Bên phía phim trường cũng khá cân đối sân bãi. Thiên Nghệ và Đế Hoàng đều sử dụng vào khoảng thời gian quy định của mình. Nhưng quá trình quay của Đế Hoàng không được thuận lợi, thường xuyên vượt quá thời gian, ảnh hưởng đến thời gian sử dụng của Thiên Nghệ. Hai bên lúc nào cũng nói qua nói lại, không khí không vui chút nào. Nhân viên của đoàn làm phim qua bên chỗ Đế Hoàng tìm hiểu tin tức. Khi trở về, bọn họ cau mày thuật lại, nói bên Đế Hoàng không ngừng diễn NG. Vệ Thiều Âm cười giễu: “Hạ Vũ chỉ là loại ca sĩ hạng bét, nghiệp dư thì vẫn là nghiệp dư thôi. Lần này cho bọn họ ăn NG không biết bao nhiêu lần cho biết.” Tất cả mọi người đều im lặng. Ngay cả Hạ Lăng cũng oán thầm. A Vệ, đừng chế giễu người khác chứ. Anh hãy nhìn bản thân mình đi, anh là người rất thích cho người ta ăn NG mà. Có đôi khi lỗi cũng không hoàn toàn ở nghệ sĩ, đạo diễn sản xuất cũng rất quan trọng. Nhưng tình huống của Hạ Vũ không như bọn họ đã tưởng tượng. Lần thứ hai, nhân viên đoàn làm phim thăm dò kỹ lưỡng hơn: “Bị NG không phải Hạ Vũ mà là một vai phụ.” Mọi người quan tâm hỏi là ai, người phụ trách tìm hiểu lắc đầu: “Tôi không biết, một gương mặt mới chưa từng gặp qua.” Anh ta cẩn thận suy nghĩ lại: “Nhưng môi cô ta rất xinh, quả thật là phiên bản của Thiên Hậu Hạ Lăng.” Chuyện này chỉ xem như một câu chuyện nhỏ dành để thảo luận khi trà dư tửu hậu, rất nhanh trôi qua. Nhưng Hạ Lăng vẫn luôn cảm thấy bất an. Cô không rõ nó là cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng không nỡ. Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người khác, chẳng liên quan gì đến cô. Cô ép mình không được suy nghĩ thêm nữa, quyết tâm quay tốt MV trước mắt. Vấn đề sân bãi không được giải quyết, hai bên lại nổ ra mâu thuẫn nho nhỏ không biết lần thứ bao nhiêu. Dẫn đội bên phía Thiên Nghệ là Vệ Thiều Âm. Mặc dù anh ta có quyền uy rất cao trong nội bộ công ty, kỷ luật nghiêm minh, nhưng lần này anh ta gặp phải đối thủ là Sở Sâm của Đế Hoàng. Trình độ nghệ thuật của Sở Sâm kém xa Vệ Thiều Âm, nhưng nói về tính thực tế của công việc, anh ta lại là cao thủ, bỏ xa Vệ Thiều Âm mấy con phố, thường khiến cho Vệ Thiều Âm phải nổi trận lôi đình. A Vệ không vui, đoàn làm phim cũng bị liên lụy. Tỷ lệ người bị mắng gia tăng nhanh chóng. Hạ Lăng cũng bị anh ta quát cho mấy lần. Vì thế, cô tận lực không qua lại trước mặt anh ta. Trong lúc nghỉ ngơi, cô nhìn thấy anh ta chuẩn bị quát mắng người khác, cô liền tranh thủ tìm một chỗ trống để chuồn đi. Cô bắt đầu đi dạo xung quanh. Đây là một khu phim trường vừa mới được xây dựng. Đoàn phim dựng cảnh ở đây không nhiều. Cô đi dạo một hồi vẫn không gặp được người nào khác. Khi cô bước qua một chỗ hẻo lánh, cô chợt nghe có giọng nói vang lên. “Chị Hạ Vũ, em xin chị bỏ qua cho em. Em biết sai rồi, em không dám quấn lấy Bùi tiên sinh nữa đâu... Là Bùi tiên sinh, anh ấy không chịu thả em đi.” Là giọng của một cô gái. Sau đó là tiếng hừ lạnh quen thuộc. Cô gái kia lại càng nức nở: “Chị Hạ Vũ, em nói đều là sự thật, em xin chị...” Hạ Lăng dường như ý thức được chuyện gì phát sinh, không khỏi dừng bước. Quả nhiên, giọng của Hạ Vũ vang lên: “Trương Tố Hinh, cô xin tôi làm gì? Tôi có lòng tốt muốn đem cô đến đoàn phim, để cô tham gia một vai trong MV, chính là muốn cho cô một tiền đồ tốt hơn.” Giọng nói của Hạ Vũ vẫn rất mềm mại, nhưng lại chen lẫn dao nhọn trong đó: “Bên cạnh anh Tử Hoành có nhiều người như vậy, còn cô chỉ dựa vào gương mặt này có thể kiếm cơm được mấy năm? Không nói đến sau này, chỉ cần nói trước mắt, anh ấy vừa mới bao nuôi Lưu Thiến Dung, Hà Mộc Tuyết, chứ đừng nói chi trong lòng anh ấy đang nhớ người khác. Cho dù bây giờ cô được yêu thích thì thế nào? Đến lúc đó hoa tàn ít bướm, không có nghề nghiệp để mưu sinh, cuộc sống của cô về sau sẽ ra sao? Tôi chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cô lại cho rằng tôi hại cô, còn cầu xin tôi buông tha cho cô?” Cô ta nói một câu, cô gái kia lại nức nở một tiếng. Càng về sau, cô gái đó khóc không thành tiếng. Hạ Lăng nắm chặt tay, móng tay bén nhọn đâm thấu vào lòng bàn tay. Sự đau đớn tràn đến. Cô đã sớm nghe thấy, sau khi cô chết, Bùi Tử Hoành đã bao nuôi rất nhiều bạn gái, cao thấp mập gầy, mỗi người một vẻ. Cô luôn tránh không nghĩ đến, nhưng trong lúc không kịp chuẩn bị lại bị người ta nhắc đến. Thậm chí còn có một người còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt cô, cô không thể nào không quan tâm. Cô không biết vì sao cô lại không thể buông xuống chuyện của Bùi Tử Hoành. Chuyện của anh luôn khiến cho cô phải động tâm. Cô gái kia vẫn còn khóc lóc: “Chị Hạ Vũ, em… em biết chị là muốn tốt cho em, nhưng em thật sự không chịu nổi cái bạt tai đó. Chị Khâu ra tay quá nặng. Em...” “Vậy thì cô nên đi tìm chị Khâu. Đóng với cô cũng chẳng phải tôi.” Hạ Vũ tỏ ra dịu dàng nhưng lại rất cao cao tại thượng. Mượn đao giết người là thủ đoạn mà Hạ Vũ thường dùng nhất. Hạ Vũ am hiểu nhất là những vai yếu đuối, vô tội, trốn đằng sau mà tính toán hết thảy. Cho dù là những chuyện âm hiểm, hèn hạ, cô ta cũng có biện pháp lau sạch cho mình. Kiếp trước, Hạ Lăng vì thế mà chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi. Bây giờ trọng sinh, Hạ Lăng không cần phí sức cũng có thể đoán được, chị Khâu kia nhất định là chịu sự sai khiến của Hạ Vũ, cố ý làm cho người ta phải khó xử. Hạ Lăng không muốn nghe nữa, đang định bỏ đi, chuông điện thoại liền reo lên. Cô giật mình, người cách đó không xa cũng bị kinh động, chỉ nghe giọng nói cảnh giác của Hạ Vũ vang lên: “Là ai?” Thấy hai bên đã không thể tránh khỏi, Hạ Lăng quyết định ra ngoài. Lúc này, cô mới nhìn rõ tình huống trước mắt. Dưới bức tường được xây theo kiểu phục cổ Châu Âu, trên một chiếc ghế dài bằng sắt, Hạ Vũ mặc chiếc váy ngắn viền ren tinh xảo đang ngồi ung dung. Trước mặt cô ta là một cô gái đang đứng co rúm, gương mặt khá đẹp, nhất là đôi môi nhỏ chúm chím, khiến cho người ta gặp một lần cũng khó mà quên. Đúng là có mấy phần giống Hạ Lăng kiếp trước. Hạ Lăng chỉ lo nhìn cô gái kia, cho đến khi Hạ Vũ lên tiếng lần nữa mới giật mình. “Cô chính là... Diệp Tinh Lăng?” Hạ Vũ nghiêng đầu làm ra động tác khả ái dò xét Hạ Lăng. Khi nói chuyện, giọng nói của cô ta rất ôn hòa, không còn sự cảnh giác và kinh sợ như lúc nãy, sắc trời nhàn nhạt chiếu vào mặt cô ta, khiến cho khuôn mặt cô ta thuần khiết như một thiên sứ. Kiếp này, đây là lần đầu tiên Hạ Lăng nói chuyện trực tiếp với Hạ Vũ. Tâm trạng bình tĩnh vượt qua sự tưởng tượng của Hạ Lăng. Có lẽ là vì cô đã nỗ lực quá nhiều, chịu tổn thương cũng quá nhiều, đã sớm nản chí. Bây giờ đối mặt với đứa em gái ác độc, lòng của cô cũng vẫn không gợn sóng. Cô nghĩ, nếu bây giờ cô đối mặt với Bùi Tử Hoành, tâm trạng của cô cũng bình tĩnh như vậy thì tốt biết bao. Hạ Vũ vẫn nhìn Hạ Lăng, hỏi: “Diệp Tinh Lăng, tôi đang hỏi cô đấy.” Hạ Lăng nói: “Tôi xin lỗi vì đã quấy rầy hai người. Tôi chỉ đi ngang qua đây. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.” “Cô chờ một chút.” Hạ Vũ không chịu buông tha. “Nghe nói anh Tử Hoành đã tặng cho cô một bó Yêu Cơ màu xanh.” Cô không nghĩ đến Hạ Vũ lại nhắc đến chuyện này, không kịp chuẩn bị che giấu thần sắc khác thường trong mắt. Ngay cả cô gái bên cạnh Hạ Vũ cũng nhìn Hạ Lăng, vẻ mặt chấn động không dám tin. “Xem ra là thật.” Giọng Hạ Vũ thấp xuống, một lát sau mới lên tiếng: “Cô nhìn đi.” Hạ Vũ hất mặt sang cô gái bên cạnh, mỉm cười nói: “Trong vườn hoa của anh Tử Hoành, làm sao chỉ có một đóa hoa hồng thôi chứ? Chỉ là để anh ấy tiêu khiển thêm một chút mà thôi.” Từng câu từng chữ như đâm vào tim gan Hạ Lăng.