Lệ Lôi vẫn không muốn tin: "Cô ấy không thể là Hạ Lăng, sau khi Hạ Lăng chết, Bùi Tử Hành bi thương đến mức nào ai có mắt cũng đều có thể thấy được, anh ta còn vì muốn chôn cất Hạ Lăng vào phần mộ tổ tiên mà suýt chút nữa đã phản bội cả gia tộc, anh ta còn tế bái hàng năm, tìm kiếm những người tương tự như cô ấy khắp nơi. Nếu như Hạ Lăng còn sống, hơn nữa chính là Diệp Tinh Lăng, Bùi Tử Hành đã sớm giết tới cửa rồi." "Biết đâu, Bùi Tử Hành cũng không biết chân tướng?" Đàm Anh nói. "Vì sao?" Lệ Lôi vừa nói ra vấn đề này, cũng chợt nhớ tới lão Bao đã từng điều tra được tin - hai, ba năm trước, Hạ Lăng bị Bùi Tử Hành nhốt lại tùy ý làm nhục, có lẽ là bởi vì chuyện khi đó, cô không chịu nổi nên mới trốn ra ngoài? Nếu là như vậy... Tiểu Lăng của anh, rốt cục đã phải chịu bao nhiêu đau khổ? Tim anh đau đến mức cuộn chặt lại, chỉ hận không thể lập tức ôm cô vào lòng để trấn an. Đáng tiếc, Đàm Anh không biết chuyện Hạ Lăng từng gặp phải, khó hiểu nói: "Cô ấy và Bùi Tử Hành có cảm tình tốt như vậy, không cần thiết phải trốn tránh Bùi Tử Hành chứ... Nhưng thật ra còn có một loại khả năng nữa, chứng bệnh thần kinh hai nhân cách. Chỉ có điều xác suất này rất thấp." Hai mắt Lệ Lôi tỏa sáng giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng: "Hai nhân cách, chứng bệnh thần kinh?" "Đúng vậy." Đàm Anh đáp: "Tôi được một số chuyên gia tư vấn, quả thật có tiền lệ về chứng bệnh này. Người nào có tinh thần tương đối yếu, khi đặt trong tình huống bị đả kích nghiêm trọng, sẽ phân chia ra nhân cách thứ hai, hoàn toàn khác biệt với nhân cách ban đầu. Diệp tiểu thư mà anh yêu, có thể là nhân cách thứ hai của Diệp Tinh Lăng. Nhưng mà, chỗ này vẫn có điểm không giải thích được, nhân cách gốc và nhân cách thứ hai thường sẽ có tình trạng thay thế lẫn nhau xảy ra, không thể nào trong suốt hai năm vừa qua, nhân cách gốc vẫn chưa từng xuất hiện." "Chứng bệnh này, lại còn có vấn đề gì nữa?" Lệ Lôi hỏi. Đàm Anh nói: "Chứng bệnh thần kinh này do bị kích thích nghiêm trọng mà thành. Người bệnh sẽ tưởng tượng mình thành người khác, lời nói, cử chỉ thậm chí là cả chữ viết cũng có thể bắt chước người khác giống y như đúc. Nhưng trong dó cũng có vấn đề khi có hai nhân cách như vậy, đó là thời gian phát bệnh của chứng bệnh này rất ngắn, hơn nữa còn là phát tác gián đoạn, không thể có chuyện duy trì trong suốt hai năm được." "Trừ cái đó ra không còn cách giải thích nào khác nữa sao?" Sắc mặt Lệ Lôi không tốt. Đàm Anh lắc đầu: "Không còn cách nào khác nữa. Nếu như muốn loại đi nghi ngờ về gian tế, Diệp tiểu thư có thể là một trong ba trường hợp: "Loại thứ nhất, một ca hai nhân cách hiếm thấy. Loại thứ hai, chứng bệnh thần kinh hiếm thấy trong các loại bênh. Loại thứ ba, cô ấy chính là Hạ Lăng." Lệ Lôi day trán, trầm tư hồi lâu. Theo như ngày sinh tháng đẻ của tiểu Lăng mà nói, đêm nay cô ba mươi tuổi, hoặc là cô tự cho là mình ba mươi tuổi. Các loại suy đoán... Ngày sinh tháng đẻ khắc trên bùa hộ mệnh này là do cô nói cho Hạ quốc sư sao? Nếu như cô thật sự mắc chứng hai nhân cách, nói cho anh một sinh nhật hư cấu, như vậy liệu bùa hộ mệnh có mất đi hiệu lực không? Trong lòng Lệ Lôi giật mình, trong nháy mắt lóe lên suy nghĩ - trước đây lúc cầu bùa hộ mệnh, anh đã đem sinh nhật của tiểu Lăng nói cho Hạ quốc sư, đó là sinh nhật trên thẻ căn cước của Diệp Tinh Lăng. Nhưng lúc đó Hạ quốc sư cũng không khắc sinh thần bát tự lên gỗ ngô đồng mà một mình đi tìm tiểu Lăng, khắc lại sinh thần bát tự mới. Vì sao? Hạ quốc sư ngay từ đầu cũng đã biết ngày sinh đó là sai sao? Vì sao Hạ quốc sư không nói cho anh? Vì sao ông ta lại một mình đến tìm tiểu Lăng? Có chuyện gì mà không thể để người khác biết? Suy nghĩ của Lệ Lôi không ngừng thay đổi, nhất định là Hạ quốc sư biết gì đó, giữa anh ta và tiểu Lăng nhất định có bí mật! Lệ Lôi ngẩng đầu lên, nói với Đàm Anh: "Đi điều tra một người cho tôi, chính là vị quốc sư đại nhân hành tung phiêu bạt bất định kia." Quốc sư đại nhân? Đàm Anh cả đời đều trung thành với nhà họ Lệ, Lệ lão gia tin vào huyền học, các thuộc hạ trong nhà nhiều ít đều từng nghe đến chuyện này. Đàm Anh đã sớm nghe nói đến danh tiếng của người đàn ông kia, biết đó là tồn tại cao không thể chạm đến: "Không biết bao nhiêu thế lực trên toàn thế giới đều muốn tìm quốc sư đại nhân, có người tìm mười mấy năm cũng không thấy tăm hơi, tôi chỉ có thể nói là sẽ tận lực thôi. Nhưng, boss, chuyện của Diệp tiểu thư không thể chỉ trông cậy vào anh ta được." Lệ Lôi cũng hiểu rõ. Anh bỗng nhiên cảm thấy chuyện này ngày càng quỷ dị, người đàn ông toàn thế giới tìm mười mấy năm cũng không tìm thấy, có thể liếc mắt nhìn thấu đại vận dòng tộc thậm chí là quốc vận, sẽ vì chuyện của tiểu Lăng mà trong vòng mấy tháng ngắn ngủi xuất hiện đến hai lần? Càng ngày càng khiến cho người ta mơ hồ. "Căn bệnh hiếm gặp không thể chứng thực." Lệ Lôi đã quyết định, chậm rãi nói, "Chúng ta dùng phương pháp loại trừ, từ những khả năng khả thi nhất mà kiểm chứng - kiểm chứng xem rốt cuộc là tiểu Lăng có phải Hạ Lăng hay không." Đàm Anh không có dị nghị gì, sắp xếp lại một chút manh mối: "Đầu tiên phải tra rõ xem rốt cuộc Hạ Lăng có chết hay không. Năm đó cô ấy ngã từ trên sân khấu xuống "ngã chết", cực kỳ chấn động, tôi sẽ tra rõ chuyện đó một lần nữa." Lệ Lôi cho anh ta một cách thức liên lạc: "Lão Bao vẫn luôn điều tra chuyện này, cậu có thể liên hệ với ông ta." Đàm Anh nhận lấy, đứng dậy tạm biệt Lệ Lôi rồi rời đi. Lệ Lôi ngồi lại trong phòng sách một hồi lâu. Hạ Lăng mơ mơ màng màng ngủ, khi tỉnh lại, phát hiện Lệ Lôi không ở trong phòng ngủ. Cô cúi đầu, phát hiện mình hẳn đã được anh tắm cho, trên người có mùi sữa tắm thơm ngát, còn mặc đồ ngủ nhung mềm mại, ngay cả chăn đệm cũng đã đổi thành cái mới. Thân thể vẫn cực kỳ đau nhức, cô lăn đi lật lại trên giường, kêu ai ui vài tiếng, lại cảm thấy đói bụng - từ tối hôm qua đến bây giờ, gần hai tư tiếng cô chưa ăn gì rồi, còn bị Lệ Lôi dày vò trên giường nhiều lần như vậy, sớm đã hấp hối rồi. "Vô lại, siêu vô lại... Ăn no thân mình xong không quan tâm đến em..." Cô lảm nhảm, tay chân bủn rủn leo từ trên chiếc giường rộng xa hoa xuống, bước loạng choạng từng bước nhỏ ra khỏi phòng ngủ. Bên trong cả căn biệt thự đều có thảm trải nền, điều hòa nhiệt độ vừa phải, rất thoải mái. Lúc đầu Hạ Lăng muốn trực tiếp xuống lầu tìm đồ ăn, nhưng khi đi ngang qua phòng sách, lại lại phát hiện cửa phòng hé mở, có thể thoáng thấy Lệ Lôi ngồi ở bên trong. Trong chốc lát cô quên cả đói, đẩy cửa vào tìm anh: "Này, anh đang nghĩ gì thế." Vừa nhìn đã thấy anh tâm sự nặng nề, khiến tâm tình của Hạ Lăng cũng trùng xuống. Cô ngồi xuống cạnh anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Có tâm sự sao?" Lúc này Lệ Lôi mới phát hiện cô đến, vẻ mặt ủ dột lập tức tiêu tán, cười nhéo nhéo mặt cô: "Thức dậy rồi sao?" Nói rồi anh lại nhìn đôi chân nhỏ để trần của cô: "Cũng không đi dép vào." Rốt cuộc cô có phải Hạ Lăng hay không? Trước kia có phải cô cũng không chút ngăn cách làm nũng trước mặt Bùi Tử Hoành như vậy? Cô ngây thơ đáng yêu như vậy, rốt cuộc Bùi Tử Hoành sao có thể ra tay lăng nhục cô được cơ chứ? Nghĩ đến những thứ này, tim của anh như bị lửa thiêu đốt, đau xót vô cùng. Hạ Lăng không hề cảm nhận được tâm sự của anh, chỉ nói: "Em đói." "Muốn ăn cái gì?" Anh dịu dàng cười, bế cô từ trên thảm lên: "Để anh sai người làm cho em." "Anh còn muốn sai người nấu cơm cho em! Hu hu hu." Bạn học Hạ Tiểu Lăng mất hứng, quả nhiên đã ngủ cùng và chưa ngủ cùng không giống nhau: "Trước đây anh đều tự mình nấu cơm cho em, bây giờ thì sao? Hu hu hu, đồ lưu manh!"