Con đường trở thành thiên hậu
Chương 173
Hạ Lăng giơ tay lau nước mắt, nhớ đến mình vẫn đang trên sân khấu.
Bộ dạng này chắc hẳn là vừa thảm hại lại vừa khó coi, nhiều khán giả như vậy, không có một người nào vỗ tay. Cô khịt mũi, lảo đảo đứng lên, trong lòng có chút tự giễu: Hạ Lăng, cô nhìn cô xem, vừa trút bỏ thân phận được Bùi Tử Hoành bao bọc trong lòng bàn tay, sao lại khiến bản thân trở nên như vậy rồi?
Khó khăn lắm mới đứng vững, cô nghe thấy tiếng khóc.
Kỳ lạ, không phải cô đã ngừng khóc rồi sao? Theo bản năng, cô sờ nhẹ lên mặt, đã bắt đầu sưng lên, còn có chút đau nhói, nhưng quả thực đã ngừng khóc rồi... Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy khán giả bên dưới có rất nhiều người đang khóc, khóc đến mức vô cùng nhập tâm và khó coi, so với cô vừa nãy chỉ có hơn chứ không kém.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy lúng túng cùng mờ mịt.
Người dẫn chương trình bước lên trước, hai mắt sưng đỏ, bộ dạng cũng như vừa mới khóc xong: “Tiểu Lăng, cô thật là...”
Cô ta hơi dừng lại, kìm nén tiếng nghẹn ngào: “Cô thật sự hát rất hay, nhiều người cảm động đến khóc luôn rồi, ngay cả tôi cũng khóc. Đây là màn biểu diễn khiến người ta cảm động nhất mà tôi từng nghe kể từ khi dẫn chương trình đến nay, có thể nói cho chúng tôi biết, sao cô có thể hiểu được ý nghĩa của ca khúc này hay không?”
Hạ Lăng còn đang ngơ ngẩn, nhưng kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm như vậy khiến cô không chút nghĩ ngợi trả lời: “Phải dùng tâm để hát.”
Người dẫn chương trình hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, cô ta khen ngợi quá lời, nói không ngớt, lại hỏi cô thêm rất nhiều câu hỏi: bắt đầu thích Hạ Lăng từ khi nào, Hạ Lăng có ảnh hưởng gì đến phong cách âm nhạc của cô hay không, có kế hoạch gì trong tương lai chưa,...
Hạ Lăng không được tập trung lắm, cô trả lời từng câu một, trong đầu vẫn quay cuồng những chuyện quá khứ, đến cuối cùng, ngay cả người dẫn chương trình hỏi cái gì cô cũng không nhớ. Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô ta cũng bỏ qua cho cô, đưa cô rời sân khấu trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Hạ Lăng chật vật đi ra sau sân khấu, khi xuống cầu thang suýt nữa thì vấp ngã, may mà được người khác đỡ.
“Tiểu Lăng, cẩn thận.” Là giọng của Vệ Thiều Âm, nghe thật xa xôi: “Sao cô vẫn còn khóc?”
Hạ Lăng muốn nói cô không hề khóc, vừa rồi nước mắt đã ngừng rơi rồi, sau đó lại cảm giác được có người nhét vật gì đó vào trong tay, cô cúi đầu nhìn, là chiếc khăn được trang trí trên túi áo vest của Vệ Thiều Âm.
“Lau đi, khó coi chết đi được, để người của Đế Hoàng nhìn thấy sẽ chê cười.” Anh nói.
Cô nhận khăn lau mắt một cách máy móc, lúc này mới phát hiện nước mắt lại tuôn trào từ lúc nào, tay của cô bắt đầu không ngừng run rẩy, cô dừng một chút, che khăn lên mặt, mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Được rồi, được rồi.” Vệ Thiều Âm luống cuống: “Bao nhiêu tuổi rồi, sao lại khóc giống như trẻ con vậy.”
Cô dứt khoát tựa vào người anh òa khóc.
“Tiểu Lăng, cô...” Anh lo đến độ nói năng lộn xộn: “Đừng như vậy nữa, để người khác nhìn thấy còn tưởng tôi bắt nạt cô... Không, không đúng, bẩn chết đi được, tôi bị mắc bệnh sạch sẽ, mau buông tôi ra!”
Cô không để ý đến anh, khóc càng thêm dữ dội. A Vệ không biết cô đã từng trải qua những ngày tháng như thế nào, không biết cô đã từng bị Bùi Tử Hoành giam cầm trong một khoảng thời gian dài, thậm chí không dám khóc to một trận, vậy nên cô đã sớm quên mất nên khóc thế nào.
A Vệ sẽ không bao giờ biết được, nỗi đau khổ của cô sâu đến chừng nào.
Vệ Thiều Âm không khuyên cô thêm nữa, anh dùng tay ôm lấy cô một cách vụng về, khẽ vỗ mấy cái lên lưng cô, giống như đang dỗ trẻ con vậy. Không biết qua bao lâu, Hạ Lăng khóc đến không còn chút sức lực nào, tiếng thút thít mới nhỏ dần đi.
“Tổ tông à, cuối cùng cô cũng nín rồi sao?” Vệ Thiều Âm như trút được gánh nặng, cũng không hỏi cô vì sao lại khóc: “Có thể tự đi được chứ?”
Hạ Lăng gật đầu.
Anh nói: “Đi, theo tôi vào phòng hóa trang, ở hành lang khóc thành như vậy cũng không ngại mất mặt.”
Lúc này cô mới phát hiện, xung quanh người tới người lui ai nấy đều len lén quan sát cô bằng ánh mắt kỳ lạ cùng vẻ mặt hóng hớt. Cô cầm khăn trong tay lau mặt, theo Vệ Thiều Âm vào phòng hóa trang.
“Đúng rồi, sao anh lại đến đây?” Giọng cô khàn đặc, vừa mở lời thì cổ họng chợt nhau nhói: “Không phải anh đang nghỉ ngơi ở phòng hóa trang sao?”
“Thấy cô hát ‘Cánh bướm trong lồng’ khóc thành như vậy, tôi rất lo lắng, nên qua đây xem thế nào.” Vệ Thiều Âm vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài ra, vẻ mặt ghét bỏ: “Bộ âu phục mới nhất bị cô làm hỏng rồi.”
Cô nhớ đến căn bệnh ưa sạch sẽ của anh, nhìn nước mắt nước mũi thành từng mảng lớn trên chiếc áo khoác, đang buồn mà vẫn bật cười.
Vệ Thiều Âm bực mình trừng cô, ánh mắt vốn đang lo lắng đã trở nên dịu dàng.
Trở lại phòng hóa trang.
Cửa vừa được mở ra, tất cả mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn Hạ Lăng, đủ loại ánh mắt, từ kinh ngạc, rung động, đố kỵ, tò mò đến xem thường,...
Chỉ có Lạc Lạc tâm không tạp niệm nhào đến: “Tiểu Lăng, cậu hát rất hay, quả thực giống như Hạ Lăng sống lại vậy!”
“Đừng nói bừa!” Cô thấp giọng nói, giọng điệu không tốt. Lạc Lạc tình cờ nói ra chân tướng khiến cô vô cùng lo sợ, theo bản năng nhìn xung quanh, chỉ thấy vẻ mặt những người kia vẫn như thường, nên hâm mộ vẫn hâm mộ, cần đố kỵ vẫn đố kỵ, lúc này cô mới yên tâm.
Chỉ là...
Cô vô ý nhìn thấy một người, tâm trạng bỗng nhiên căng thẳng.
Phượng Côn.
Anh ấy đứng dựa ở một góc trong phòng hóa trang, yên lặng uống nước, ánh mắt dừng trên người cô, vẻ mặt như đang suy tư. Anh ấy vẫn trầm mặc giống như trước kia, ít nói, trang phục chỉnh chu màu đen, giống như một vị quý tộc lịch thiệp không làm người khác chú ý. Chỉ có cô biết anh ấy có bao nhiêu nhạy bén và còn sở hữu tài phán đoán vô cùng đáng sợ.
Hạ Lăng không xác định được có phải anh ấy đã nhìn ra được manh mối gì hay không, giờ phút này, cho dù anh ấy có mở miệng gọi tên thật của cô, cô cũng sẽ không quá kinh ngạc. Anh ấy đã quá quen thuộc với cô, còn quen thuộc phong cách ca hát và mỗi một chi tiết chuyển ngoặt của cô hơn cả Bùi Tử Hoành, mười năm làm việc chung, một tổ hợp huyền thoại, sợ rằng anh ấy nhắm mắt cũng có thể nghe ra được cô đang hát ca khúc nào.
Hạ Lăng không biết khi cô vừa hát “Cánh bướm trong lồng” đã bại lộ không ít, trong phòng hóa trang có màn hình phát sóng, nhìn bộ dạng của Phượng Côn, chắc hẳn là đã xem toàn bộ. Cô không khỏi kinh hoàng khiếp sợ, cẩn thận nghĩ lại, lần này hát “Cánh bướm trong lồng” chắc hẳn khác rất nhiều so với lần tự sát. Dù sao thì sự từng trải và tâm tình cũng đã thay đổi rất nhiều, có lẽ không đến mức thảm thiết giống như lần đầu?
Hạ Lăng đoán thầm.
Hơn nữa, chuyện đầu thai sống lại cũng khó bề tưởng tượng.
Thay đổi hình dáng, thay đổi giọng nói, hy vọng anh ấy không nghĩ đến đó, đừng nhận ra cô.
Mặc dù cô rất muốn đi đến bên cạnh anh ấy, nói với anh ấy mọi thứ đều ổn.
Hạ Lăng có chút lưu luyến nhìn anh ấy, nhưng lại cảm thấy không nên lộ ra ánh mắt như vậy nên chột dạ rời tầm mắt. Lạc Lạc vẫn đang líu ríu bên tai cô, giống như chú chim nhỏ vui vẻ. Cô cúi đầu nhìn cô nhóc này: “Lạc Lạc, tớ mệt rồi.”
Lạc lạc ngẩn ra, phản ứng kịp thời: “A, phải rồi, vừa mới hát nhập tâm như vậy, nên nghỉ ngơi một chút. Tớ không làm phiền cậu nữa, đợi cậu nghỉ ngơi xong rồi, tớ lại đến tìm cậu.”
Nói xong, cô ấy nhảy nhót quay về khu vực của Đế Hoàng.
Vệ Thiều Âm cũng tạm biệt cô, nóng ruột đi thay quần áo vừa dính nước mắt của cô.
Vừa ngồi xuống, Hạ Lăng đã ngẩn người. Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt nhếch nhác, thật xấu, nào có xinh đẹp bằng một nửa kiếp trước? Nhưng cho dù là vậy, vì sao Bùi Tử Hoành vẫn đuổi theo cô không tha, vì sao cho dù không từ thủ đoạn cũng muốn tìm nhiều người thay thế như vậy? Bùi Tử Hoành... liệu anh có biết hay không, rằng cô rất đau lòng?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
46 chương
35 chương
58 chương
126 chương
29 chương