Khương Thang vội vàng đặt ly đá bào ô mai xuống, cầm lấy điện thoại. Lục Chi Ưu hai tay cầm ly đá bào, miệng nở nụ cười hạnh phúc, Khương Thang chọn góc chụp rồi nhanh tay chụp một tấm, còn chụp thêm vài tấm Lục Chi Ưu đang ăn đá bào. Cậu nhìn hình trong điện thoại, cảm thấy từ khi đi theo chị Lục đến nay, level chụp choẹt cũng được nâng lên rất nhiều,nói  không chừng cậu còn có thể kiếm thêm một khoản từ nghề tay trái này. ╮ (╯▽╰)╭ Lục Chi Ưu nhận lại điện thoại, nhìn hình được Khương Thang chụp, tìm filter rồi chọn lấy một tấm đẹp nhất đăng weibo. Lục Chi Ưu [V]: Làm việc cả buổi trưa, bây giờ cầm được một ly đá bào matcha, cảm thấy hạnh phúc quá đi = ̄ ω ̄= “Khương Thang, dạo này chụp hình lên tay rồi đấy nha.” Khương Thang nhìn Lục Chi Ưu vừa ăn đá bào vừa nói: “Đâu có, em chỉ là tay mơ thôi, là do vẻ đẹp xuất sắc của chị Lục ấy chứ.” “Ừ, đúng là trẻ con dễ dạy ~” Lục Chi Ưu hài lòng đáp. Đạo diễn Lý thấy Lục Chi Ưu cũng đã mệt cả ngày rồi, hơn nữa vẫn còn đang bị thương, cho nên ông cũng không sắp cảnh quay đêm cho cô mà để cô quay về nghỉ ngơi. Lục Chi Ưu không từ chối, dù sao cô cũng nhân cơ hội này để đến bệnh viện gặp bác sĩ Thẩm, nghĩ đến là thấy vui ngay. (∩_∩) “Khương Thang, đưa tôi đến bệnh viện.” “Chị Lục, chuyện lúc trưa em cũng có nghe nói.” Khương Thang vừa lái xe vừa nói. “Nghe cái gì?” Lục Chi Ưu ngồi nghịch móng tay. “Chị Lục, đừng có lừa em.” Lục Chi Ưu nhìn thoáng qua Tiểu Mễ ngồi kế bên, Tiểu Mễ lập tức lắc đầu. “Tôi lừa cậu cái gì?” “Chính là chuyện Lâm Tuệ tìm chị gây sự ấy, cái cô Lâm Tuệ đó thiệt là, đúng là lỗ mãng.” Khương Thang lầm bầm trong miệng. “Thật ra chuyện này cũng không thể trách Lâm Tuệ.” Lục Chi Ưu bỏ tay ra. “Sao lại không trách cô ta? Rõ ràng cô ta làm chị bị thương!” “Cũng có thể không hoàn toàn là lỗi của cô ấy, đoán chừng chỉ là hiểu lầm mà thôi.” “ Hiểu lầm, vậy có khi nào có người châm lửa không? F*ck, chị nói xem, có phải bitchy quá không?” Khương Thang tức giận hỏi cô. Bitchy? Lục Chi Ưu nhịn không được mà cười, “Cậu tập trung lái xe đi, lo nhiều thế làm gì, bitchy hay không cũng không liên quan đến cậu.” “Vậy sao được, em là trợ lý duy nhất của chị mà!” Lục Chi Ưu cũng không thèm nói với Khương Thang nữa, dựa lưng vào ghế, lôi cái bịt mắt ở dưới ghế lên đeo vào. Thật ra, quay cả một buổi trưa, dù diễn một lần là đạt, nhưng cô vẫn rất mệt, bây giờ có thể nghỉ ngơi nên cô cũng không muốn nói chuyện. Khương Thang từ kính chiếu hậu nhìn thấy cô nhắm mắt nghỉ ngơi phía sau ghế, cũng tự giác im lặng tập trung lái xe, để cô có thể nghỉ ngơi thật tốt. Qua một lúc sau. “Chị Lục, xuống xe thôi, đến rồi.” Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi  Lục Chi Ưu vẫn còn đang mơ ngủ. Lục Chi Ưu khi ngủ cũng không sâu, bị Tiểu Mễ gọi nên cô cũng từ từ tỉnh lại. Cô duỗi tay tháo bịt mắt xuống. “Đến rồi hả?” “Vâng.” Lục Chi Ưu vội vàng lấy son từ trong túi xách ra, trang điểm, chỉnh chỉnh lại mái tóc. “Chị Lục, không phải chỉ đi khám bệnh thôi sao, sao chị lại thế?” Tiểu Mễ không nhịn được hỏi. “Cô thì biết gì, tôi đây là đi gặp bác sĩ Thẩm – Thẩm Trường An, cô nói xem có cần phải trang điểm không?” Lục Chi Ưu ghét bỏ nhìn cô. “Chị Lục, chị quyết tâm theo đuổi bác sĩ Thẩm hả?” “Nhảm nhí, bộ cô thấy tôi rảnh lắm hả?” Lục Chi Ưu soi soi trước gương, “Khương Thang, đẹp không?” “Đẹp, đẹp, rất đẹp.” “Bớt diễn lại đi.” “Em đang khen chị mà.” “Được rồi, không nói nữa, tôi vô đây, lát nữa cậu về trước đi nhé.” “Hả? Em về trước, vậy chị thì sao? Chị về bằng cách nào?” “Lát nữa tôi muốn hẹn hò với bác sĩ Thẩm nhà tôi, tôi không muốn mang theo hai cái bóng đèn cao áp như mấy người đi theo.” “Ôi, không được đâu chị Lục...” “Ngày mai 9 giờ đến đón tôi nhé, bái bai ~” Lục Chi Ưu cũng không để cho Khương Thang nói tiếp, đeo kính râm và khẩu trang lên rồi xuống xe ngay, đóng cửa xe cái rầm, bước đi không thèm quay đầu lại. Khương Thang và Tiểu Mễ lòng chua xót nhìn theo bóng lưng của Lục Chi Ưu. Thế nào gọi là qua cầu rút ván, hôm nay bọn họ đã được chứng thực. “Đi, anh trai dẫn em đi ăn.” Cậu xoay người nói với Tiểu Mễ. “Yeah, đi thôi.” Tiểu Mễ nhảy lên sung sướng. * “Thẩm Trường An có ở đây không?  Lục Chi Ưu giữ một y tá lại hỏi. “Bác sĩ Thẩm hả?” Hạ Căng hỏi lại. “Vâng.” “Xin hỏi chị có hẹn trước không ạ?” Hạ Căng lễ phép hỏi. Cô nhìn cô gái bịt khẩu trang kín mít trước mặt, không biết sao lại thấy rất quen. “Tôi không phải đến khám bệnh, tôi là bạn của anh ấy.” Lục Chi Ưu cười cười. Cô cũng không ngu, nếu bảo đến khám bệnh, phải xếp hàng lại còn hẹn trước, thế thì phải đợi đến bao giờ. “À, bác sĩ Thẩm đang họp.” “Được, vậy để tôi đến phòng làm việc của anh ấy chờ là được, cám ơn cô.” Lục Chi Ưu gật đầu với Hạ Căng, rồi nhấc chân bước về phía phòng làm việc của Thẩm Trường An. Hạ Căng nhìn bóng lưng của Lục Chi Ưu, cảm thấy rất quen thuộc… giống… ôi… vẫn không nhớ ra. Thôi, bỏ qua, dù sao cô vẫn là một sinh vật đơn bào. Cô không thèm nghĩ nhiều, lắc lắc đầu rồi đi về phía phòng làm việc của y tá trưởng. Lục Chi Ưu đứng trước cửa phòng của Thẩm Trường An, sau đó mở cửa đi vào. Trong phòng làm việc không có ai, căn phòng rộng lớn chỉ đặt hai cái bàn làm việc, và một cái ghế sofa, xung quanh phòng toàn là kệ sách được xếp đầy sách về y khoa. Bàn làm việc của Thẩm Trường An nằm ở bên cạnh cửa sổ. Cô đặt túi xách lên bàn, sau đó không khách sáo mà ngồi lên cái ghế của Thẩm Trường An. Hai tay chống cằm, mắt cô mở to quan sát một lượt căn phòng. Cô nhìn thấy trên tường treo đầy những lá cờ khen thưởng của Thẩm Trường An, đây chắc là do bệnh nhân của anh tặng cho. Lục Chi Ưu nghĩ, hay là mình cũng tặng cho anh một lá, để anh treo ngay chính giữa @ ( ̄- ̄) @ Thẩm Trường An từ phòng họp bước ra liền gặp ngay Hạ Căng. “Bác sĩ Thẩm?” Hạ Căng gọi anh lại. “Hả?” Thẩm Trường An dừng lại. “Bác sĩ Thẩm, vừa rồi có một cô gái đến tìm anh, bảo là bạn của anh. “Bạn tôi?” Thẩm Trường An nghi ngờ, anh làm gì có bạn là con gái. “Đúng rồi, cô ấy đang ở trong phòng làm việc của anh đấy.” “Vâng, cám ơn, để tôi đi xem thử.” Thẩm Trường An lịch sự cám ơn, rồi xoay người bước đi. Hạ Căng nhìn bóng lưng Thẩm Trường An, không khỏi than thầm, thượng đế thật bất công, tại sao tạo ra một bác sĩ Thẩm hoàn mỹ như vậy, mà chỉ để cho y tá bọn họ chỉ ngắm mà không thể chấm chứ. “Người đã đi rồi mà cô còn nhìn.” Mục Lạc nhìn Hạ Căng trêu chọc. Nghe giọng nói quen thuộc, Hạ Căng liền quay đầu lại. Kết quả lọt vào tầm mắt của cô không phải gương mặt mà là lồng ngực của Mục Lạc. Cô bèn ngẩng đầu lên. Trùng hợp là Mục Lạc đang khom người, cô lại ngẩng đầu, tư thế hai người bây giờ thật là… mờ ám. Mặt Hạ Căng bỗng chốc đỏ lựng, cô vội lui về sau vài bước. Mục Lạc thấy gò má đỏ ửng của cô, liền muốn trêu chọc. “Hạ Căng, cô có biết, lúc nãy khi cô ngước mặt lên, tôi bỗng nhiên cảm thấy…” Mục Lạc dừng lại một chút. Hạ Căng ngừng thở nhìn anh. “Mặt…mặt cô thiệt bự! Ha ha ha ha…” “Anh…đồ điên! Mục Lạc, sao mồm anh vô duyên thế!” Hạ Căng thở hổn hển. “Ồ…cô cũng không phải người đầu tiên nói tôi như thế.” Mục Lạc lại cười như được mùa. Hạ Căng hung hăng liếc anh, lúc này vừa hay gặp phải cô y tá đi ngang qua, trong đầu cô chợt lóe sáng. Này, Mục Lạc, anh cứ chờ đó. Cô bước nhanh về phía mấy cô y tá. “Này, chị Vi, chị biết không, thật ra bác sĩ Mục là…a…” Lời nói chưa hết, miệng cô đã bị hai bàn tay bịt chặt. Mục Lạc cười với các cô ấy, “Hạ Căng dạo này đầu óc không được bình thường, để tôi đưa cô ấy đi uống thuốc, các cô tha lỗi cho cô ấy nha.” Nói xong cũng không thèm xem Hạ Căng có đồng ý không, thấy cô vẫn tiếp tục giãy dụa, anh cúi xuống, vác cô lên vai rồi khiêng đi. “Mục Lạc, đồ vô liêm sỉ, bỏ tôi xuống mau!” Hạ Căng ở trên vai Mục Lạc quẫy đạp, dùng hết sức mà đập vào lưng anh. “Hạ Căng, cô mà còn lộn xộn, có tin tôi thả tay ra, xem xem cô có dám nhảy xuống hay không?” Mục Lạc uy hiếp cô. Nghe Mục Lạc nói, Hạ Căng liền im lặng, nói giỡn chắc, anh ta cao 1m86, nếu buông tay ra mà té thì làm sao đây. “Ngoan ngoãn thế này có phải được không.” “…” “Oa…” “Tôi biết ngay mà, bác sĩ Mục với Tiểu Hạ có gian tình mà.” “Ngọt ngào thế, tôi cho điểm tối đa!” … … …  Thẩm Trường An mở cửa phòng, liền thấy một cô gái ngồi quay lưng lại với anh, nói chính xác hơn là, nằm úp mặt trên bàn làm việc, đưa lưng về phía anh. Chỉ nhìn bóng lưng thôi Thẩm Trường An liền biết người đó là ai. Nhìn dáng vẻ như cô đang ngủ, anh liền bước đi nhẹ nhàng đến bàn làm việc. Anh nhìn Lục Chi Ưu gối mặt lên cánh tay mình, hình như ngủ rất ngon, mái tóc mềm mại che kín nửa bên mặt cô. Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 6 giờ rồi, anh nhẹ nhàng đẩy Lục Chi Ưu một cái. “Cô Lục, cô Lục” Lục Chi Ưu vẫn còn đang mê ngủ, nhíu nhíu chân mày, một lát sau mới mở mắt ra. Cô ngẩng đầu dậy, cảm thấy cánh tay đau nhức, là do tự mình đè mình. “Thẩm Trường An…” Cô vẫn còn chưa tỉnh hẳn, giọng mềm mại, nhẹ nhàng. “Sao?” Trong lòng Thẩm Trường An bỗng có chút khác thường xẹt qua, không thể diễn tả thành lời. Một lúc sau, Lục Chi Ưu tỉnh hẳn rồi mới nhìn rõ người ngồi trước mặt mình là Thẩm Trường An. “Sao cô lại đến đây?” Thẩm Trường An nhàn nhạt hỏi. Lục Chi Ưu mím môi, ra vẻ tội nghiệp: “Tôi nói tôi đến khám bệnh anh có tin không?” Nghe thấy Lục Chi Ưu nói mình đến khám bệnh, Thẩm Trường An không biết sao lại nhớ đến lúc sáng cô nói với anh hình như mình bị bệnh, tại sao cô bệnh… thôi, anh lại nghĩ nhiều rồi…