Sở Sâm cúi đầu nghe lời, nhưng vẫn không nhúc nhích. Hạ Vũ mỉm cười, khôi phục lại giọng nói mềm mại như cũ: "Nếu như anh ta không cản cô, để cô điếc không sợ súng cướp phòng nghỉ của chị tôi, chuyện đó mới thật sự chọc giận anh Tử Hoành." Hạ Lăng trừng mắt nhìn bọn họ, lồng ngực phập phồng, nói không ra lời. "Được, rất tốt..." Lát sau, cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người đi xuống lầu dưới, cô không tin mình không tìm được điện thoại! Cô mới đi không tới vài bước đã đụng phải một người, lồng ngực ấm áp, áo sơ mi màu đen. Cú đụng chạm khiến chớp mũi cô đau nhói. Một đôi tay khô ráo, ấm áp vững vàng đỡ lấy cô, một giọng nói ấm áp, trầm thấp của đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô: "Sao vậy, ai bắt nạt em?" Hạ Lăng che chóp mũi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, cô thật sự rất muốn khóc. "Anh Côn..." Cô tủi thân hít hít mũi: "Anh cho em mượn điện thoại." Phượng Côn không hỏi tại sao, trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra đưa cho cô. Chiếc điện thoại thân máy bằng kim loại màu xám bạc mang theo nhiệt độ trên người anh, cô cầm trong tay cảm thấy nặng trịch. "Phượng Côn!" Vẻ mặt của Sở Sâm trở nên khó coi: "Tại sao anh có thể cho cô ấy mượn điện thoại. Anh có biết cô ấy muốn dùng điện thoại làm gì không?" Phượng Côn hờ hừng liếc anh ta: "Tiểu Lăng thích làm cái gì thì làm cái đó." Sở Sâm bị câu nói của anh làm nghẹn họng, lại biết ngăn cản không được Hạ Lăng, sắc mặt anh ta rất khó coi, để cô gọi điện thoại. Màn hình di động của Phượng Côn rất lớn, Hạ Lăng dùng đầu ngón tay ấn dãy số quen thuộc, nhìn từng ký tự màu trắng bạc nhảy ra, bên cạnh truyền đến tiếng hô khẽ kinh ngạc của Sở Sâm: "Đây là..." Cô ngẩng đầu liếc anh ta một cái, nhớ tới đây là dãy số mà Hạ Lăng đã qua đời chuyên dùng, đời trước Sở Sâm đi theo cô lâu năm nên đã nhìn thấy vô số lần. Cô cúi đầu, tiếp tục chăm chú bấm số điện thoại, không lâu sau đã được nối máy. Giọng nói của Bùi Tử Hoành vang lên: "A lô, Tiểu Lăng?" "Bùi Tử Hoành." Thật sự đến lúc gọi được điện thoại cho anh ta, ngược lại cô cũng hơi chột dạ, lỡ như anh ta không đồng ý thì cô phải làm sao? "Tiểu Lăng?" Giọng nói của Bùi Tử Hoành trầm ấm, giọng như rất vui vẻ khi cô gọi điện thoại cho anh ta, âm cuối hơi cất cao lên, mang theo vẻ vui mừng nói "Sao tự nhiên lại gọi điện cho anh?" “Bùi Tử Hoành" Cô chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nói "Tôi muốn 1801." "Cái gì?" Anh ta nghe không hiểu, nhưng rất nhanh lại nói: "Không thành vấn đề, em muốn gì cũng được, cứ bảo Sở Sâm cho người đi làm." Rốt cuộc anh ta có biết mình đáp ứng chuyện gì hay không? Hạ Lăng quyết tâm nói rõ ràng: "Tôi chính là muốn phòng nghỉ trước đây của Hạ Lăng, nằm trên phòng thu âm của Phượng Côn. Tôi còn muốn anh bỏ hết tất cả những bức ảnh của Hạ Lăng trong công ty, còn có tất cả những bàn ghế dụng cụ mà Hạ Lăng đã dùng qua, hoa mà Hạ Lăng thích, màu tường và màu thảm mà Hạ Lăng chỉ định tất cả mọi thứ đều phải thay đổi hết cho tôi…" "Tiểu Lăng, em sao vậy?" Bùi Tử Hoành không đáp ứng ngay mà là hỏi cô tại sao. "Tôi không thích những thứ kia! Bùi Tử Hoành, tôi không thích!" Không gọi số điện thoại này cũng còn đỡ, vừa gọi điện thoại cô mới phát hiện toàn bộ tòa nhà làm việc của Đế Hoàng, không có nơi nào là không có dấu vết của đời trước. Cô của đời trước thật sự là một người vô cùng kén chọn, cho dù là phào chân tường không hợp ý cô, cô cũng cho người trang trí lại toàn bộ. Đế Hoàng là của Bùi Tử Hoành, chuyện này là không sai, nhưng từ trong ra ngoài khắp nơi đều tràn ngập phong cách của cô. Một bước chân một phong cảnh, từng bước đâm thấu vào tim. Bây giờ cô đã là Diệp Tinh Lăng, cô không cần giữ lại những thứ đồ mà nó nhắc nhở tất cả mọi người rằng Bùi Tử Hoành là yêu tha thiết một người phụ nữ đã chết đến cỡ nào, rất nhanh thôi cô sẽ có bé yêu, nếu như bé yêu này nhất định phải lớn lên ở Đế Hoàng, vậy thì tốt nhất bắt đầu từ bây giờ cô muốn để cho tất cả mọi người đều biết Diệp Tinh Lăng cô là tồn tại trên cả Hạ Lăng. Chỉ có khi địa vị của cô vững chắc, bé yêu của cô mới có thể an toàn. "Trước đây em rất thích." Bùi Tử Hoành nói. "Bây giờ tôi không thích, hoàn toàn không thích. Tôi không muốn từ sáng đến tối đối mặt với đồ vật của một người đã chết, Bùi Tử Hoành, Hạ Lăng đã chết rồi! Chết rồi!" Cô bắt đầu trở nên kích động, tại sao những gì anh ta nhìn thấy đều là của trước đây? Sở Sâm, Hạ Vũ, còn có người đại diện của Hạ Vũ và trợ lý nghe cô nói như vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi. Có thể ở ngay trước mặt Bùi Tử Hoành nói Hạ Lăng là "Một người đã chết", chỉ sợ cô là người đầu tiên. Bên kia điện thoại, người đàn ông im lặng không nói gì. Tay Hạ Lăng nắm chặt điện thoại, hít thở trở nên nặng nề. Rốt cục anh ta cũng mở miệng: "Anh không thích em nói mình như vậy." "Vậy anh cũng đừng để tôi sống giống như một người chết." Cô dần bình tĩnh lại. "Tiểu Lăng à, Tiểu Lăng của anh..." Anh ta nỉ non gọi tên cô, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Cũng chính là em mới dám tùy hứng như thế ở trước mặt anh. Thôi, cứ như mong muốn của em, tất cả mọi thứ trước đây của em tự mình xem mà xử lý là được rồi." Anh ta đã đồng ý. Hạ Lăng thở ra một hơi, nhưng lại không thể nào vui vẻ được. Đánh cược một trận, thu được thắng lợi rồi cô lại cảm thấy rất mệt mỏi. Cô cúp máy, nói với Sở Sâm: "Dọn mấy thứ trong phòng này ra, sửa chữa lại để dành cho ca sĩ nam tốt nhất của Đế Hoàng." Cô đã không muốn căn phòng nghỉ này nữa, cô của đời trước thân phận thực lực đều xứng tầm với nó, cô của bây giờ còn lâu mới đạt đến trình độ đó, nếu vào ở trong này sẽ khiến người khác cười chê. Sở Sâm còn chưa nói gì, Hạ Vũ đã đứng không yên: "Diệp Tinh Lăng, cô không phải giả truyền thánh chỉ đây chứ? Tại sao anh Tử Hoành có thể đồng ý với cô chứ? Đó là phòng của chị tôi!" Giọng nói của cô ta thay đổi, vẻ mặt cũng trở nên vặn vẹo, không còn sự tính toán của trước đây nữa. Hạ Lăng bị sự căm phẫn trong ánh mắt của cô ta làm cho choáng váng, lần này càng vô cùng thật, không giống giả bộ. Là kỹ năng diễn xuất của cô ta tăng cao hay là ánh mắt của mình càng càng lúc càng có vấn đề. Nói chung, Hạ Lăng không tin cô ta có ý tốt gì. Năm đó, những lời nói của cô ta ép Hạ Lăng vào chỗ chết kia vẫn còn ở bên tai cô, bây giờ nghĩ lại vẫn đau không chịu nổi. "Hạ Vũ." Hạ lăng nhìn cô ta: "Người như cô, làm sao có thể quan tâm đến chị mình? Đừng dựa vào cờ hiệu của chị mình để khiến người khác thông cảm, nói cho cô biết tôi không mắc bẫy của cô đâu." "Cô!" Hạ Vũ trừng mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo càng thêm vặn vẹo, dữ tợn hơn "Diệp Tinh Lăng, cô cho rằng nắm được căn phòng này thì có thể so sánh với chị của tôi sao? Nói cho cô biết, cô không bằng một ngón tay của chị tôi đâu!" "Có bằng hay không, không phải do cô quyết định." Nếu không phải những chuyện đời trước để lại cho Hạ Lăng ấn tượng sâu sắc, thì lúc này khi nhìn thấy biểu diễn của Hạ Vũ, suýt chút nữa Hạ Lăng đã cho rằng lúc trước mình trách oan cô ta, còn cô ta là một cô em gái ngoan ngoãn không có gì để xoi mói. Hạ Vũ không nói thêm gì nữa, cuối cùng cô ta nhìn cô chằm chằm một cái, sau đó xoay người rời đi. Cô ta đi một cách vô cùng dứt khoát, khiến Hạ Lăng ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Cứ như thế đi, dù sao cô cũng đã quyết định xem cô ta là người xa lạ rồi, tình cảm làm chị em hai mươi mấy năm của đời trước, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, đến nỗi mỗi lần đối diện với người đã từng là em gái của mình, nếu nói trong lòng cô không có gợn sóng là không thể nào. "Tiểu Lăng..." Phượng Côn hơi quan tâm nhìn cô.