải ăn rất ngon, phương pháp chế biến của nhà hàng này rất đặc biệt, so với nơi khác ngọt thanh ngon miệng hơn một chút, em nhất định sẽ thích.” Ở phương diện ăn uống, anh ta luôn rất chuyên nghiệp. Hạ Lăng cúi đầu nếm thử, quả nhiên không tồi, vì thế mỉm cười với anh ta. Món canh, món chính, món nóng, món nguội… Từng món ăn được bưng lên, đều được nấu rất tỉ mỉ, đẹp đẽ vô cùng. Lệ Lôi vừa giúp cô thêm muối, thêm gia vị, vừa nói chuyện phiếm với cô. Giọng nói của cô không tốt, toàn bộ quá trình đều là anh ta nói, cô nghe. Anh ta thực sự rất biết chọn đề tài, chọn từng tin đồn thú vị cô cảm thấy hứng thú mà kể ra, không khí thanh thản mà hòa hợp. Ánh đèn nhu hòa chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của cô, đẹp đến an nhàn trầm tĩnh. Từng món ăn của Bùi Tử Hoành và Hạ Vũ cũng được đưa lên bàn. Bùi Tử Hoành giơ tay cầm dao nĩa, đang chuẩn bị dùng cơm, lại lơ đãng nhìn thấy hai người ngồi chếch cách đó không xa, tay anh hơi run lên, nĩa miết trên đĩa sứ phát ra một tiếng thanh thúy. Đối với người được mấy đời hào môn dưỡng giáo ra như anh, phát ra một tiếng như thế là vô cùng thất lẽ. Hạ Vũ hoảng sợ, nhưng anh lại không hề phát hiện. Tầm mắt lạnh như băng của anh tập trung trên người Hạ Lăng cách đó không xa, nhìn chằm chằm gương mặt và dáng điệu của cô, cần cổ trắng nõn tinh xảo, bờ vai mượt mà xinh đẹp… Búi tóc đen nhánh của cô ở dưới ánh đèn càng lộng lẫy hoa lệ, mỗi động tác nhấc tay hay lơ đãng nghiêng đầu, đều sinh động mê người như vậy, khiến người ta không thể dời mắt. Đáng chết, không phải chỉ là một người phụ nữ hèn hạ sao, nhưng mà tại sao, lúc cô mỉm cười với Lệ Lôi, trong lòng anh lại không thoải mái như vậy? “Anh Tử Hoành….” Hạ Vũ cẩn thận nhìn sắc mặt anh, thấy tầm mắt anh vẫn dừng trên người Hạ Lăng chưa dời đi, trong lòng điên cuồng ghen ghét. Tại sao người phụ nữ đê tiện kia cũng ở đây? Người đàn ông bên cạnh cô là ai, nhìn qua rất tuấn mỹ, dáng vẻ còn rất có tiền, làm sao cô có thể ở bên một người đàn ông chất lượng tốt như vậy? Cô xứng sao? Nhưng mà… Cũng tốt. Móng tay sắc nhọn của Hạ Vũ đâm vào lòng bàn tay, như vậy, cô ta sẽ không đi tranh đoạt anh Tử Hoành với cô. Hạ Vũ miễn cưỡng dồn nén sự oán hận trong lòng, ngoài mặt lại lộ ra nụ cười điềm đạm đáng yêu mà đơn thuần: “Anh Tử Hoành, bên kia không phải Diệp Tinh Lăng sao? Người bên cạnh cô ấy là ai vậy, là bạn trai cô ấy sao?” Bùi Tử Hoành đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng liếc cô ta một cái. Hạ Vũ gần như bị ánh mắt của anh làm cho đông cứng, sợ đến mức không nói ra lời. Nhưng khiến cô ta may mắn là, những lời này vẫn có hiệu quả. Tầm mắt Bùi Tử Hoành đã thu hồi lại, một lần nữa nhìn xuống bàn ăn của mình. Anh dùng dao cắt miếng bít tết trên bàn, ánh mắt vẫn trầm lãnh, động tác lại rất cẩn thận. Hạ Vũ hâm mộ nhìn anh: “Anh Tử Hoành, anh cắt thật nhanh, sức của em không đủ, đều không cắt được.” Bùi Tử Hoành cắt xong miếng bít tế, cẩn thận rưới nước sốt, rồi bưng lên. Hạ Vũ tha thiết nhìn anh. Một bàn vuông nho nhỏ, cô ta ngồi bên trái Bùi Từ Hoành, giơ tay có thể với tới. Nhưng mà, bàn tay bưng đĩa bít tết của Bùi Tử Hoành lại lướt qua cô ta, đặt xuống vị trí bên kia của cô ta, đối diện với anh. Đối diện với anh, là một bộ đồ ăn trống không được xếp chỉnh tề, non nửa ly rượu vang đỏ, còn có miếng bít tết anh vừa mới cắt. “Chị em rất lười.” Giọng nói trầm thấp thuần hậu của anh vang lên, tuy là nói chuyện với Hạ Vũ, nhưng ánh mắt lại nhìn chỗ ngồi trống rỗng đối diện, “Ngày thường ăn miếng bít tết cũng phải để anh cắt xong mới ăn, cũng hay bắt bẻ nước sốt. Anh nên sớm dẫn cô ấy đến nhà hàng này, đồ ăn nhiều như vậy đều là món cô ấy thích, cô ấy nhất định… sẽ rất vui.” Giọng nói của anh dần dần nhỏ đi. Hạ Vũ cúi đầu, ra vẻ khổ sở, nhưng ở góc độ anh không nhìn thấy, trong mắt lại hiện lên tia ghen ghét. Hôm nay đến nhà hàng này, là cô ta lì lợm quấn lấy cầu xin, dùng lý do là “Thỏa mãn nguyện vọng lúc còn sống của chị”, nếu không phải lấy lý do này, Bùi Tử Hoành căn bản sẽ không cùng cô ta đến đây. Lúc anh đáp ứng dẫn cô ta đến, trong lòng cô ta tràn đầy vui mừng, cho rằng rốt cuộc cũng có thể tiến hành buổi hẹn hò của hai người. Nhưng mà, không nghĩ tới, sau khi đến đây, anh lại không cho cô ta ngồi vào vị trí đối diện, còn gọi phục vụ bày một bộ đồ ăn trống, chọn món ăn mà khi còn sống Hạ Lăng thích ăn, rót rượu, tế lễ rồi nhớ lại! Thậm chí anh còn cắt bò bít tết, đưa thức ăn cho người phụ nữ đã chết kia, cũng không thèm để ý đến cô ta! Hạ Vũ không cam lòng! Vô cùng không cam lòng! Dựa vào cái gì, người phụ nữ đã chết kia còn chiếm chặt trái tim của anh Tử Hoành? Hạ Vũ oán giận đến cắn chặt răng, lại không thể làm gì được, bởi vì, nếu không dính đến người phụ nữ đã chết kia, thì bây giờ cô ta không có khả năng sẽ được ngồi bên cạnh anh, cùng anh ăn cơm! Người khác đều rất hâm mộ cô ta, được chủ tịch Bùi sủng ái như vậy. Chỉ trong lòng Hạ Vũ mới rõ ràng, tất cả điều này, đều là nể mặt một người phụ nữ khác. Ở trong mắt anh, cô ta vĩnh viễn chỉ là “Em gái của Hạ Lăng.” Hạ Vũ cắn chặt môi dưới, cắn đến sắp chảy máu. “Các quý ông, quý bà tôn quý, chào buổi tối.” Trong nhà hàng vang lên một giọng nữ nhu hòa, “Thật vinh dự được đón tiếp các vị đến nhà hàng Bốn Mùa vào tiết lập hạ mỗi năm tổ chức một lần này. Mỗi năm đến thời khắc kích động nhân tâm nhất, chủ bếp của chúng tôi đã tỉ mỉ điều chế ra một phần kem, vào tối nay, dành cho một quý bà may mắn nhất ở đây.” Tất cả khách khứa đang dùng bữa đều quay đầu, nhìn người chủ trì trên sân khấu. Người chủ trì mặc một bộ lễ phục mỉm cười: “Như vậy, dựa theo quy củ cũ, bắt đầu bán đấu giá… Năm nay, phần kem đặc biệt mà bếp trưởng chế biến, có giá quy định là ba nghìn đồng, mỗi lần tăng giá từ một nghìn đồng trở lên, chúc các vị may mắn.” Mỗi năm, phần kem đặc biệt mà chủ bếp điều chế được quyết định quyền sở hữu dưới hình thức bán đấu giá, tuy rằng, giá ban đầu của nó là ba nghìn đồng đã là cái giá cao điên cuồng, nhưng lại không ngăn được đông đảo những người đàn ông có tiền muốn bắt lấy trái tim phụ nữ. So với niềm vui của phụ nữ, ba nghìn đồng thì tính là cái gì? “Tôi ra bốn nghìn!” Rất nhanh có người bắt đầu kêu giá. “Tôi ra năm nghìn!” “Tôi sáu nghìn!” “Tôi một vạn!”