Anh ta quả nhiên là một tên biến thái! Hạ Lăng nghiêng đầu tránh những cái liếm buồn nôn của anh ta. Cô nghe thấy cách đó không xa truyền tới một giọng nói… “Tiểu Lăng!” Cô ngẩng mặt nhìn, thấy Lệ Lôi vội vã chạy tới, bên cạnh là một con báo hoa khoác lớp vằn hoa hồng duyên dáng. Anh chạy tới rất gần bọn họ: “Tiểu Lăng, em không sao chứ?” Anh lại nhìn Lệ Phong, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Anh.” “Giờ mới nhìn thấy người anh này sao.” Lệ Phong cười nhẹ, ép Hạ Lăng chuyển hướng đối mặt với hắn ta. “Anh, buông Tiểu Lăng ra.” Lệ Lôi cố gắng để giọng nói mình trở nên bình tĩnh và ôn hòa. Trên thực tế, nhìn thấy Tiểu Lăng bị người anh vui giận thất thường này giữ trong tay, Lệ Lôi sốt sắng đến mức sắp điên. Vừa rồi anh bị ông cụ Lệ gọi đến uống trà cùng. Trong rừng trúc của Dưỡng Tâm viên, ông cụ nói với anh rất nhiều, toàn là khuyên anh nên từ bỏ Hạ Lăng, tìm một cô gái có phúc tướng bên nhau trọn đời. Ông cụ kể từ lịch sử của nhà họ Lệ đến bây giờ, từ thân phận địa vị của ông cụ nói đến thế cục tương lai, từ tính nguy hiểm của sự nghiệp gia tộc nói đến tầm quan trọng của vận may, lấy tình cảm để lay chuyển, lấy lý lẽ để thấu hiểu, tóm lại trăm ngàn lời nói hóa thành một ý, bảo anh từ bỏ Hạ Lăng. Hạ Lăng tuyệt đối không thể gả vào nhà họ Lệ, một cô gái mang đến vận rủi sẽ gây tai họa cho cả gia tộc. Lúc đầu, Lệ Lôi còn nhẫn nhịn lắng nghe, cũng lấy tình cảm để lay chuyển, dùng lý lẽ để thấu hiểu, nói với ông nội rằng đánh giá con người qua tướng mạo đều là những lời nói vô căn cứ, Tiểu Lăng là một cô gái vô cùng tốt… Trong lòng anh lo lắng cho Tiểu Lăng, anh mới kích động và thô bạo muốn cô như vừa rồi, cô còn ngủ say chưa tỉnh, anh đã rời khỏi cô đến đàm phán với ông nội. Nếu Tiểu Lăng tỉnh lại không tìm thấy anh, sẽ càng tức giận hơn phải không? Anh phải thuyết phục ông nội sớm hơn một chút, sau đó quay lại bên cạnh cô. Nhưng, ông cụ rất ngoan cố, có nói thế nào cũng không thông, muốn giữ anh lại, từ tốn nói chuyện nhà. Lệ Lôi dần thấy lo lắng, thấp thỏm không yên. Đúng lúc này, anh thấy trong rừng trúc xanh mướt có một con báo hoa có hoa văn hoa hồng yên lặng đi tới, móng vuốt nhẹ nhàng giẫm lên mặt đất, nó vẩy đuôi một cái, nhìn anh với vẻ lo lắng bất an. Là Tiểu Lăng đã xảy ra chuyện! Nhị Mao được Lệ Lôi nuôi từ nhỏ đến lớn, từ lâu, giữa chủ và thú cưng đã ăn ý, lúc này nó vừa biểu hiện ý tứ, anh đã lập tức hiểu nó muốn nhắn nhủ điều gì. “Ông nội, xin lỗi, cháu có việc gấp, lần sau lại uống trà với ông.” Lệ Lôi nói rồi vội vã chạy ra ngoài. Ông cụ Lệ không giữ anh lại. Thực ra là ông cụ cố ý gọi Lệ Lôi đến uống trà, nói ra một đống chuyện. Điều anh rời khỏi Lôi Minh viên, lại phái Tô Đường đến đuổi tiểu minh tinh tên Diệp Tinh Lăng kia, tính toán thời gian, chắc lúc này tiểu minh tinh kia cũng đã rời khỏi đảo rồi, với tính cách của Tô Đường, chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc đối với tiểu minh tinh kia, khiến cô ta từ nay về sau biến mất trên đại dương. Tiểu Lôi sẽ đau lòng một thời gian. Sau đó sẽ có một tình yêu mới, cưới một người thật sự thích hợp với anh. Ông cụ Lệ thong thả gạt nắp ly trà bằng sứ Thanh Hoa ra, tiếp tục uống. Nhưng ông cụ đã tính nhầm. Nếu không có sự xuất hiện của Lệ Phong, lúc này quả thật Hạ Lăng đã bị nổ chết không toàn thây như ông cụ dự tính. Nhưng, Lệ Phong lại về đúng lúc này, anh ta cứu Hạ Lăng, lấy chuyện này làm lợi thế để chọc tức Lệ Lôi. “Tiểu Lôi.” Trong đôi mắt phượng đẹp đến hồn xiêu phách lạc kia của Lệ Phong tràn ngập ý cười: “Anh cứu bạn gái chú một mạng, chú cũng không nói một tiếng cảm ơn anh? Khiến anh rất đau lòng đấy, chú biết không?” Cứu Tiểu Lăng một mạng? Nhìn ánh mắt khó hiểu của Lệ Lôi, Lệ Phong cười lạnh, kể lại chuyện anh ta gặp phải lúc vừa mới xuống máy bay. Sau lưng Lệ Lôi bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, anh không ngờ Tô Đường lại ra tay với Tiểu Lăng độc ác như vậy! Nếu Tiểu Lăng thật sự lên chiếc trực thăng kia, chiếc trực thăng đó thật sự phát nổ thì… Hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Anh đột nhiên quay đầu nhìn Tô Đường. Tô Đường bị cái nhìn này của anh làm cho sắc mặt trắng bệch, cô ta đứng tại chỗ không dám di chuyển. Đây là lần đầu tiên thiếu gia nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, hung tàn, giống như nhìn kẻ thù như vậy, bị nhìn chằm chằm một lúc, Tô Đường cảm thấy mình như đã chết rồi. Nhưng Lệ Lôi cũng chỉ nhìn cô ta trong nháy mắt ngắn ngủi. Anh quay đầu đi, có chuyện quan trọng hơn phải xử lý: “Anh, em rất cảm kích anh đã cứu Tiểu Lăng, hôm nào đó em sẽ đến nhà nói cảm ơn. Cơ thể Tiểu Lăng không thoải mái, lại bị kinh sợ, bây giờ không làm phiền anh nữa, để em đưa cô ấy về Lôi Minh viên nghỉ ngơi.” Anh nói rồi tiến lên mấy bước, định đón lấy người từ trong lòng Lệ Phong. Lệ Phong lại càng siết chặt Hạ Lăng hơn, một tay siết lấy cổ tay cô, móng tay sắc nhọn kề vào cổ họng cô, cách một lớp da thật mỏng, lúc nào cũng có thể đâm vào động mạch của cô. Lệ Lôi biết thủ đoạn giết người của Lệ Phong đáng sợ cỡ nào. “Anh!” “Cô ấy đã không thuộc về em nữa, Tiểu Lôi.” Lệ Phong cười mê hoặc, nhìn Lệ Lôi cố nén ánh mắt tức giận và lo lắng, càn rỡ liếm vành tai Hạ Lăng: “Tiểu Lăng của em đã bị em giết chết… Bị nổ chết trên biển rồi. Bây giờ người còn sống này là do anh cứu được, đương nhiên tính mạng cũng thuộc về anh.” Ngón tay nhỏ dài của anh ta chơi đùa trên cổ Hạ Lăng: “Người đẹp bé nhỏ, tính mạng của em… Là của tôi.” Anh ta kéo cô về phía sau, rời khỏi sân bay trong sự bảo vệ của đám thuộc hạ, rồi kéo cô vào sào huyệt của mình. Lệ Lôi vẫn luôn đuổi theo bọn chúng, muốn cướp người, nhưng lại e ngại bọn chúng sẽ làm Hạ Lăng bị thương. Thủ hạ của anh cũng lục tục tập hợp, trong đó có cha của Lệ Tiểu Tinh, chú của Lệ Tiểu Long… Nhưng hiếm khi bọn họ lại làm việc hời hợt như vậy, trơ mắt nhìn Hạ Lăng bị bắt đi. Cô gái đó quá yếu. Không xứng làm bạn gái của Lôi thiếu gia. Thân là thuộc hạ, bọn họ đều không hy vọng Lôi thiếu gia chọn một cô gái như vậy, ngộ nhỡ cô gái yếu đuối kia thật sự trở thành cô chủ của bọn họ, vậy thì không những Lôi thiếu gia không thể có được một chút hỗ trợ nào của vợ, mà rất có thể còn phải mệt thêm! Để cô gái kia bị Phong thiếu gia hành hạ mà chết, có lẽ là kết cục tốt nhất. Lệ Phong kéo Hạ Lăng, biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, ở rừng núi sâu trong đảo, cửa lớn của “Xà điện” được bảo vệ nghiêm ngặt dần dần đóng lại. Lệ Lôi nhìn cửa lớn khép lại, không dừng lại một giây phút nào, anh đi thẳng đến Dưỡng Tâm viên. Anh không có thời gian trách mắng những thuộc hạ này, càng không có thời gian cảm nhận thất bại và đau thương, tính mạng của Tiểu Lăng bị nắm trong tay Lệ Phong, ngàn cân treo sợi tóc, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu chuyện giống như Tô Tuyết xảy ra một lần nữa thì anh phải làm thế nào. Trong Dưỡng Tâm viên, ông cụ Lệ vẫn ngồi đó uống trà. Lệ Lôi xông vào, quỳ xuống trước mặt ông cụ: “Ông nội, từ nhỏ đến lớn cháu chưa từng xin ông điều gì, chỉ có lần này, xin ông nhất định phải cứu Tiểu Lăng. Cầu xin ông, thừa nhận thân phận của cô ấy!” Chỉ có ông cụ Lệ thừa nhận thân phận của Hạ Lăng, vậy thì mới có thể áp dụng quy tắc “Trong gia tộc nghiêm cấm tự giết lẫn nhau”, Lệ Phong bị các quy tắc của gia tộc ép buộc sẽ phải giao cô ra. Ông cụ Lệ đã nhận được tin tức, biết bên phía sân bay đã xảy ra chuyện gì. Lúc này, ông cụ khẽ nhếch mí mắt lên: “Tiểu Lôi, ông khuyên cháu nên dẹp bỏ suy nghĩ này đi. Đối với ông già này, kết quả xấu nhất không phải là cô ta chết, mà là cô ta ở bên cháu.”