“Ờ ờ, đúng vậy!” Mọi người đều gật đầu, không sai, bài “Cánh bướm trong lồng”, sao lại có người khác ngoài thiên hậu Hạ Lăng đã khuất hát bài này hay được? Kỹ xảo lại cao, cần phải đặt tình cảm sâu đậm vào trong đó, thậm chí chỉ mấy chữ “di khúc của thiên hậu” đã có thể tạo nên áp lực tâm lý rất lớn cho người hát. “Chọn bài này đi!” Có người nói. “Nhưng…” Lại có người phản bác: “Chọn bài này không phải đang nói rõ chúng ta cố ý làm khó người ta sao?” Ai cũng biết bài hát này không dễ hát, mặc dù cuộc thi buộc phải cạnh tranh nhưng nếu chọn bài này thì ý đồ làm khó đối thủ quá rõ ràng, nếu có người đề xuất đối thủ hát bài này thì người đó quá hẹp hòi. Vậy nên, phần “Bạn chọn tôi hát” đã tiến hành được vài vòng, vẫn chưa có ai chọn bài này cả. “Nếu như để người khác hát, quả thực là gây khó dễ cho người ta, nhưng hiện tại chúng ta để Diệp Tinh Lăng hát mà.” Người đề nghị nói: “Diệp Tinh Lăng có thể hát tốt bài Hải Yêu của Hạ Lăng, nói không chừng có thể hát tốt bài ‘Cánh bướm trong lồng’, hơn nữa nghe nói cô ta là fan của Hạ Lăng, nhất định sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú, muốn nghe cô ta hát ca khúc này, chúng ta là chọn theo nguyện vọng của mọi người.” “Đúng vậy.” Mấy người bàn bạc xong xuôi, đề cử một người đại diện lên sân khấu. Đại diện cho đội kia cũng là ca sĩ vừa mới ra mắt không lâu, tên là Mộc Tiểu Hy, lúc này cô ta đang đứng trước mặt Hạ Lăng, cầm micro mỉm cười nói: “Chào cô, Diệp Tinh Lăng, tôi muốn mời cô hát bài ‘Cánh bướm trong lồng’”. Hạ Lăng gần như choáng váng: “Sao cơ?” “’Cánh bướm trong lồng’, hy vọng cô có thể hát bài này.” Mộc Tiểu Hy nói: “Tôi nghe nói cô là fan của Hạ Lăng, thật trùng hợp, tôi cũng là fan của Hạ Lăng. Tôi từng nghe cô hát bài Hải yêu của cô ấy, rất hay, vậy nên tôi đoán cô hát bài Cánh bướm trong lồng cũng sẽ rất hay, cho nên, nhờ cô rồi.” Xung quanh ồ lên. Khán giả dưới sân khấu bàn tàn xôn xao, độ khó của “Cánh bướm trong lồng” rất lớn, nó tập hợp sự đỉnh cao về kỹ thuật và tình cảm cả một đời của thiên hậu Hạ Lăng, từ khi phát hành đến nay, có rất nhiều người chuyên nghiệp và nghiệp dư thử hát lại, nhưng ai nấy đều thất bại, thậm chí cho đến bây giờ, chỉ cần là hát lại “Cánh bướm trong lồng”, nhất định sẽ phải nhận sự chê cười cùng tiếng chửi mắng. Hôm nay, Mộc Tiểu Hy lại yêu cầu đối thủ hát ca khúc này, quá ác rồi chăng? Có điều, quả thực khán giả cũng rất tò mò, Diệp Tinh Lăng có thể hát tốt bài “Hải yêu”, liệu có thể hát tốt “Cánh bướm trong lồng”, mang kỳ tích đến cho mọi người hay không? Ánh mắt của người dẫn chương trình phát sáng, vẻ mặt cô ta trở nên gian xảo: “Mộc Tiểu Hy, cô chắc chứ?” Mộc Tiểu Hy lặng lẽ gật đầu. Hạ Lăng hơi nhíu mày: “Bài hát này... Tôi không dám không tôn trọng, có thể đổi bài khác không.” Đây không phải là lý do thực sự, lý do thực sự đó là cô không muốn hát lại bài hát này nữa, bài hát này gom lại toàn bộ sự đau khổ suốt đời cô, quá đẫm máu, quá u ám, nó sẽ sinh ra cơn ác mộng kinh khủng nhất của cô, cô không biết một khi mình hát lại, liệu có khống chế được tâm trạng hay không. Mộc Tiểu Hy lại nghiêm túc nói: “Đây không phải là không tôn trọng, mà là một cách để tưởng niệm Hạ Lăng. Diệp Tinh Lăng, không phải cô cũng là fan của cô ấy sao? Làm chút chuyện cho thần tượng của mình, không được sao? Hơn nữa, nó có trong danh sách các bài hát.” Ca khúc này quả thực có trong danh sách các bài hát. Danh sách các bài hát mỗi năm của nhạc hội Tinh Vân là dựa theo phạm vi đặt ra của ca sĩ tham dự thi và nhà chế tác. Lần đầu tiên trong đời, Hạ Lăng vô cùng tán thành quan điểm này của Vệ Thiều Âm: Phượng Côn kia quả thực chính là tai họa. Nếu không có anh ấy, “Cánh bướm trong lồng” sẽ không xuất hiện trong danh sách các bài hát năm nay. Người dẫn chương trình cười gian xảo: “Mộc Tiểu Hy nói rất đúng, chuyện này không tính là không tôn trọng gì cả. Bài hát mà, vốn dĩ làm ra là để người ta hát, Diệp Tinh Lăng, cô nói có đúng không? Có điều, nếu như cô cho rằng bản thân không sánh được với thiên hậu đã khuất, không nắm chắc sẽ hát tốt, thì có thể tự động bỏ quyền thi và nhận thua.” Lời nói của cô ta bề ngoài mềm mỏng, nhưng bên trong lại là một bụng dao găm, khơi dậy cơn giận của Hạ Lăng. “Tôi chưa từng cho rằng mình thua kém bất kỳ người nào, cho dù là thiên hậu đã khuất.” Cô lạnh lùng nói. Lời này vừa dứt, khán giả dưới sân khấu thoáng chốc yên tĩnh, sau đó truyền đến tiếng vỗ tay sôi nổi cùng tiếng cổ vũ. “Diệp Tinh Lăng thật gan dạ!” “Xời, đúng là việc quá khả năng!” Đủ loại âm thanh vương vất hồi lâu bên tai không dứt. Nụ cười của MC càng thêm rộng hơn, làm chương trình không sợ xung đột hay tranh cãi, chỉ sợ không có điểm nhấn, giờ phút này, phản ứng nhiệt liệt của khán giả ở dưới khiến cô ta càng thêm hăng say. “Diệp Tinh Lăng”. Khó khăn lắm mới đợi được mọi người yên lặng lại, cô ta lập tức nói: “Xem ra mọi người rất mong đợi cô hát bài này, chi bằng hát cho chúng tôi nghe đi, thế nào? Cô xem, điểm của cô cũng không xem là thoải mái.” Cô ta nói xong lại quay đầu nhìn lên màn hình lớn: “Hiện nay điểm của cô là 3658 điểm, tuy tạm thời đứng đầu trong số tất cả những người mới ngày hôm nay, nhưng khoảng cách với hạng hai Hạ Vũ là rất nhỏ. Nếu như lần này nhận thua, không những không được điểm, còn bị trừ mất 500 điểm, thứ hạng của cô sẽ bị đẩy xuống sau Hạ Vũ, cô có thể chịu được sao? Mọi người nói xem, có thể chịu được không?!” Người dẫn chương trình mang ý xúi giục, lớn tiếng hỏi mọi người, hướng micro trong tay xuống dưới sân khấu. Vô số khán giả hưng phấn kích động hô: “Không thể!” “Diệp Tinh Lăng, Cánh bướm trong lồng!” “Diệp Tinh Lăng, Cánh bướm trong lồng!” ... Bầu không khí hoàn toàn bị kích động. Hạ Lăng chỉ cảm thấy có chút choáng váng, giống như có làn sóng lớn vây quanh cô, khiến cô không biết mình đang ở đâu. Là thiếu máu sao, hay là tối qua ngủ không ngon? Cô lung lay sắp ngã, phải cố gắng hít sâu vài lần mới đứng vững được trong tiếng huyên náo ấm ĩ. Thân thể khó chịu, cô không biết bản thân còn có thể kiên trì trên sân khấu được bao lâu, phải tốc chiến tốc thắng. “Được, tôi hát ‘Cánh bướm trong lồng’, có thể bắt đầu rồi.” Cô nhanh chóng nói. Người dẫn chương trình lộ ra vẻ mặt hài lòng, khích lệ khen ngợi cô, Mộc Tiểu Hy thấy đạt được mục đích, cũng cổ vũ cô. Hạ Lăng chịu đựng cảm giác khó chịu, ứng phó xong xuôi, nhìn họ rời sân khấu. Sân khấu lớn như vậy, chỉ còn lại một mình cô. Ánh đèn yếu dần, xung quanh có sương mù dày đặc màu xanh màu tím chậm rãi phun lên, giống như mộng ảo vậy. Cô nghe thấy giai điệu của “Cánh bướm trong lồng” tựa như dòng nước chảy, khúc dạo đầu tràn đầy hồi tưởng cùng thương cảm, tầng tầng lớp lớp, quanh co lặp lại… Chỉ đoạn mở đầu đã như chạm đến nơi sâu nhất trong tâm hồn người nghe. Phượng Côn, không hổ danh là nhà chế tác đình đám trong giới. Cô cảm nhận nó, cầm micro lên, khẽ nhắm mắt. Mặc dù trước lúc này, cô đã từng nghe Phượng Côn biên lại “Cánh bướm trong lồng”, nhưng khi cô thực sự đặt mình vào trong bài hát để phối hợp biểu diễn thì cảm giác lại khác. Thật quen thuộc… Tựa như người bạn cũ nhiều năm không gặp đang dùng âm nhạc dịu dàng chào hỏi cô. Mang theo nỗi nhớ, mang theo sự đau khổ, mang theo thấu hiểu, thương tiếc cùng thống khổ dành cho cô… nhưng lại nắm rõ tiết tấu của cô, phối hợp với giọng hát của cô. Mặc dù đây là lần đầu tiên Hạ Lăng hát với nhạc đệm này, nhưng cô lại thể hiện không chê vào đâu được, giống như trước đó họ đã tập diễn bài này hàng nghìn lần vậy. Đã lâu không gặp, người cộng tác cũ. Đầu vẫn có chút choáng váng, tựa như đang đặt mình vào trong giấc mộng ngày trước, cô bắt đầu nhẹ giọng hát: “Nếu như năm đó chúng ta chưa từng gặp gỡ…” Cảm giác chua xót cùng đau nhói bắt đầu lan ra theo từng câu hát. “Kết quả liệu có khác đi không…” Câu thứ hai vừa dứt, cảm giác đau lòng càng thêm mãnh liệt, dường như không sao thở được.