Con ngựa có bộ lông màu sẫm lại bóng loáng, bờm ngựa thật dài đang tung bay trong gió, nhìn trông rất đẹp. Đôi mắt của nó bình tĩnh như mặt nước hồ thu, đi nước kiệu từng bước một đến trước mặt Lệ Lôi và cúi đầu trước chủ nhân một cách vô cùng tao nhã. “Oa, con ngựa đẹp quá!” Có người tán thưởng. Mặc dù bọn họ vừa mới nhìn thấy con ngựa của Lệ Lôi cách đây không lâu, nhưng đối với loại ngựa này, gặp được một lần lại làm cho người ta ao ước được gặp thêm lần nữa. Lệ Lôi mỉm cười vỗ đầu con ngựa, sau đó quay sang giới thiệu với Hạ Lăng: “Nó tên là Tiểu Lôi, cô có thể cưỡi nó.” Anh ta đặt tên cho con ngựa trùng với tên của mình, có thể tưởng tượng được anh ta yêu quý nó đến cỡ nào. Ngoại trừ Hạ Lăng ra, anh ta không cho bất kỳ người nào cưỡi nó. Ngay lập tức, đám con cháu nhà giàu nhanh nhạy lại nhìn Hạ Lăng thêm vài lần. Hạ Lăng đi chậm rãi vòng quanh con ngựa, cô không nói cưỡi, cũng không nói không cưỡi. Trên thực tế, nhân lúc mọi người không chú ý, cô nhìn ra phía đằng sau con ngựa mấy lần. Cô rất mong nhìn thấy một con ngựa khác, cũng không biết bây giờ nó còn ở đây không? Cuộc sống của nó trong thời gian qua thế nào rồi? Cô nhìn rất lâu, trong lúc cô sắp thất vọng thì lại thấy một bóng dáng màu đỏ rực xuất hiện ở cách đó không xa. Con ngựa giống như một cơn gió hoặc một tia sét màu đỏ. Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, nó đã tăng tốc chạy về phía Hạ Lăng. Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến gần, trên thân nó lộ ra uy thế mạnh mẽ, ngay cả Tiểu Lôi của Lệ Lôi cũng phải lùi lại vài bước. “Coi chừng!” Mọi người kêu lên. Con ngựa đang chạy rất nhanh, một khi bị nó đụng trúng thì không chết cũng tàn phế. Chuyện xảy ra quá đột ngột. Lệ Lôi vươn tay ra định kéo Hạ Lăng đến khu vực an toàn, nhưng chân cô giống như mọc rễ, nhìn con ngựa chạy đến mà không hề nhúc nhích. Xong rồi, cô gái này sợ đến mức đầu óc choáng váng rồi sao? Rất nhiều người không dám nhìn nữa. Bởi vì chẳng mấy chốc, cô gái kia sẽ bị đụng rất thê thảm. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, con ngựa đang chạy nhanh như chớp, khi còn cách Hạ Lăng nửa mét, nó đã chợt dừng lại. Nguy hiểm thật. Tảng đá trong lòng mọi người rơi xuống. Đỗ Vân Phong là người có phản ứng đầu tiên, anh không nhịn được trách Hạ Lăng: “Cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Lệ thiếu kéo cô, cô cũng không đi. Cô có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?” Vừa nãy, Lệ Lôi kéo cô không đi, bản thân anh ta cũng không đi. Nếu bị đụng phải, cô gái này chết cũng chẳng sao, nhưng nếu Lệ Lôi bị thương chỗ nào, đó mới là chuyện lớn. “Đúng vậy, tại sao cô lại đứng ngây ra đó chứ?” Đám con nhà giàu giật mình, bắt đầu trách móc Hạ Lăng. Nhưng bây giờ, Hạ Lăng không nghe lọt được câu nào. Tất cả lực chú ý của cô đều dồn vào con ngựa màu đỏ đẹp đến mức kinh tâm động phách trước mặt. Cô chậm rãi vươn tay sờ vào lông bờm màu gấm của nó, vuốt ve thật nhẹ, giống như đang chào hỏi người bạn lâu năm của mình. Con ngựa kia vẫn không nhúc nhích, mặc cho Hạ Lăng vuốt ve. Ánh mắt sáng như đá quý của nó nhìn cô không muốn dời đi. Trong ánh mắt nó có sự trung thành, nhớ nhung, còn có rất nhiều đau thương và tủi thân không nói nên lời. “Khuynh Ca.” Lệ Lôi nhận ra con ngựa này, kinh ngạc nhìn Hạ Lăng vuốt ve nó. “Đúng là Khuynh Ca.” Rất nhiều người cũng nhận ra con ngựa này. Trong số đám con nhà giàu đang có mặt ở đây, có không ít người gửi nuôi ngựa ở Nam Sơn. Bất kỳ ai gửi ngựa nuôi ở đây đều biết đến Khuynh Ca. Con ngựa này quá đặc biệt, nó là con ngựa cái duy nhất trong đàn ngựa được gửi nuôi. Nhưng trong cả đàn ngựa, nó cũng là nữ vương cao ngạo không ai bì nổi, lật đổ truyền thống ngựa đực đầu đàn. Nó hung hãn vô cùng. Ngoại trừ chủ nhân của nó ra, không ai có thể đến gần nó trong vòng ba bước. Nhưng chủ nhân của nó đã qua đời. “Nó là con ngựa mà khi còn sống cô Hạ Lăng yêu quý nhất.” Lúc này, nhân viên phục vụ trong câu lạc bộ mới lấy lại tinh thần. Không ai biết cô gái trước mắt đang thân thiết với Khuynh Ca lại chính là Hạ Lăng trọng sinh. Chỉ có Khuynh Ca, trong biển người mênh mông, trong những ngày tháng cô đơn vì mất đi chủ nhân, ngay lần đầu tiên gặp lại đã nhận ra cô. Trong mắt nó, có kiếp trước và kiếp này của cô. Hạ Lăng vuốt ve từng sợi lông trên bờm của nó. Rất nhiều ký ức cũ xuất hiện trong đầu. Cô còn nhớ rất rõ, khi cô đi du lịch vòng quanh thế giới, cô đã bỏ thời gian hai năm để lai giống, sau đó bay ngược về nước Anh để tận mắt nhìn thấy nó được sinh ra, rồi dùng máy bay đặc biệt để vận chuyển nó về Trung Quốc. Cô đặt tên cho nó là Khuynh Ca, thuần dưỡng nó, cưỡi nó rong ruổi trong trại ngựa. Về sau cô bận quá, hứng thú cưỡi ngựa cũng dần phai nhạt đi. Cô sợ nó một mình nhàm chán trong căn biệt thự của mình, nên đã đưa nó đến câu lạc bộ cưỡi ngựa Nam Sơn, thả rông cùng một chỗ với đám ngựa thuần huyết quý hiếm. Như thế nó sẽ sống rất thoải mái. Về sau, cô bị Bùi Tử Hoành giam cầm, không còn cơ hội gặp nó nữa. Từ lần gặp mặt cuối cùng đến bây giờ cũng đã phải hai năm rồi. “Chị xin lỗi, Khuynh Ca, chị đến muộn quá.” Cô áp gò má vào bờm ngựa, dùng giọng nói rất khẽ khiến tất cả mọi người không nghe được, nhẹ nhàng nói. Khuynh Ca nghe cô nói thì dịu dàng hí lên một tiếng. “Đúng là không thể tưởng tượng nổi.” Nhân viên phục vụ của câu lạc bộ nói: “Tôi thật sự không nghĩ đến Khuynh Ca lại chủ động thân mật với người khác như vậy.” “Tôi có thể cưỡi nó không?” Hạ Lăng ngẩng đầu hỏi. Ngay từ đầu, cô muốn đến khu trại ngựa này không phải là để xem con ngựa của Lệ Lôi, mà để tìm Khuynh Ca. Hai năm trôi qua, cô thật sự nhớ nó vô cùng. Nhưng nhân viên phục vụ lại tỏ ra khó xử: “Thưa cô, đây là con ngựa mà cô Hạ Lăng gửi nuôi khi còn sống, hiện tại trên danh nghĩa thuộc sở hữu của anh Bùi Tử Hoành ở Đế Hoàng. Anh Bùi đã nói, cấm không cho bất cứ ai động đến nó.” Thì ra, bây giờ nó là ngựa của Bùi Tử Hoành. Hạ Lăng thật sự không muốn rời khỏi Khuynh Ca. Cô sớm nên nghĩ đến, sau khi cô chết, tất cả tài sản sẽ thuộc về Bùi Tử Hoành, ngay cả Khuynh Ca cũng không ngoại lệ. Cô không muốn dây dưa với Bùi Tử Hoành. “Thôi quên đi.” Cô cố nén sự khổ sở, quay người bước ra ngoài. “Cô không chọn con nào sao?” Đỗ Vân Phong hỏi: “Tiểu Lôi của Lệ thiếu không tệ, còn có mấy con ngựa thuần chủng nước Anh mà câu lạc bộ đang nuôi. Cô có thể mượn bất cứ con nào. Cô…” “Chỉ cần dùng mấy con ngựa ở chuồng ngựa dành cho hội viên bình thường là được.” Cô mất hết hứng, nói. Đối với cô, không được cưỡi Khuynh Ca thì cưỡi ngựa thuần chủng Anh cũng vậy, cưỡi một con ngựa huyết thông không rõ ràng cũng thế, tất cả đều như nhau. Cô chậm rãi bước đi, cảm giác cô độc vô cùng. Khuynh Ca thấy cô bỏ đi, vội vàng đuổi theo, lo lắng hí lên. Cô lại càng chạy nhanh không dám dừng lại. Cô sợ cô dừng lại, cô sẽ không còn chạy được nữa. Nhưng Khuynh Ca vẫn không chịu từ bỏ, hí lên một tiếng rồi đuổi theo. Rốt cuộc, cô nhịn không được liền dừng bước. Khuynh Ca gác đầu lên vai cô, mặt của nó dán vào mặt của cô. Hạ Lăng nhắm mắt lại, cảm nhận bộ lông ấm áp của nó, không để cho nước mắt của mình chảy ra. “Làm thế nào mới có thể cưỡi được nó?” Đột nhiên, cô nghe Lệ Lôi hỏi. Nhân viên phục vụ liền đáp: “Anh Bùi đã có nghiêm lệnh, bất luận điều kiện nào cũng không cho ai cưỡi nó.” Thật ra trong lòng anh ta cũng cảm thấy rất tiếc. Khuynh Ca là một con ngựa quá xuất sắc, nhưng vẫn để không đó không dùng đến. Cho đến tận bây giờ không ai có thể cưỡi được nó. “Bùi Tử Hoành rất xem trọng con ngựa này?” Lệ Lôi hỏi. Nhân viên phục vụ đáp: “Vâng.” “Nếu như nó chết rồi thì sao?” “Sao cơ?” Nhân viên phục vụ ngẩn người. “Nó chết và chuyện bị người khác cưỡi, tình huống nào nghiêm trọng hơn?” Lệ Lôi thản nhiên hỏi, giống như đang thảo luận việc nhà. “Tiểu Lăng không vui, tôi cũng không vui. Khi tôi không vui, chuyện gì cũng có thể làm ra được.”