Con đường trở thành thiên hậu
Chương 215
Anh trấn an cô bằng mọi cách, nhưng không có tác dụng, cô đã rơi vào trong ác mộng ngày xưa, không nhìn thấy một tia ánh sáng nào. Lệ Lôi sốt ruột, càng ôm cô chặt hơn, không để ý đến cả người cô toàn máu tanh, chỉ liên tục nói: “Không có chuyện gì đâu, Tiểu Lăng, anh ở đây, anh ở đây.”
Bên ngoài hố bẫy, có người thả thang dây xuống. Người ở trên không biết tình hình ở bên dưới, thầy của mấy đứa nhỏ - Lệ Sĩ Nguyên, nghĩ rằng Hạ Lăng chỉ đơn giản là bị kinh sợ mà thôi, cũng không để trong lòng, hét vào trong hố: “Lôi thiếu gia, đưa người lên đi.”
Lệ Lôi liếc nhìn thang dây một cái: “Đổi một cái thúng xuống đây.” Với tình trạng của Tiểu Lăng bây giờ, làm sao mà leo lên? Giữa ánh sáng mờ mịt, cô gái trong lòng cả người dính đầy máu tươi, bị nước mắt loang xuống khó coi cực kỳ, giống như là Tu La từ trong địa ngục bước ra. Cho tới bây giờ anh chưa từng nhìn thấy Tiểu Lăng như vậy, Lệ Lôi đau lòng đến không thể thở được, anh cầm ống tay áo giúp cô lau đi, nhưng lau thế nào cũng không sạch được.
Lệ Sĩ Nguyên cau mày, cô gái trong hố bẫy kia cũng yếu ớt quá rồi, thang dây cũng không leo được? Có một ít người của nhà họ Lệ vây xung quanh, còn có những đứa nhỏ khác nghe tin mà đến, lúc này họ đều rất xem thường, không nghĩ đến cô gái này thật sự không có sức chiến đấu như vậy, có lẽ là chỉ làm bộ yếu đuối trước mặt Lệ Lôi thôi? Không nói người nhà họ Lệ, cho dù là một người bình thường trên đường phố, cũng không thể không leo được thang dây chứ?
Yếu ớt như vậy, giả vờ cho ai xem. Nhà họ Lệ lăn lộn trên giang hồ, là đại gia tộc liếm máu trên lưỡi dao, không ưa nhất là mấy cô gái gió thổi một cái đã ngã.Lúc này, có người xì xào bàn tán: “Cô ấy là bạn gái của anh Lôi, không hợp lắm nhỉ?”
Có không ít người gật đầu đồng tình. Lệ Lôi là cháu trai, tương lai rất có thể sẽ là người kế thừa sự nghiệp của gia đình, bạn gái của anh, rất có thể là nữ chủ nhân của nhà họ Lệ, làm sao có thể chọn một người ngay cả một cái hố cũng phải dùng đến thúng kéo lên?
Bên trên chần chừ không thả thúng xuống, Lệ Lôi ở dưới hố nóng nảy: “Nhanh lên! Nếu còn không thả thúng xuống tôi sẽ cho tất cả các người đẹp mặt!”
Trong lòng anh rất phẫn nộ, dọa cho những người bên trên nhảy dựng, đến mức như vậy sao? Chỉ vì một cô gái nhỏ giả vờ yếu đuối mà tức giận như vậy? Bao nhiêu năm không nhìn thấy Lệ Lôi thực sự nổi giận rồi. Nhưng thấy anh tức giận thực sự, người bên trên cũng không dám chậm trễ thêm.
Lệ Lôi có đáng sợ thế nào bọn họ đều biết rõ, đừng thấy bình thường anh hay cười có vẻ như tính tình rất tốt, nhưng thời điểm anh độc ác năm đó đủ khiến bất kỳ người nào cũng mềm nhũn. Bọn họ thà rằng đi chọc Lệ Phong còn hơn động vào anh, thật đấy.
Rất nhanh một cái thúng được thả xuống. Lệ Lôi cẩn thận ôm lấy Hạ Lăng, bước vào trong thúng, kêu người bên trên kéo bọn họ lên. Vừa bước lên mặt đất, tất cả mọi người đều ngây người, cô gái kia ở trong lòng Lệ Lôi khóc đến thê thảm đau thương, móng tay ở mười ngón tay không thấy nữa, máu thịt lẫn lộn, vô cùng thê thảm. Cô ấy không giả vờ yếu đuối, cô ấy thật sự sợ hãi, cho nên mới làm cho ngón tay của mình thành ra như vậy? Mấy đứa nhỏ liếc nhìn nhau.
“Này.” Lệ Tiểu Phong kéo kéo góc áo của Lệ Tiểu Tinh: “Chị nói xem có phải cô ấy sợ bóng tối không?”
Lệ Tiểu Tinh cũng có chút bị dọa sợ, tay đứt ruột xót, bị thương thành như vậy rất đau đi. Trong lòng cô bé có chút bất an, nhưng nghĩ lại lại càng xem thường: “Sợ tối? Đứa nhỏ ba tuổi ở nhà họ Lệ chúng ta cũng không có sợ tối! Cô ta giả vờ cũng được, là thật cũng được, tóm lại đều quá vô dụng, căn bản là không có tư cách đến với chú Lôi!”
Lệ Lôi không nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai đứa nhỏ này. Giờ khắc này, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người Hạ Lăng. Ánh mặt trời bên ngoài sáng rực, anh càng nhìn rõ dáng vẻ của cô hơn, trên tay bị thương không nhẹ, làm cho anh không dám nghĩ đến cô đã gặp phải sự hoảng sợ tuyệt vọng như thế nào khi ở dưới đó.
“Gọi bác sĩ đến đây!” Anh ôm lấy cô, đi về nơi ở của mình.
Bác sĩ tới rất nhanh, bước đầu tiến hành kiểm tra cho cô, trừ ngón tay ra, thì không có ngoại thương gì. Nhưng Hạ Lăng vẫn run rẩy khóc lóc trong lòng anh như trước, ánh mắt cô mờ mịt trống rỗng, miệng mơ hồ thì thào gì đó, nước mắt không ngừng chảy xuống, giống như bị ám ảnh gì đó rất đáng sợ.
“Tôi thấy trạng thái tinh thần của cô Diệp bất ổn, hay là tiêm cho cô ấy một mũi an thần đi?” Bác sĩ đề nghị.
Lệ Lôi dịu dàng nhìn cô gái mềm yếu trong lòng, nghe vậy thì lắc đầu. Thuốc an thần có tác dụng phụ, anh thà tốn công trấn an cô để cho cô thật sự cảm thấy an toàn, chứ không muốn vì giảm bớt phiền toái cho anh mà làm tổn hại đến thân thể cô.
Anh ôm cô, để bác sĩ rửa sạch rồi băng bó đơn giản lại tay cho cô, rồi bảo ông ấy đi ra ngoài. Trong Lôi Minh viện, chỉ còn hai người bọn họ. Nhị Mao tiến lại gần, một đôi mắt màu hổ phách mang theo chút quan tâm nhìn cô.
Lệ Lôi đã nghe rõ những điều cô thấp giọng thì thào là gì: “Đừng… Buông tha tôi đi… Máu… Thật nhiều máu…”
Cả người cô đều dính đầy máu tươi, vốn là bộ váy dệt kim màu xanh nay đã biến thành màu đỏ sẫm, Lệ Lôi nhíu chặt mày, ôm cô đi vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn. Bồn tắm của anh ước chừng lớn gần bằng nửa căn phòng, nước được dẫn từ suối nước nóng gần đó, người ngồi vào bồn tắm sẽ cảm thấy thư thái mà thả lỏng. Dòng nước ấm áp cọ rửa thân thể của bọn họ, quần áo, qua không bao lâu, bồn tắm vốn trong suốt đã bị nhuốm thành màu đỏ như máu, một lát sau, màu đỏ dần dần nhạt đi, khôi phục lại màu sắc trong suốt như cũ.
Cơ thể Hạ Lăng không còn run rẩy như lúc nãy nữa, nước mắt dần khô, nhưng miệng cô vẫn thì thào: “Máu, máu…”
Lệ Lôi cau mày, giúp cô rửa sạch sẽ cánh tay đặt lên trên thành bồn, nhìn quần áo dính đầy máu đen trên người cô, nhưng khó chạm vào. Trong bồn tắm, thân thể bọn họ thật sự gần, anh có thể cảm giác được đường cong lả lướt trên cơ thể cô như một đóa hoa xinh đẹp mềm mại, như có như không trêu chọc lòng anh. Anh hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác khô nóng trong cơ thể, ôm cô ngồi vào khu nước cạn.
“Tiểu Lăng, ngoan.” Anh nói: “Không có máu, tắm rửa xong sẽ không sao nữa, em ngoan ngoãn ngồi yên đây, anh đi tìm người đến giúp em tắm có được không?” Anh thật sự không thể động tay cởi quần áo của cô, anh sợ bản thân không nhịn được mà làm ra chuyện không nên gì đó.
Nước trong bồn ấm áp, cơ thể của cô sát bên anh, anh cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi, còn ngây ngốc ở đây nữa sẽ phát điên mất. Hạ Lăng lại nắm chặt tay anh: “Đừng đi, em sợ…” Ý chí cô mơ hồ, không nhận thức rõ người đàn ông trước mặt là ai, chỉ cảm thấy màu máu vô tận cùng ánh sáng mông lung trong bóng tối, người đàn ông này đã đặt mình vào trong ánh sáng đó, ấm áp, sáng ngời, làm cho cô nhịn không được ỷ lại: “Đừng đi…” Cô lại muốn khóc.
Lệ Lôi hít sâu, rồi lại hít sâu, anh dùng tất cả ý chí nói với chính mình phải bình tĩnh, kiềm chế lại mới không trực tiếp đè cô vào trong bồn nước mà ăn sạch sẽ. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô lại rưng rưng nước mắt nhìn anh cầu khẩn, cuối cùng làm cho chút quyết tâm cuối cùng của anh biến thành hư ảo, không có sức rút lui nữa.
Làm sao bây giờ?
Nội tâm của Lệ Lôi sụp đổ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gặp tình cảnh túng quẫn như vậy, nếu Tiểu Lăng còn tỉnh táo, nhất định sẽ không hy vọng bị anh chiếm lấy trong tình huống này, lần đầu tiên của bọn họ, dù sao cũng phải lưu lại một đêm lãng mạn, có căn phòng trang trí tỉ mỉ cùng chiếc giường lớn mềm mại…
Chờ chút, dừng lại, anh đang suy nghĩ miên man cái gì vậy?!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
46 chương
35 chương
58 chương
126 chương
29 chương