Lần này lên sân khấu, khác hẳn tất cả những lần lên sân khấu trước của cô, trước đây, cô đều dùng dáng vẻ nổi bật nhất hát lên bài ca khiến người ta say mê, nhưng lần này... Tiếng nhạc đệm vang lên. Hạ Lăng đứng dưới vô số ánh đèn chiếu rọi, trong ánh mắt của hàng nghìn khán giả và truyền thông, cô nâng micro: "La la la, tôi muốn tình yêu, giống như một con vịt nhỏ, cạc cạc cạc cạc cạc..." Trong phòng hóa trang ở hậu trường, tất cả mọi người của Thiên Nghệ và cả Lạc Lạc đều thấy mình như phát điên. Đây... đây là cái quỷ gì?! Chị Mạch Na nghiến răng nghiến lợi: "Cô ấy đổi bài hát từ lúc nào?" "Không, không để ý." Tạ Lâm Lang không đành lòng nhìn thẳng: "Xem ra cô ấy thật sự có lòng muốn nhường, chọn bài hát phổ nhạc từ thơ kém đến mức độ này, còn không liên quan chút nào đến phong cách của cô ấy!" Vẻ mặt Lạc Lạc tràn đầy áy náy. Trên sân khấu, Hạ Lăng còn vừa hát vừa múa: "Anh gọi em một tiếng người yêu, cạc cạc cạc cạc cạc, chúng ta cùng nhau ngắm trăng, la la la la la la..." Đây là một bài hát vừa sống động vừa đơn giản, không có kỹ xảo đặc biệt gì, cũng chẳng được tính là hay, không nhìn ra bất kỳ điểm đặc biệt nào, vốn không thể hiện được hết ưu thế của ca sĩ, huống chi, trong khoảng thời gian này tâm trạng Hạ Lăng sa sút, trạng thái con người không tương xứng với bài hát, không cần cố tình giả vờ đã có thể hát một cách máy móc không để tâm và cứng ngắc khô khan. Cách trang điểm nhẹ của cô lại hoàn toàn tách biệt với bài hát khoa trương này nên trông càng nhạt nhẽo hơn. Chị Mạch Na tức giận khủng khiếp, hai tay nắm chặt rồi lại buông ra, con bé này, thật sự quá không nghiêm túc rồi, rõ ràng còn có hai suất vào đội, vì sao cô không lấy trăm phần trăm giọng hát thật của mình ra, tranh thủ cơ hội tham gia đội của Phượng Côn? Với thực lực được Vệ Thiều Âm đánh giá cao cô, sẽ không đến mức khiến Phượng Côn chướng mắt! "Cô ấy thật sự cố ý để không được chọn." Tạ Lâm Lang bịt kín mắt mình. Bạch Mộ Dung cũng không vui: "Tốt nhất là sau khi cô ấy xuống sân khấu có thể giải thích hợp lý với chúng ta, nếu không, tôi đề nghị công ty nâng đỡ người khác đi." Trước đó, Hạ Lăng muốn giúp Lạc Lạc, anh ta có thể hiểu được, nhưng mà, rõ ràng còn có thể tranh thủ cơ hội tham gia đội của Phượng Côn, vì sao cô lại không chịu cố gắng? Chuyện cô đổi số thứ tự đã phụ lòng mọi người, bây giờ lại khiến họ thất vọng lần nữa? Chị Mạch Na hít sâu, rồi lại hít sâu, từ trong kẽ răng bật ra một câu: "Tôi hiểu rồi. Nếu lần này Tiểu Lăng không giải thích hợp lý với mọi người, tôi sẽ đề nghị công ty phân chia lại tài nguyên một lần nữa, chia cho người có thể đạt thành tích cao hơn." Cho dù Hạ Lăng là bạn gái của Lệ Lôi thì sao? Ở Thiên Nghệ, có quy tắc đanh thép chính là không làm việc thiên vị tình riêng, cho dù là Lệ Lôi, từ trước đến nay cũng phải tuân theo. Dù sao, anh cũng nuôi được cô. Chị Mạch Na cảm thấy mình quả thật rất có lương tâm, đã đến mức độ này rồi, còn suy xét thay Tiểu Lăng xem bạn trai có nuôi được cô hay không. Cô ấy thở một hơi thật dài, bất lực nào ngồi tựa vào ghế. Trong phòng hóa trang khác, Hạ Vũ đang chỉ vào màn hình che miệng cười: "Diệp Tinh Lăng đang làm gì vậy, vì sao lại chọn bài hát này, khẩu vị này cũng thật... Hài." Cô ta than vãn một tiếng thật dài: "Thật đáng tiếc, hóa ra cô ta kém cỏi như vậy." Sở Sâm nhìn màn hình, lại cau mày, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng... Rõ ràng còn hai suất nữa, vì sao cô không tranh thủ vào đội Phượng Côn? Chẳng lẽ, Diệp Tinh Lăng không muốn dính líu với người của Đế Hoàng đến mức ấy, cho dù người kia nổi tiếng là có mối quan hệ rộng trong nghề như Phượng Côn? Vẻ mặt của anh ta trở nên sâu xa hơn. Trên sân khấu, Hạ Lăng rất hài lòng với biểu hiện của mình, trước mặt cô có sáu nhà chế tác, ghế dựa của họ đều quay lưng về phía cô, nếu cho rằng cô hát rất hay thì nhà chế tác sẽ quay ghế lại, thể hiện sự đồng ý và lựa chọn. Thế nhưng cô hát đến bây giờ, trong sáu nhà chế tác, ngoại trừ Vệ Thiều Âm muốn ủng hộ nghệ sĩ nhà mình nên không thể không xoay ghế, năm ghế khác đều không nhúc nhích. Ngay cả A Vệ cũng mang vẻ mặt giận dữ như mưa bão hung hăng trừng cô, Hạ Lăng nghi ngờ, nếu không phải quy định của cuộc thi là không thể xông lên đánh người hoặc gào thét, sợ là A Vệ đã nổi bão từ lâu rồi. Đáng tiếc A Vệ không thể chọn cô. Sắc mặt của anh càng tệ, cô càng vui vẻ, chứng minh mình hát "thành công" đến mức nào. "Con vịt nhỏ, cạc cạc cạc, con vịt nhỏ, la la la..." Cô mặt mày hớn hở nhìn A Vệ. "Keng" một tiếng, chiếc ghế dựa thứ hai xoay lại. Hạ Lăng bị dọa cho sững sờ, suýt nữa quên lời, là Phượng Côn xoay lại. Tất cả truyền thông và khán giả dưới sân khấu, còn có tất cả nghệ sĩ bên trong phòng hóa trang, đều chấn động. "Anh Phượng ấn nhầm nút đúng không?" Giọng nói Hạ Vũ phức tạp: "Tại sao anh ấy lại quay ghế vì một màn trình diễn kém chất lượng như vậy?" Cho dù trước đây khi Hạ Vũ lên sân khấu biểu diễn, Phượng Côn cũng không quay ghế, vì thế mà khiến cô ta lúng túng một thời gian dài. Quy định bất thành văn của nhạc hội Tinh Vân là khi nhà chế tác gặp nghệ sĩ nhà mình, mặc kệ còn suất hay không, có thể chọn hay không đều phải quay ghế lại, chứng minh nghệ sĩ nhà mình là giỏi nhất, để ủng hộ nghệ sĩ nhà mình. Nhưng trong nhạc hội Tinh Vân, Phượng Côn lại phá vỡ quy tắc này. Khi Hạ Vũ hát, từ đầu đến cuối, Phượng Côn đều không quay ghế lại, khiến Hạ Vũ bị truyền thông và nhóm anti fan cười nhạo rất lâu. Tuy anh đã giải thích, nói rằng muốn rèn luyện người mới, để Hạ Vũ không kiêu ngạo mới có thể càng đi xa hơn trên con đường ngôi sao, nhưng cách nói này quá kiểu cách, trong lòng Hạ Vũ biết rõ, Phượng Côn không thích mình. Vì sao chứ? Năm đó anh ta đối xử với chị tốt như thế, tại sao lại đối xử với mình như vậy?! Hạ Vũ căm hận cảm thấy không công bằng, lúc này, nhìn thấy anh lại quay ghế với bài biểu diễn kém cỏi của Diệp Tinh Lăng, đố kỵ trong lòng càng trở nên điên cuồng, chẳng lẽ trong mắt Phượng Côn, cô ta còn không bằng người phụ nữ bỏ đi và bài hát tệ hại đó sao?! "Anh Sở..." Hạ Vũ ngẩng đầu, đáng thương nhìn Sở Sâm, nước mắt lưng tròng. Sở Sâm lại cau mày trầm mặc, anh ta cũng đang nghĩ vì sao Phượng Côn lại xoay ghế? Mà vì sao, khi nhìn thấy anh xoay ghế, cô gái tên Diệp Tinh Lăng kia hình như lại không vui chút nào? "Con vịt nhỏ, con vịt nhỏ, con vịt nhỏ..." Thật vất vả, Hạ Lăng mới hát xong bài này. Cô vui mừng thở phào một hơi, cũng may, ngoại trừ hai vị đại thần Vệ Thiều Âm và Phượng Côn, bốn nhà chế tác còn lại đều không xoay ghế. Sau khi bài hát kết thúc, ban tổ chức điều khiển ở hậu trường, quay ghế bốn nhà sản xuất lại, đối diện với cô. Nhìn thấy gương mặt họ thấp thoáng sự khinh thường, cô càng yên tâm hơn. Người dẫn chương trình lên sân khấu, nói với bảy người: "Bài hát này của Diệp Tinh Lăng, thực sự "đặc biệt", khiến tôi hơi hiếu kỳ, A Vệ và Diệp Tinh Lăng cùng công ty, quay ghế ủng hộ là rất bình thường, còn Phượng Côn thì sao? Vì sao sau khi nghe được một nửa cũng quay ghế? Anh cảm thấy bài hát này của Diệp Tinh Lăng rất hay sao?" Tất cả mọi người mong mỏi trông chờ câu trả lời của Phượng Côn. Dù sao, bạn học Diệp Tinh Lăng hát bài "Con vịt nhỏ" này, thật sự... chậc, khiến người ta kinh ngạc quá rồi.