Lệ Lôi nhìn sắc mặt cô, giọng nói của anh đầy ấm áp: "Có anh ở đây." Chỉ cần một câu nói của anh thôi, lại làm cho cô an tâm lạ thường. Hạ Lăng đột nhiên cảm thấy sợ hãi hơn. Anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn không tiếc cả sinh mạng, thì còn việc gì anh không dám nữa? Những ám ảnh trong quá khứ, có lẽ cũng đã đến lúc cô nên quên đi. Cô chầm chậm nhắm mắt. Cả thế giới tối sầm lại, bầu trời bên ngoài tối đen như mực. Cô cảm nhận được điều đó và càng trở nên lo lắng. Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Lệ Lôi vang lên: "Anh hát cho em nghe nhé, em thích bài gì?" Âm thanh thân thuộc giúp cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tuy vẫn còn rất lo lắng, nhưng màn đêm làm cô không còn cảm thấy sợ hãi nhiều nữa. "Anh biết hát nữa sao?" Cô nói chuyện để thay đổi sự chú ý của mình. "Anh biết hát bài gì?" Cô nhớ lại lúc hai người mới quen nhau, cô bị nhốt trên núi, mơ hồ nghe thấy tiếng hát như đang ru em bé của anh, nhưng thật sự...rất khó nghe. Không biết bây giờ có khá hơn chút nào không? Lệ Lôi vui vẻ: "Anh không biết nhiều bài hát, chỉ nghe qua những ca khúc của em, "Ngày mưa"? "Ánh mắt dưới mặt nạ"? "Mặt nạ"?" Anh chọn đại một bài, rồi bắt đầu ngâm nga, vẫn là cách hát lạc nhịp, giai điệu không biết đã trôi xa về tận nơi nào rồi. Hạ Lăng xem như đã bị đánh gục. Bài này...Bài mà anh đang hát, với bài gốc cô hát là cùng một ca khúc sao? "Anh tha cho em đi." Cô bất lực nói với anh. "Anh trai à, anh còn có thể hát khó nghe hơn được không?" "Anh rất nghiêm túc mà!" Bạn Lệ Lôi tổn thương sâu sắc. "Em cũng rất nghiêm túc!" Bạn Hạ Tiểu Lăng bịt tai lại. "Em không nghe, em không nghe. Em không nghe nữa! Anh trở thành ông chủ của Thiên Nghệ là sự lựa chọn sáng nhất của cuộc đời anh rồi! Nếu như anh quyết định trở thành ca sĩ, Thiên Nghệ sẽ phá sản mất!" "Em trở về cứu giúp Thiên Nghệ nhé!" Gionjg nói của Lệ Lôi dịu dàng êm dịu. Hạ Lăng run rẩy sợ sệt. Bọn họ huyên náo cả đường đi, chẳng mấy chốc sẽ đến địa điểm anh chọn sẵn. Lệ Lôi đậu chiếc Porche ngay ngắn, vẫn chưa cho phép cô mở mắt, anh dìu cô xuống xe, nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay của anh khô ráp nhưng ấm áp, anh vẫn nắm chặt tay cô, làm cô giảm bớt nỗi bất an khi đến một nơi xa lạ thế này. Cả bầu trời tối đen, nhưng đã có anh bên cạnh, dường như không còn điều gì phải lo sợ nữa. Anh nắm tay cô, từng bước tiến về phía trước. Bên tai cô, có tiếng gió thổi thoáng qua, còn có âm thanh của nước chảy và cả hơi thở nhẹ nhàng của anh. Cô nhịn không được, lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc đây là đâu vậy?" Anh mỉm cười: "Là một nơi...rất đẹp." Lại đi thêm một đoạn, anh nói: "Đến nơi rồi, em có thể mở mắt ra." Hạ Lăng mở to mắt, chớp chớp vài cái, làm quen với ánh sáng xung quanh, sau đó, cô ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt. Cô đang đứng trước một hủy cung, nơi đáy sông sâu thẳm, trên đỉnh đầu, là từng đàn cá bơi lội tung tăng xung quanh. "Đẹp quá..." Cô reo lên, ngẩng đầu nhìn những đàn cá trong bể thủy tinh lớn kia. Vốn dĩ các cô gái luôn thích những vật sáng lấp lánh, một khúc sông nhỏ trước mắt lại giống như cả vũ trụ bao la, hơn nữa những chú sứa và các loại cá này, lại giống như hàng ngàn vì sao trên bầu trời. "Woa..." Đôi mắt cô sáng lên tựa vì sao, trên gương mặt cô hiện lên nụ cười ngây thơ của trẻ nhỏ, đôi bàn tay chạm vào tấm kính, chầm chậm tiến về phía trước. Cô đột nhiên xoay người lại: "Anh muốn dẫn em tới nơi này sao? Đây là "Thủy cung" phải không? Đẹp quá đi, em chưa bao giờ đến nơi này." Lệ Lôi cũng cười: "Ừ, là thủy cung đấy." Anh vẫn còn nhớ lúc cùng cô đi ăn cơm, cô cứ nhìn chằm chằm vào những chú cá nhỏ trong bể cá của nhà hàng, anh vội ghi nhớ trong lòng, đặc biệt chọn hôm nay sinh cô, anh bao trọn cả khu, đưa cô đến đây. "Chúc em sinh nhật vui vẻ!" Anh nói. Hạ Lăng nghiêng đầu mỉm cười, một đàn cá chầm chậm rẽ sóng nước bơi đến, làm nổi bật thêm đôi mắt sáng ngời của cô. "Đây là lần đầu tiên em được ăn mừng sinh nhật, cảm ơn anh, em rất vui." Lần đầu tiên sao? Nụ cười của Lệ Lôi càng rạng rỡ hơn, cũng có thể nói, trước kia chưa từng có người đàn ông nào, bao gồm cả Bùi Tử Hoành, cùng cô trải qua sinh nhật. Anh tiến về phía trước, nắm lấy tay cô: "Đi nào, chúng ta cùng nhau đi xem." Họ nắm tay nhau đi dạo một vòng thủy cung khoảng hơn một trăm mét, lại đến xem chim cánh cụt cùng cá sấu và cá heo. Mỗi lần đến một nơi nào đó, cô đều ngạc nhiên reo lên, cả thủy cung vắng vẻ chỉ vọng lại tiếng cười lanh lảnh của cô. Kỳ thực, ở kiếp trước, cô chưa từng đến thủy cung nhưng đã từng đến vùng biển nhiệt đới, từng đàn cá và những rạng san hô rực rỡ sắc màu ở nơi đó không thua kém gì nơi này, thậm chí còn đẹp hơn nhiều. Nhưng đáng tiếc, lúc đó, Bùi Tử Hoành không thích xuống nước, chỉ ngồi trên ghế dài ở bãi biển đợi cô, ngay cả sức khỏe của Hạ Vũ cũng không tốt, trong lúc cô lặn xuống biển, Hạ Vũ lại ngồi bên cạnh Bùi Tử Hoành, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ và rôm rả. Một mình Hạ Lăng ở dưới biển ngắm san hô, mặc dù cô rất thích, nhưng lại cảm thấy có chút cô đơn. Không thể so sánh với hôm nay, cô được xem cùng với người mình yêu. "Anh xem con cá heo kia, nó quay tròn trong nước! Đẹp quá, đẹp quá!" Cô kéo tay Lệ Lôi, như muốn hòa mình vào trong bể cá, Lệ Lôi không thể không kéo cô lại. "Đâu có đẹp bằng em?" Lệ Lôi nhân cơ hội hôn trộm trên má cô: "Nếu như em thích, lần sau anh đưa em đi lặn biển." Ánh mắt cô sáng lên: "Thật sao? Anh sẽ cùng em lặn xuống biển chứ?" "Đương nhiên rồi." Lệ Lôi kiêu ngạo hất đầu: "Anh đây là thợ lặn chuyên nghiệp mà, anh còn bơi đua với cá mập ấy." “Thật hay giả vậy?" Cô nhìn anh đầy hoài nghi: "Cá mập không xé xác anh ra à?" "Em hi vọng anh bị chúng xé xác sao?" Anh véo chiếc má mềm mại của cô: "Anh bị cá mập xé xác rồi thì em gả cho ai?" "Em... Anh!" Hạ Lăng lại đỏ mặt, thật lâu sau mới thốt ra được một câu: "Đồ lưu manh!" Cô ôm mặt chạy đi. Phía sau vọng lại tiếng cười rạng rỡ của Lệ Lôi. Hai người đi dạo đã thấm mệt nên vào nghỉ ngơi ở một tiệm bánh ngọt. Tối nay, Lệ Lôi đã bao trọn nơi này, ngay cả nhân viên phục vụ cũng đổi thành người của anh, lúc này, dựa theo sự dặn dò của anh về khẩu vị của Hạ Lăng, người phục vụ mang lên một chiếc bánh kem quả phỉ thơm ngon bỏ thêm nước sốt chanh mật ong. Hạ Lăng ngồi trên xích đu, lắc lư đôi chân nhỏ nhắn. Tối nay Đàm Anh cũng ở đây, thân là trợ thủ đắc lực của Lệ Lôi nên anh ta đã lo liệu chu toàn mọi việc: "Ông chủ, đã chuẩn bị xong pháo hoa." "Em muốn xem pháo hoa không?" Lệ Lôi thò tay vuốt ve chóp mũi mềm mại của cô mèo nhỏ dối diện, anh hỏi. "Có pháo hoa sao?" Ánh mắt cô sáng lên: “Xem chứ xem chứ." Đàm Anh xuống dưới chỉ đạo người đốt pháo hoa. Trong lòng anh ta không khỏi lắc đầu, cách đây không lâu, ông chủ nhỏ nhà mình còn sầu khổ nghĩ cách theo đuổi cô gái này, nhưng xem ra bây giờ, tiến triển nhanh thật, không bao lâu nữa chắc sẽ có đính hôn hoặc kết hôn. Nhưng mà, về phía ông nội Lệ Lôi thì sao... Nghĩ đến đây, sắc mặt của Đàm Anh tối sầm lại, thái độ của ông nội Lệ Lôi vô cùng kiên quyết, e rằng sẽ khó qua cửa của ông.