Chị Mạch Na nói: “Một mình anh ta chống lại cả gia tộc, tranh chấp nửa năm, cuối cùng cũng làm được – mùa đông năm ngoái, anh ta chuyển Hạ Lăng vào an táng trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Bùi, tuy người tham dự tang lễ không nhiều, nhưng tang lễ vẫn được làm rất long trọng, những thủ tục nên có đều không thiếu, nghi thức trịnh trọng, những người có địa vị trong gia tộc đều tới dự.” Nói xong, ngón tay cô lướt nhẹ lên tấm ảnh trên tờ báo: “Chuyện này được làm bí mật, cũng không được công bố ra ngoài, nếu không phải lần này chúng ta sai người điều tra, chụp trộm được bức ảnh này công bố cho công chúng, đến bây giờ vẫn không có người hâm mộ nào biết.” Hạ Lăng ngơ ngác, nghi ngờ nhìn chị Mạch Na: “Vì sao anh ta lại muốn giữ bí mật?” Mạch Na cười khổ: “Người khác họ chôn cất trong phần mộ tổ tiên, không phải chuyện gì đáng tự hào cả, cho dù nhà họ Bùi là vì e ngại thế lực của Bùi Tử Hoành, mới bất đắc dĩ mới đồng ý, nhưng cũng sẽ không hy vọng chuyện này truyền ra ngoài. Còn Bùi Tử Hoành…” Cô càng thêm cười khổ: “Những fan của Hạ Lăng, sức tưởng tượng có bao nhiêu phong phú em cũng thấy rồi, vừa nói đến chuyện lên giường với người ta đã có thể lập tức nghĩ đến Bùi Tử Hoành, nhưng Bùi Tử Hoành chưa bao giờ muốn công khai mối quan hệ này, nếu không, khi Hạ Lăng còn sống cũng sẽ không giấu mãi như vậy, càng không biết tới còn có một vụ đính hôn. Nếu như để người khác phát hiện anh ta chôn cất Hạ Lăng ở phần mộ tổ tiên, không biết bên ngoài sẽ đồn đại thế nào, với tính tình cẩn trọng của Bùi Tử Hoành, chắc hẳn anh ta cũng không muốn rước lấy phiền phức này.” Mạch Na trầm mặc một lúc, thấp giọng nói: “Nhưng chị luôn cảm thấy, Hạ Lăng lại muốn.” Hạ Lăng cũng trầm mặc, không sai, cô muốn như vậy, có ai không muốn tình yêu của mình được công khai ra ngoài ánh sáng chứ? Đáng tiếc, đoạn tình yêu này còn chưa thấy ánh sáng, thì đã tan vỡ rồi. … Thời gian hồi tưởng lại, mấy ngày trước, tại phần mộ tổ tiên của nhà họ Bùi. Mưa phùn rả rích bay lất phất trên bia mộ nhìn vẫn còn rất mới, bia mộ kia được làm từ loại đá tốt nhất, phía trên dùng kiểu chữ cứng cáp khắc bốn chữ “Mộ của Hạ Lăng”. Bùi Tử Hoành mặc một bộ âu phục màu đen, đứng trước bia mộ. Sở Sâm vẻ mặt nghiêm túc đi cùng bên cạnh, nhận lấy bó hoa hồng trắng từ trong tay vệ sĩ đi theo, cung kính đưa cho anh. Bùi Tử Hoành nhận lấy, trầm giọng căn dặn: “Lui xuống hết đi.” Sở Sâm dẫn tất cả vệ sĩ im lặng lui xuống, chỉ còn lại một mình Bùi Tử Hoành. Anh cầm bó hoa hồng trắng, cúi người, đặt xuống trước mộ. Tổng cộng có bốn mươi bốn bông hoa, mang ý nghĩa thề chết không thay đổi, cánh hoa khẽ lay động trong màn mưa bụi, thấm ướt, như từng giọt nước mắt sắp trào ra. “Tiểu Lăng…” Bàn tay Bùi Tử Hoành khẽ vuốt bia mộ, khàn giọng nói: “Anh đến thăm em đây.” Bia mộ yên tĩnh vắng lặng, trong khu mộ lớn như vậy chỉ có tiếng mưa cùng tiếng gió thổi. Vẻ mặt của Bùi Tử Hoành chứa đựng sự thống khổ tột cùng: “Anh xin lỗi, vì đã không thể bảo vệ em. Anh rất hối hận, khi em còn sống không thể cho em danh phận, nếu như sớm công khai tình cảm của chúng ta, em sẽ không hạ độc giết Vương Tịnh Uyển, nhà họ Vương cũng sẽ không báo thù em, đẩy em ngã từ trên sân khấu xuống…” “Tiểu Lăng, anh đã bắt nhà họ Vương trả giá, hung thủ giết người đã phải đền tội, toàn bộ nhà họ Vương cũng chịu tổn thất nghiêm trọng, trong vòng ba đời không thể trở lại như xưa.” “Nhưng Tiểu Lăng à, tất cả những chuyện này còn có ý nghĩa gì chứ… Em không còn nữa, anh nguyện ý lấy cả nhà họ Bùi đổi lấy việc em sống lại, đổi lấy em… Dù là em chỉ nở nụ cười nhìn anh một cái thôi.” Giọng nói của anh có chút nghẹn ngào, rồi lại trầm mặc. Tay anh đặt lên bia đá, lạnh đến thấu xương, từng chút một, từ da truyền vào xương tủy, tới tận đáy lòng. Hồi lâu sau, anh nhẹ giọng nói với bia mộ: “Chắc em cảm thấy anh rất buồn cười đúng không.” Dùng hết sức truy đuổi và giữ lại, cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy. Đến giờ anh vẫn nhớ rõ được sự giận dữ, thống khổ cùng sợ hãi trong mắt cô khi bị nhốt. Anh vốn tưởng rằng chỉ cẩn mình nhẫn tâm, dựa theo cách đối xử với “sủng vật” kia, làm theo ý kiến của các giáo sư, thuần hoá cô thành một người mắc hội chứng stockholm, vậy thì, cho dù anh đối xử với cô như thế nào, cô cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên anh. Nhưng anh sai rồi, hoàn toàn sai rồi. Cô đau khổ suốt một năm, cuối cùng lại dùng cách thê thảm như vậy rời khỏi anh. “Anh đã từng nghĩ, nếu như không có được em, thì…” Giọng anh càng thêm khàn đặc…“Sẽ hủy hoại em.” “Thế nhưng…” Anh cười tự giễu:“Mãi đến khi em thật sự rời đi rồi, anh mới phát hiện… Tiểu Lăng, em là một phần trong sinh mệnh của anh, một phần trong sinh mệnh…” Khóe mắt anh hơi ướt, đầu nhẹ cúi xuống bia mộ:“Trong lễ truy điệu của em, người hâm mộ trên toàn thế giới đều đợi anh phát biểu, nhưng anh chỉ nói một câu, rồi không nói tiếp nữa… Không phải anh không muốn nói, mà là anh sợ nếu nói thêm dù chỉ một chữ thôi, anh sẽ không khống chế được bản thân mình. Anh sợ anh sẽ khóc trước mặt mọi người, sợ anh sẽ sụp đổ… “Tiểu Lăng, thật ra anh không hề mạnh mẽ như em tưởng.” “Anh vẫn luôn rất sợ… sợ mất đi em…” Mưa càng thêm nặng hạt, từng giọt rơi trên người đàn ông ở bên bia mộ kia, thấm ướt bộ âu phục màu đen đẹp đẽ. Phía xa, trong cái đình nhỏ của người giữ mộ, đám vệ sĩ nhìn thấy tất cả mọi thứ. “Anh Sở.” Một vệ sĩ trong đó có chút lo lắng hỏi: “Ông chủ sẽ không sao chứ? Mưa to như vậy…” Vẻ mặt Sở Sâm phức tạp nhìn ra xa:“Đừng qua đó, chúng ta đợi ở đây.” Nếu nói trên thế giới này có người nào đó có thể chạm đến cảm xúc của Bùi Tự Hoành, thì người đó, chỉ có Hạ Lăng, cho dù cô đã không còn nữa. Nhìn Bùi Tử Hoành đau khổ, trong lòng Sở Sâm lần nữa xác nhận một việc: Hạ Lăng chính là điều cấm kỵ của ông chủ. “Cậu là người mới à.” Không để ý đến màn mưa đang lất phất ngoài cửa sổ, Sở Sâm châm điếu thuốc, quay đầu nói với vệ sĩ ban nãy. Người kia sửng sốt: “Vâng.” “Nếu vậy, dạy cậu một điều.” Sở Sâm ý vị sâu xa: “Sau này hễ chuyện gì liên quan đến người trong mộ kia, ông chủ nói cái gì thì chính là cái đó, nghe nhiều, nói ít, nếu không sẽ chết rất nhanh đấy…” Nói xong, anh ta bỏ qua vẻ mặt nghiêm nghị của vệ sĩ kia, chậm rãi rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn quang cảnh xung quanh. Trong mưa, Bùi Tử Hoành vẫn nửa quỳ trước mộ. “Tiểu Lăng, có vài chuyện anh muốn nói cho em biết.” Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng: “Em có còn nhớ Khuynh Ca không? Chính là con ngựa mà mấy năm trước em rất thích. Sau khi em đi, anh vẫn làm theo di nguyện của em, gửi nuôi nó ở câu lạc bộ Nam Sơn, không hề động đến, nhưng con súc sinh đó lại để người khác cưỡi nó.” “Anh rất tức giận, sao nó có thể phản bội em được? Cho dù em không còn nữa thì cũng không được.” “Anh đã chặt chân của nó.” “Thực ra anh định giết nó, một con súc sinh phản bội em không đáng sống. Nhưng em đã không còn nữa, dù sao nó là di vật mà em để lại… Những thứ em để lại, giết một con lại ít đi một thứ…” “Vậy nên, anh mới để nó sống, em yên tâm, mặc dù nó không thể chạy, nhưng anh sẽ nuôi nó, đến khi nó chết già.” “Tại sao luôn có kẻ không yên phận mà phản bội em nhỉ? Còn có một người nữa…”