Con đường trở thành thiên hậu
Chương 143
"Loại xe dởm này mà cũng cần có lái xe riêng sao? Cái người lái xe này sao có thể ăn mặc tùy tiện như vậy chứ, như thế không phải đáng trách lắm sao? Vị tiểu thư này, tôi nói cho cô nghe, cô không nên tìm người mà chỉ nhìn vào bề ngoài thế được đâu, cô xem, một lái xe mà không biết cả quy tắc cơ bản về ăn mặc thì không phải quá thất trách rồi sao?"
Hạ Lăng nghẹn họng nhìn chằm chằm vào người bảo vệ rồi lại quay sang nhìn Lệ Lôi.
"Anh ta... quả thực... không… chuyên nghiệp lắm." Cô cảm thấy như sét đánh ngang tai, kinh ngạc lắp bắp.
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tên bảo vệ trẻ tuổi nhìn thoáng qua Lệ Lôi đang bước lại gần: "Cô xem, cô tới đây lẻ loi có một mình, cả trợ lý cũng không có người nào lại còn vớ đại một tên tài xế như vậy nữa. Cô nhìn Lý tiểu thư người ta xem, trợ lý ánh sáng có tận ba người, còn có cả người đại diện, thợ trang điểm, người xách túi,... Đó mới gọi là đúng kiểu, hiểu không?"
Quả nhiên. Hạ Lăng yên lặng nghĩ thầm trong lòng, Boss, tôi biết ngay là dẫn anh theo nào có giống với việc mang theo trợ lý chứ.
"Khụ." Một bảo vệ khác bên cạnh ho khan một tiếng, nhìn qua thì có vẻ như ông ta lớn tuổi hơn người kia rất nhiều, tầm khoảng bốn mươi tuổi gì đó.
Ông ta cố gắng thu hút sự chú ý của tên bảo vệ trẻ tuổi, sau đó thì mỉm cười nhìn Hạ Lăng: "Thật xin lỗi, Tiểu Trương là người mới tới nên không biết cách nói chuyện cho lắm, nếu có chỗ nào đắc tội với cô thì mong cô thông cảm cho cậu ta. Nhưng mà, dựa theo quy định của chúng tôi, nếu như quần áo không đúng quy định thì không thể cho vào được, cho nên phiền cô quay trở về thay bộ trang phục khác rồi lại đến sau."
Tên bảo vệ trẻ tuổi không phục: "Tôi làm sao mà là không biết cách nói chuyện? Ta nói gì sai sao? Keo kiệt chính là keo kiệt, làm ra vẻ giàu có làm cái gì chứ..."
"Cái gì keo kiệt?" Một giọng nam trấm ấm mê người vang lên.
Cô quay đầu lại liền thấy Lệ Lôi đã đi tới bên người rồi.
"Tiểu Lăng, sao em còn chưa vào?" Anh nói xong lại nhăn mày: "Quần áo của em bị làm sao vậy?"
Hạ Lăng nói tóm tắt qua sự việc một lần cho anh nghe.
Sắc mặt của Lệ Lôi có chút thâm trầm: "Ai là Lý Bối Nhi?"
Hạ Lăng im lặng, được rồi, quả nhiên những người phụ nữ được kim chủ vây quanh không thể nào lọt được vào mắt xanh con cưng của trời như anh được. Nhưng đó cũng không phải là tất cả, mới cách đây không lâu thôi, anh đã quên sạch tất cả những cô gái xinh đẹp ở câu lạc bộ Nam Sơn luôn rồi.
Cô đang nghĩ xem nên nói gì thì tên bảo vệ trẻ tuổi đã cười rộ lên: "Tiểu thư Lý Bối Nhi mà hai người cũng không biết sao? Bình thường không xem phim à? Cô ấy là người mới được một tay đạo diễn Kim nâng đỡ đó, con đường sự nghiệp rất rộng mở đấy."
Đạo diễn Kim chính là tổng đạo diễn của ‘Chiến Thương’ lần này, tiếng tăm lừng lẫy, mức độ còn cao hơn rất nhiều so với Lâm Nguyên Nghi người đi thử mời vai nữa. Bình thường quả thực là Lệ Lôi không xem quá nhiều phim, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì tới việc anh cười lạnh: "Kim Dật Phi chán sống rồi sao."
Hạ Lăng kinh ngạc một chút, vị đại boss này lại muốn làm gì đạo diễn Kim đây?
Cô kéo kéo ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có mà động tay động chân lung tung đấy." Anh thả Nhị Mao ra để nó cắn Bùi Tử Hoành bị thương, rồi còn dùng súng đập gãy ngón tay của Nam Sênh nữa. Hạ Lăng thực sự sợ anh sẽ xử lý luôn cả cái vị đạo diễn Kim-Kim Dật Phi chưa từng gặp mặt kia.
Thật sự là nằm không cũng trúng đạn mà.
Tên bảo vệ trẻ tuổi nghe vậy thì tiếng cười nhạo lại càng lớn hơn: "Động tay động chân? Hóa ra là một tên lưu manh, loại côn đồ đầu đường xó chợ này tôi cũng thấy nhiều rồi. Tiểu thư, tôi khuyên cô một câu, không nên tìm lưu manh giả làm lái xe cho mình làm gì cả, mất mặt lắm biết không..."
Sắc mặt Lệ Lôi không hề có chút thiện cảm nhìn chằm chằm vào nhân viên an ninh kia.
Người khác cười nhạo anh như thế nào cũng không sao cả, thế nhưng cười nhạo Tiểu Lăng của anh thì không được!
Người bảo vệ lớn tuổi trông thấy ánh mắt của Lệ Lôi thì tim liền đập mạnh một cái. Ông ta làm cái nghề này lâu hơn tên bảo vệ trẻ tuổi kia mấy năm nên ánh mắt nhìn người rất chuẩn, đừng thấy người đàn ông trước mặt này mặc một cái áo phông tầm thường mà coi thường người ta, vì trong ánh mắt của anh ta ẩn chứa một loại khí thế mơ hồ, điều này càng khiến cho người khác khiếp sợ hơn so với rất nhiều người có quyền có thế khác. Anh ta giống như một vị vua trời sinh, không cần bất cứ sự trợ giúp hay phô trương nào cũng có thể khiến người ta phục tùng.
Đây là thứ chỉ có người từ nhỏ đã được sống an nhàn sung sướng mới có, là loại khí chất được tạo thành từ sự cung phụng của người khác.
Người bảo vệ lớn tuổi đoán rằng lai lịch của Lệ Lôi có lẽ không tầm thường, nên vội vàng che miệng của tên bảo vệ trẻ lại rồi kéo ra sau lưng.
"Thực xin lỗi, rất rất xin lỗi. Tiểu Trương mới tới, không hiểu chuyện, mong hai vị đừng so đo với hắn. Đúng rồi, tôi vẫn chưa kịp hỏi thân phận của ngài đây là gì?" Người bảo vệ lớn tuổi mỉm cười lấy lòng, không nhìn Hạ Lăng mà chủ yếu là nhìn Lệ Lôi.
Hạ Lăng không khỏi cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà đã nhận ra được ai mới là chủ nhân thực sự.
Lệ Lôi lại không để ý tới ông ta, mà trực tiếp gọi điện thoại: "Alo, Vân Phong. Tôi đang ở chỗ thử vai của ‘Chiến Thương’, gọi người phụ trách cao nhất của các cậu ra đây tiếp đón đi. Hả? Cậu hỏi tôi tới làm gì? Tôi đưa Tiểu Lăng nhà tôi tới thử vai... Đúng vậy, cô ấy chính là tâm can bảo bối của tôi đó, cuối cùng cũng theo đuổi thành công rồi, làm sao, cậu có ý kiến gì? Ha ha, được, lần sau mời cậu uống rượu."
Họ nói đùa vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Sắc mặt của người bảo vệ lớn tuổi cũng thay đổi: "Ngài vừa... gọi điện thoại cho giám đốc Đỗ sao?"
Lúc này Hạ Lăng mới nhớ ra người đầu tư lớn nhất của ‘Chiến thương’, đó không phải là công ty truyền thông Kim Bằng đã tìm cô tới thử vai, mà là công ty giải trí nổi tiếng trong nước, Phiếm Hoa. Mà tổng giám đốc hiện nay của Phiếm Hoa, lại chính là người mà trước đây cô đã từng gặp qua ở câu lạc bộ Nam Sơn, Đỗ Vân Phong, và còn là một người bạn đáng tin cậy của Lệ Lôi nữa.
Lệ Lôi căn bản là không để ý đến người bảo vệ mà chỉ cúi đầu nói chuyện với Hạ Lăng: "Đợi chút nữa rồi hẵng đi vào, anh cho người đi tìm một bộ khác cho em thay trước. Lần sau, em nhớ để sẵn một bộ quần áo trong xe của anh có biết không?"
Hạ Lăng ngoan ngoãn gật đầu.
Không bao lâu sau, có một người vội vàng từ trong phòng chụp hình chạy ra, người đó khoảng bốn mươi tuổi, có khí chất, mặc một bộ trang phục được cắt may cao cấp, ngay cả nút áo sơ mi cũng đều được mạ vàng. Thấy Hạ Lăng, ông ta liền liếc mắt nhìn rồi âm thầm quan sát, sau đó lại không dấu vết chuyển qua nhìn Lệ Lôi, trên mặt lộ ra một nụ cười khéo lẽo: "Vị này chính là ngài Lệ phải không? Xin chào, tôi là Trịnh Đức Tùng, nhà sản xuất của ‘Chiến thương’, trước đó không biết hôm nay ngài sẽ tới nên không có tiếp đón chu đáo, thật sự là thất lễ, mong ngài thông cảm."
Hạ Lăng sợ hãi thán phục ánh mắt của những người trước mặt, tại sao Lệ Lôi ăn mặc tùy tiện như vậy mà bọn họ vẫn có thể kết luận chuẩn xác như thế chứ? Anh cao quý hơn cả cô sao? Thật sự là so sánh khiến người ta tức chết mà. Cô có chút không vui trừng mắt nhìn Lệ Lôi, rồi lại âm thầm cười rộ lên, ừm, có một người bạn trai khí thế phi phàm như vậy, cô vẫn cảm thấy... có chút tự hào đấy.
Trịnh Đức Tùng vừa dứt lời, liền khẽ khom người xuống, chủ động duỗi hai tay ra bắt tay với Lệ Lôi. Bắt tay xong, lại nâng người lên, đưa tay phải ra nói với Hạ Lăng: "Tôi đã kiểm tra danh sách những người hẹn tới thử vai hôm nay, người này chính là cô Diệp đúng không? Hân hạnh."
Hạ Lăng không có đưa tay ra mà chỉ mở lòng bàn tay mình, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tay của tôi rất bẩn."
Lý Bối Nhi đổ cà phê lên cả người cô, khắp nơi đều bị dính.
Trên mặt Trịnh Đức Tùng lộ ra biểu hiện kinh ngạc, dường như lúc này mới chú ý tới bộ dạng chật vật của cô vậy: "Việc này là...?"
"Gặp phải chó điên" Lệ Lôi nói: "Gọi là cái gì mà... Lý...Cái gì?"
Hạ Lăng nói: "Lý Bối Nhi."
"Đúng, Lý Bối Nhi." Âm thanh Lệ Lôi chuyển sang lạnh lẽo: "Đổ cà phê lên cả người Tiểu Lăng, hai tên bảo vệ này chẳng những không ngăn cản mà ngược lại còn ngăn không cho Tiểu Lăng đi vào. Bây giờ Kim Dật Phi giỏi rồi sao? Một con chó con mèo tùy tiện bao nuôi mà dám coi thường người của tôi sao?"
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
46 chương
35 chương
58 chương
126 chương
29 chương