Bả vai hơi nặng xuống, rõ ràng là có thể bỏ qua trọng lượng không đáng kể, nhưng lại khiến toàn thân Bùi Tử Hoành căng thẳng. Cô gái này… và Tiểu Lăng, thật sự quá giống, lúc mệt mỏi đều thích dựa vào bờ vai anh, mắt nhắm lại là bộ dạng không hề phòng bị. Cảm giác nhẹ như lông hồng trên vai dường như nặng cả nghìn cân, Bùi Tử Hoành không dám cử động tí nào, sợ đánh thức cô. Ở bên cạnh, cô gái kia ngủ yên bình, không biết đã mơ thấy cái gì, chân mày vốn nhíu chặt lại dần dần giãn ra. Ngoài cửa sổ xe hoa tuyết bay tán toạn, cảnh đêm vun vút lướt qua. “Ông chủ, đến rồi.” Là tiếng của tài xế, xe đã dừng lại trước một dãy biệt thự. Nơi này là một trong những sản nghiệp của Bùi Tử Hoành, trong vườn hoa trồng tuyết tùng và mây trường thanh, cho dù là mùa này vẫn xanh mướt. Quản gia và đám người làm đã xếp thành hàng trước cửa, chuẩn bị chào đón chủ nhân của mình trở về. Nhưng Bùi Tử Hoành lại ra dấu im lặng. Bên vai anh, cô gái có gương mặt thanh tú kia vẫn đang ngủ say, có lẽ là nhiệt độ trong xe thoải mái, hoặc là mơ thấy chuyện gì tốt đẹp, sắc mặt vốn tái nhợt của cô dần chuyển thành hồng hào. Trên cổ cô còn quấn khăn quàng cổ của anh ta, gương mặt vùi một nửa trong đó, hơi thở đều đặn, giống như một chú gấu con ngủ đông. Anh ta không nhịn được mỉm cười một cái, đưa tay sửa lại khăn quàng cổ một chút. “Lấy chăn đến đây.” Anh ta nhỏ giọng dặn tài xế. Tài xế nhanh chóng cầm chăn tới. Bùi Tử Hoành đắp cho Hạ Lăng, thuần thục cài chăn lại, không cho không khí lùa vào. Ra hiệu bảo tài xế đóng cửa xe. Anh ta không dám xuống xe, rất sợ khẽ cử động là cô sẽ tỉnh, nếu cô tỉnh dậy nhất định sẽ không đồng ý dựa vào vai anh ta ngủ tiếp nữa. Vậy thì từng kỷ niệm của anh ta đối với Tiểu Lăng, từng chút hy vọng Tiểu Lăng còn sống sẽ xa vời, sẽ tan vỡ. Anh ta mong cứ như vậy, mặc kệ đầu vai nhức mỏi, để cô mãi mãi dựa vào đó. Tài xế thấy anh ta không ra ngoài, cung kính cẩn thận đóng cửa xe lại, nhỏ giọng nói với quản gia vài câu. Quản gia mặc trang phục trang trọng nhìn về phía xe, vẫy tay bảo đám người làm xếp thành hàng chào đón đều giải tán cả, mình cũng quay vào biệt thự. Chỉ để lại một chiếc Rolls-Royce phủ đầy hoa tuyết, lẻ loi đậu trong đêm giao thừa tĩnh lặng. Giấc ngủ này của Hạ Lăng rất sâu, khi tỉnh lại chân trời đã lộ ra ánh mặt trời màu xanh xám. Cô mơ màng dụi dụi mắt, phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe quen thuộc, nội thất trong chiếc Rolls-Royce này vẫn là năm đó cô đích thân bày biện, e là chiếc ghế da thật in họa tiết nơ thỏ này là có một không hai trên thế giới. Cô vẫn chưa tỉnh táo, trong lúc bất chợt dường như quay về quá khứ, miệng nói không rõ: “Chào buổi sáng, Tử…” Bỗng nhiên cô ngừng lại. Nghiêng đầu, người đàn cao lớn ông trong trí nhớ đang nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, không phải là sự cưng chiều quen thuộc, mà là… Giống như bi thương lại giống như hân hoan, đau lòng, nhớ nhung nhưng lại phức tạp khó lường. Trong lòng Hạ Lăng rung lên hồi chuông cảnh báo, nuốt một tiếng “Tử Hành” trở về, cô nhớ ra bây giờ là lúc nào rồi, cũng nhớ ra thân phận của mình là gì, nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì lộ rồi. Hạ Lăng nở một nụ cười cứng nhắc: “Chào buổi sáng, anh Bùi.” Thân thể cô nhanh chóng kéo dài khoảng cách với Bùi Tử Hoành, lùi đến chỗ cửa xe bên kia. Vẻ mặt Bùi Tử Hoành phức tạp nhìn bộ dạng đề phòng của cô, anh ta đưa tay xoa bả vai mình, ở đó bị cô làm gối đầu cả đêm, máu không lưu thông, khiến cho cả nửa người đều tê dại. Nhưng tay anh ta vừa mới đụng tới bả vai liền dừng lại một chút, đưa tay xuống mở ra nhìn, cả tay toàn… Nước miếng. Ngay cả khuyết điểm là ngủ thích chảy nước miếng cũng giống y hệt Tiểu Lăng của anh ta. Hạ Lăng nhìn nước miếng trong tay anh, chết rồi: “Tôi, tôi không phải cố ý… Thật đấy…” Cô sợ Bùi Tử Hoành tính sổ với cô, người đàn ông này kỹ tính muốn chết, trước đây đã không thích cô chảy nướng miếng lên người anh ta, mỗi lần đều tỏ vẻ không vui mà cầm khăn tay lau cho cô, thầm bực bội. Nhưng lần này, Bùi Tử Hoành không hề không vui. Anh ta chỉ làm như không có chuyện gì mà thu tay về, hỏi Hạ Lăng: “Tối qua ngủ ngon không?” Hả? Bị anh ta nhắc tới, lúc này Hạ Lăng mới chú ý tới, tối hôm qua mình dựa dầu vào vai người ta mà ngủ, lại còn ngủ cả một đêm. Cô thầm mắng mình sao lại không biết đề phòng gì cả, bả vai của Bùi Tử Hoành mà cũng có thể ngủ bừa sao? Đồng thời còn bày ra vẻ mặt hoảng sợ trước mặt anh ta: “Thật ngại quá, hai hôm nay tôi quá mệt, xin lỗi, xin lỗi.” Lý do thoái thác khách sáo của cô khiến lông mày anh ta nhíu lại. Hạ Lăng thấy anh ta không vui thì càng thấp thỏm: “Chuyện đó, hay là tôi cáo từ trước, anh xem, trời đã sáng rồi.” Lông mày Bùi Tử Hoành càng nhíu chặt hơn: “Không được đi.” “Hả?” Bùi Tử Hoành đưa tay lấy khăn quàng cổ trên cổ cô lau nước bọt vẫn chưa khô cho cô, anh ta thật sự không nhìn nổi bộ dạng ngốc nghếch kia: “Đã bảo là xử lý vết thương cho cô rồi, hơn nữa cả đêm qua cô không ăn gì.” Lúc này cô mới nhớ ra hôm qua đến đây để làm gì. Theo bản năng, cô đưa tay xoa cổ bị tổn thương, ở đó vẫn hơi sưng. Lực tay của Lệ Phong rất khỏe, bóp cổ cô đến mức ngay cả nói giờ cô cũng có chút khó chịu, cô nghi ngờ phải chăng là đã tổn thương đến khí quản, lúc thở có một cơn đau nóng ran. Những chuyện không vui trên đảo của nhà họ Lệ nháy mắt lại xông lên não. Vẻ mặt cô buồn bã. “Một năm mới nữa rồi.” Bỗng nhiên cô nghe thấy Bùi Tử Hoành nói. Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn anh ta. “Khởi đầu mới.” Anh ta nhìn vết thương sưng lên ở cổ cô, trong ánh mắt có chút thương xót: “Diệp Tinh Lăng, có muốn đến Đế Hoàng không? Dù gì công ty giải trí Đế Hoàng của chúng tôi cũng sẽ không chèn ép người khác như vậy.” Sẽ không chèn ép người khác? Tim Hạ Lăng đập mạnh, bỗng nhiên lại cảm thấy rất nực cười, kiếp trước cô bị chèn ép còn chưa đủ hay sao? Đó là… Ác mộng còn đáng sợ và tuyệt vọng hơn chuyện gặp phải ở nhà họ Lệ vô số lần. Thế cho nên dù cách một kiếp nó vẫn như vết sẹo hằn trong tim cô. “Cảm ơn ý tốt của anh, ông chủ Bùi.” Hạ Lăng nói một cách khách sáo và xa lạ: “Nhưng xin lỗi, tôi từ chối.” Cô mãi mãi sẽ không quay lại Đế Hoàng, cho dù lưu lạc đến chân trời không có nhà để về cũng mãi mãi không quay lại cơn ác mộng sâu thẳm đó nữa. Sự từ chối đúng như dự đoán. Nhưng ánh mắt Bùi Tử Hoành vẫn tối tăm như trước. Lần thứ mấy rồi? Đã không biết là lần thứ mấy cô từ chối lời mời của anh ta. Tâm trạng Bùi Tử Hoành rất tệ, có một khoảnh khắc ngắn ngủi lại hiện lên suy nghĩ bắt cóc cô đi, giống như lần hạ độc cô bị câm, ép cô ở bên mình, không từ thủ đoạn khiến cô trở thành người của anh ta. Giống như kiểu mà anh ta đã làm với rất nhiều cô gái có gương mặt giống Hạ Lăng. Chưa chắc bọn họ đã bằng lòng làm bạn giường của anh ta. Nhưng chỉ cần anh ta muốn thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để bọn họ khuất phục. Nhưng, nhìn bộ dạng cẩn thận lại đề phòng từng li từng tí của cô gái trước mắt, anh ta lại không ra tay được, cô từng hát bài “Cánh bướm trong lồng”, hình như có chỗ nào đó khác biệt, cô quá giống Tiểu Lăng… Giống hơn tất cả những người mà anh ta gặp trong quá khứ, giống đến mức anh ta không đành lòng hành hạ và tàn phá cô, chỉ muốn bồi thường cho cô tất cả những việc mà anh muốn làm cho Tiểu Lăng nhưng vẫn chưa kịp làm. Anh ta nén lại tất cả phiền não trong lòng mình. “Chí ít hãy rời khỏi Thiên Nghệ.” Anh ta dịu dàng nhìn cô, kiên nhẫn nói: “Một năm mới, khởi đầu mới.”