Cả người Hạ Lăng đều không thoải mái. Cô nghĩ ra lý do từ chối anh, nhưng lại không nghĩ đến tình hình hiện tại, tính đi tính lại, không tính được Phượng Côn sẽ xin lỗi cô, sau đó lại đưa ra lời mời một lần nữa! Người trong nghề đều nói Phượng Côn làm việc không có chút sơ hở nào, cô đã từng tự hào vì anh ấy, nhưng hiện tại khi anh sử dụng thủ đoạn này với mình, quả thật Hạ Lăng sắp khóc đến nơi rồi. Cô chớp mắt, lộ ra vẻ vô tội và mờ mịt. Đang vắt hết óc suy nghĩ phải từ chối như thế nào thì Vệ Thiều Âm ở bên cạnh lại mở miệng: "Nếu Phượng Côn đã có thành ý như vậy, Tiểu Lăng, cô đồng ý đi." Lần này Hạ Lăng thật sự khóc rồi, anh ơi, anh A Vệ, khi mới quen đã biết anh là đồng đội heo, nhưng tại sao mỗi lần anh đều có thể “heo” đến mức độ này? Đây quả thật là đồng đội heo trợ giúp như thần mà! Vốn còn có hy vọng từ chối, nhưng mà, một câu có trọng lượng như vậy đè xuống... Nếu cô còn kiên trì từ chối, chính là trái ý của hai nhà chế tác cao cấp nhất ngành âm nhạc, vậy thật sự là không biết thời thế quá rồi. Cũng quá gượng ép, quá cố ý, quá khác thường. Cô chỉ sợ bị Phượng Côn nhìn ra chỗ nào không ổn, thậm chí sẽ bị Sở Sâm đoán ra chuyện gì đó, rơi vào đường cùng nên đành phải đồng ý. Trong lòng Phượng Côn cuối cùng cũng thở phào một hơi, rốt cuộc cũng kéo được cô vào đội của mình, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội từ từ điều tra xem cô bé này giống Hạ Lăng như vậy, chỉ là trùng hợp, hay thật sự có quan hệ gì? Hạ Lăng ủ rũ cúi đầu quay lại hậu trường, tính đi tính lại, vẫn không thể tránh thoát Phượng Côn. Nhóm người Thiên Nghệ lại rất vui mừng, cảm thấy A Vệ làm được một chuyện vô cùng tốt. "May mà có A Vệ." Chị Mạch Na nói: "Nếu không không biết con nhỏ xấu xa này còn chọc ra chuyện kinh khủng gì nữa." Nhìn Hạ Lăng đi tới, cô ấy tức giận véo véo hai má cô: "Em bị thần kinh hay sao hả, không thích Phượng Côn đến như vậy?" Nhóm Bạch Mộ Dung, Tạ Lâm Lang, Thư Uyển Nghi đều nhìn Hạ Lăng. Tâm trạng Hạ Lăng sa sút, trầm mặc một lúc mới nói: "Thật xin lỗi mọi người, lần này chỉ sợ mọi người thật sự phải nâng đỡ người khác rồi, bị phân vào đội của Phượng Côn, em không chắc có thể phát huy tốt được." "Vì sao?" Tạ Lâm Lang không hiểu: "Tiểu Lăng, em có thù với Phượng Côn sao?" "Trước đây chuyện của em và Hạ Vũ ầm ĩ lớn như vậy, mọi người nói xem, Phượng Côn thân là nhà chế tác riêng của chị gái Hạ Vũ, còn từng viết bài hát cho Hạ Vũ, anh ta thật sự không để bụng sao?" Hạ Lăng vắt hết óc ra suy nghĩ để giải thích cho hợp lý nhất: "Cả Đế Hoàng đều không có ý tốt với em, chị Lâm Lang, chị Uyển Nghi, anh Bạch, năm nay em chỉ mong có thể tự bảo vệ bản thân thôi." Chị Mạch Na lúc này mới kịp phản ứng, thì ra, Tiểu Lăng lo lắng Phượng Côn kéo cô vào đội là vì trả thù? Cho nên mới làm mọi thứ có thể để tránh né? Có lẽ, còn có nguyên nhân sâu xa hơn nữa không thể nói ra được... Chị Mạch Na nhớ đến Đế Hoàng dây dưa không dứt với Hạ Lăng, Bùi Tử Hoành có ý đồ xấu xa với cô, bỗng nhiên cũng cảm thấy, để cô tham gia đội của Phượng Côn chưa chắc đã là ý kiến hay. Có điều, việc đã đến nước này rồi. Chị Mạch Na gật đầu: "Được rồi, nhạc hội Tinh Vân lần này, em bảo vệ chính mình cho tốt là đủ rồi. Bọn chị sẽ lập lại kế hoạch chiến lược, năm nay sẽ nâng đỡ người mới, tập trung vào Lục Đào và Lãnh Huy." "Thật xin lỗi mọi người." Hạ Lăng nhẹ giọng nói xin lỗi. Tạ Lâm Lang thở một hơi thật dài: "Thật là, Tiểu Lăng, cho em cơ hội tốt như vậy, mà em lại lãng phí, kẻ hèn này cũng phục em. Có điều, chị cũng nhớ ra rồi, quả thật em và Hạ Vũ từng có khúc mắc, sợ Đế Hoàng trả thù cũng có thể hiểu được. Được rồi, nâng đỡ người khác thì nâng đỡ người khác, em tự cẩn thận một chút." Thiên Nghệ là công ty có không khí gia đình rất tốt, mọi người chán nản một lúc cũng bỏ qua, lập kế hoạch chiến lược lại lần nữa, đưa bộ đôi Lục Đào - Lãnh Huy thành đối tượng nâng đỡ trọng điểm của năm nay. Liên quan đến thay đổi này, chị Mạch Na đặc biệt gọi điện thoại cho Lệ Lôi để giải thích. Lệ Lôi gọi cho Hạ Lăng: "Nếu em muốn, anh có thể ra lệnh cho họ tiếp tục nâng đỡ em." Hạ Lăng ngây ra hỏi: "Không phải nói cơ chế của Thiên Nghệ vừa trong sạch lại công bằng, không có một vết đen sao?" Boss à, anh trực tiếp ra lệnh như vậy có ổn thật không đấy? Lệ Lôi cười nhạt: "Vậy phải xem là đối với ai." Được rồi, mọi bất ngờ trong lòng Hạ Lăng đều biến thành cảm động. Nhưng cô nói: "Không cần đâu, em không muốn có quyền lợi đặc biệt, chị Mạch Na và Lục Đào, Lãnh Huy cũng không dễ dàng gì." Kiếp trước, cô từng hưởng thụ quá nhiều quyền lợi đặc biệt, cuối cùng phải chịu cảnh người người căm ghét, giậu đổ bìm leo, khi biết cô bị Bùi Tử Hoành đóng băng, rất nhiều nghệ sĩ cười trên nỗi đau của người khác, thi nhau châm chọc, cô mới biết mình không được chào đón đến mức nào. Bây giờ ở Thiên Nghệ, cô coi chị Mạch Na và mọi người như bạn bè, nên không hy vọng loại chuyện này lại xảy ra thêm lần nữa. Lệ Lôi cảm thấy hơi hụt hẫng: "Thật sự không cần?" "Không cần." "Vậy cũng được." Anh thở dài, chấp nhận sự thật rằng mình không thể giúp được gì: "Em phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy." Còn nói: "Chuyện bên này sắp xong rồi, anh sẽ lập tức quay về. Cố gắng thi đấu, chỉ cần là lúc có em xuất hiện, anh đều sẽ xem phát sóng trực tiếp." Hạ Lăng đáp lại, cũng dặn dò anh mấy câu. Ngày đó trong phòng ngủ, cô từ chối anh, đến bây giờ khi đối mặt với anh cô vẫn còn hơi lúng túng, không biết nói gì cho phải. Hai người rơi vào im lặng, Lệ Lôi chúc cô ngủ ngon, sau đó cúp điện thoại. Hạ Lăng càng ngày càng không chắc chút tình cảm này của họ liệu có thể kéo dài bao lâu, có lẽ một ngày nào đó, vì những bí mật khó mở miệng kia của cô mà phải đặt dấu chấm hết. Cô vẫn không có cách nào chấp nhận hoàn toàn một người khác, có lẽ mãi mãi cũng không có cách nào, nhận ra điều này khiến lòng cô đầy thê lương. Cô không dám tưởng tượng, nếu mất đi Lệ Lôi, cô sẽ như thế nào? Trằn trọc suốt một đêm, ngày hôm sau, cô đi tìm Phượng Côn. Bây giờ, nhạc hội Tinh Vân đã phân chia tổ đội xong, mỗi đội trước khi bắt đầu thi sẽ bàn bạc để lập ra kế hoạch tác chiến. Dù Hạ Lăng không muốn đến mức nào, cũng không thể không có mặt. Trong phòng họp sáng sủa sạch sẽ, Phượng Côn ngồi ở vị trí người chủ trì, mỉm cười nhìn mọi người: "Thời gian sau này mọi người phải hợp tác cùng nhau, hy vọng chúng ta có thể đồng tâm hợp lực, giành được thắng lợi ở nhạc hội Tinh Vân." "Nhất định như vậy." Có ca sĩ nói. Có Phượng Côn dẫn dắt, còn có thiên vương của Đế Hoàng-Trịnh Thần Hạo ở đây, giành được thắng lợi còn không phải dễ như trở bàn tay sao? Điều bất ngờ duy nhất, có lẽ là Diệp Tinh Lăng hát bài "Con vịt nhỏ" kia nhưng lại có vận may “khốn nạn” đó, bất ngờ được chọn. "Cô phải thể hiện tốt một chút, biết chưa?" Trịnh Thần Hạo dùng bộ dạng kẻ cả nói với cô: "Miễn là cô không gây cản trở, có tôi ở đây, đội chúng ta nhất định sẽ giành được thắng lợi." Hạ Lăng mặc kệ anh ta, ngay cả chút biểu cảm cũng lười tiếp. Kiếp trước khi cô là thiên hậu của Đế Hoàng, Trịnh Thần Hạo thấy cô còn phải biết điều, bưng trà rót nước, bảo sao nghe vậy. Có một thời gian cô từng coi Trịnh Thần Hạo là bạn tốt thật sự, mãi đến sau này khi cô bị giam cầm, Hạ Vũ cho cô nghe đoạn ghi âm, Trịnh Thần Hạo nói: "Hạ Lăng? Ỷ mình được ông chủ chiều chuộng, nên không thèm coi ai ra gì, cướp đi bao nhiêu cơ hội của tôi. Bị đóng băng rồi thì tốt quá." Lúc đó cô mới biết suy nghĩ thật sự của anh ta. Lúc này, cô cảm thấy mình đã kiềm chế lắm rồi, chỉ là không để ý tới chứ cũng không mở miệng châm chọc câu nào. Dựa vào sức một người mà đòi dẫn dắt đội ngũ giành được thắng lợi? Xin anh, đây là thi đấu nhóm, là chuyện ngay cả Hạ Lăng cô cũng không làm được, anh ta làm được sao? Ngây thơ quá rồi. Trịnh Thần Hạo thấy cô như vậy, nhíu mày không vui.