Mặt trời vừa xuống núi thì Quách Nghị từ binh mã tư đi ra, xoay mình lên ngựa dẹp đường hồi phủ, đi được nửa đường "Xảo ngộ(tình cờ gặp gỡ)" Triệu Duẫn Đình, sau đó thì không thể quăng đi được. Rất nhanh sau đó, lại ở góc phố, gặp được Quách Tử Kính, Quách Tử Kính nhíu mày nhìn về phía phụ thân, Quách Nghị lộ ra vẻ mặt cười khổ, tuyên bố không phải mình nguyện ý. Trong lòng Quách Tử Kính biết rõ, quay về phía Triệu Doãn Đình nhàn nhạt hô "Hầu gia", không xuống ngựa, chậm chạp vài bước đi theo phía sau hai người. Triệu Doãn Đình không lưu tâm. Đến Vĩnh Xương hầu phủ, nghe người gác cổng nói phu thê Triệu Trầm còn chưa trở về, Triệu Duẫn Đình xoay người cười nói với Quách Nghị: "Cái này thật đúng dịp, cả nhà chúng ta đều đến chỗ này xin cơm." Quách Nghị ha hả cười: "Quả thật khéo a..." Khéo cái đầu của ngươi! Làm như chẳng ai biết hắn là tới đón tức phụ(một cách gọi thê tử ở cổ đại) ? Buổi trưa tức phụ hắn đã gửi thư báo cho hắn rồi! Nhưng mà Quách Nghị cũng quả thật bội phục vị anh em đồng hao(ý chỉ hai người này lấy vợ là chị em) này. Ninh gia không phải đại quan, lão gia tử( ông cụ bên nhà) là hàn lâm học thức uyên bác, trong ba nhi tử, chức quan cao nhất là nhạc phụ, làm Lễ bộ Hữu thị lang, nhưng làm Lễ bộ không có thực quyền cũng không thể vơ vét , là nha môn lục bộ ít người quan tâm nhất. windchimedđlqđ Nhạc phụ ở trong quan trường cũng không có thành tựu gì, lại sinh được 2 nữ nhi tốt. Nhị cô nương Liên Dung băng thanh ngọc khiết, tứ cô nương Lan Dung nhã nhặn lịch sự lại thanh lịch, xứng đáng là hai đóa tiên hoa của kinh thành, đều là con dâu mà các phu nhân phu nhân các phủ hướng đến khi mười ba, mười bốn tuổi. Hắn có thể lấy được Liên Dung, thật là đạp phải cứt chó(nguyên văn tác giả nha)... Phi, thật là bánh rớt từ trên trời xuống. Hắn lớn hơn Liên Dung sáu tuổi, lúc Liên Dung đang tuổi như hoa như ngọc, hắn đã là lão nam nhân không cưới được tức phụ rồi. Về phần vì sao không cưới được tức phụ,là vì sau khi phụ thân bị thương ở chiến trường thì phải nằm trong nhà, hắn là người thô kệch, phụ thân còn hơn hắn, ngoài việc đánh nhau thì cái gì cũng đều không hiểu, trước khi dưỡng lão cũng không thể sắp xếp một tiền đồ tốt cho hắn, tiên hoàng ngu ngốc cũng không trợ cấp công thần vô dụng, vì thế hắn chỉ có làm từ chức Bách Hộ nhỏ nhoi để tiến lên, cả ngày trầm mê luyện võ tranh đấu cũng người ta, trong nhà sắp xếp việc hôn nhân hắn đều không đồng, thật sự là không nghĩ đến chuyện ấy. windchimedđlqđ Sau này ở ngũ thành binh mã tư làm được phó Chỉ huy sứ Đông thành, muốn kết hôn với tức phụ, cô nương tốt thì không thèm nhìn đến hắn, cô nương kém thì hắn nhìn thấy đều không hài lòng, mắc cỡ ngại ngùng, người ta ngại hắn thô, hắn ngại các nàng yếu ớt không dùng được. Sau đó bánh thịt liền rớt xuống . Ngày ấy hắn nhàn rỗi không có việc gì cùng người phía dưới cùng đi tuần phố, không biết như thế nào phía trước có chiếc xe ngựa mà ngựa đang bị hoảng sợ, điên lên đang chạy ra cổng thành, xe xóc nảy khiến màn xe bay lên, lộ ra bên trong là hai cô nương đang hoảng hốt. Hắn cũng không thấy rõ người, giục ngựa đi đón xe, lúc đuổi theo thì thấy một cô nương ra ngoài, xem trang điểm hẳn là nha hoàn, một cô nương khác xem tư thế hình như tính toán nhảy xuống. Quách Nghị cảm thấy không ổn, lớn tiếng gọi nàng chờ hắn. Cô nương quay đầu nhìn hắn, Quách Nghị thấy rõ dung mạo người thiếu chút nữa rớt xuống khỏi ngựa, hoảng hốt khi phía sau cũng có người cưỡi ngựa chạy như bay tới, cũng hô muốn cứu người. Quách Nghị nhận ra người nọ a, trong thành nổi danh hoàn khố (quần là áo lượt),sao hắn lại khéo như vậy, đến làm anh hùng cứu mỹ nhân ư? Quách Nghị suy nghĩ chút, mĩ nhân như vậy bị hoàn khố cưới về nhà, không đáng giá! Hắn ra roi thúc ngựa đi qua, đến trước xe ngựa, vốn định nhảy lên xe , vừa vặn bánh xe va phải tảng đá khiến cho mĩ nhân bay ra, Quách Nghị theo bản năng đưa tay bắt lấy, đại mỹ nhân đã đến trong ngực hắn. Đến lúc ấy hắn cũng không có suy nghĩ gì, đã cảm thấy cô nương thắt lưng đã nhuyễn ra, bởi vì phía sau, hoàn khố vẫn đang đuổi theo, hắn chạy thêm một khoảng cách mới dừng ngựa xuống ngựa, đưa tay muốn đỡ mĩ nhân xuống dưới, sau đó mĩ nhân lên tiếng, "Ngươi là người nào?" Sắc mặt mĩ nhân tái nhợt nhưng không thấy bối rối, hắn cứu nàng, nàng cũng không cảm kích, ngồi ở trên ngựa từ trên nhìn xuống hắn, lạnh như băng, không thích người, đổi thành nam nhân, quả thực chính giống như đại gia. Nhưng hắn lại nhịn không được đem thân phận nói cho nàng nghe. Mĩ nhân lại hỏi trong nhà hắn đã có thê tử chưa, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn giống như nàng là quan gia, hắn là phạm nhân bị thẩm vấn. Khi đó Quách Nghị không hiểu làm sao, không biết như thế nào mà không cách nào sinh khí, thành thành thật thật trả lời. Tiếp theo mĩ nhân liền đưa cho hắn một cái bánh thịt, "Ta là Lễ bộ Hữu thị lang Ninh gia nhị cô nương, hôm nay ngươi đụng vào ta, có nguyện lấy ta làm vợ?" Quách Nghị nguyện ý sao? Theo lý thuyết hắn cùng nàng lần đầu tiên gặp mặt, hai người đều không hiểu biết về tính nết đối phương, có thể nhìn nàng dù cho lạnh lùng nhưng khuôn mặt mỹ lệ động lòng người như cũ, nghĩ tới nàng trong cảnh nguy hiểm cũng gan dạ thong dong, hắn căn bản không có nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, sau đótên lính quèn đã dắt ngựa đi đến, ở phía xa xa đã dừng lại trước xe ngựa, sau đó làm người đánh xe đưa nàng trở về. Trên đường nàng không có nói với hắn một câu, Quách Nghị ngẫm lại thẹn trong lòng, đến trước cửa Ninh phủ thì nói cho nàng biết không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. windchimedđlqđ Hai người một là cục đá trên núi, một là Tuyết Liên nở rộ trên đỉnh núi trắng như tuyết, không có quan hệ thân thích , hắn cũng không muốn chiếm tiện nghi của nàng, Liên Dung lại hỏi có phải hắn không muốn cưới nàng hay không. Nàng lạnh lùng giống như không phải là chuyện lớn lao gì, so sánh với nàng, hắn lại giống như đàn bà. Quách Nghị cũng lạnh mặt nói muốn, có ý đồ hù dọa nàng, kết quả người ta cũng không nhìn hắn, dặn dò hắn sớm cầu hôn, xoay người liền đi vào . Trước khi thành thân, hai người cũng không gặp nhau lần nào, sau khi xúc động, Quách Nghị lại cảm thấy không ổn, luôn cảm thấy mĩ nhân vẫn không cam lòng. Đêm động phòng hôm đó, bộ đồ cưới đỏ rực cũng không thể làm nhu hoà sự lạnh lùng trên mặt nàng. Trong lòng Quách Nghị mặc dù tức giận, lại làm không được việc ép buộc mĩ nhân, đi bên ngoài ngủ mà bị ai biết sẽ không tốt, hắn liền lấy ra một cái chăn, trải lên chiếc giường khác, tắt đèn ngủ. Ngủ không được, khẳng định ngủ không được a, trong đầu đều là khuôn mặt nàng mĩ lệ thanh lãnh, sau đó hắn nghe nàng đứng dậy, nàng đi tới chỗ hắn, nàng chui vào chăn của hắn, nàng kéo tay hắn đến trước người của nàng, làm cho lửa nóng từ trong ngực hắn nhanh chóng lan tràn toàn thân, cuối cùng cũng đốt tới trên người nàng. Hắn cùng Liên Dung cứ như vậy thành phu thê, hắn không nói được lời yêu, nàng cũng không nói, nhưng hai người cứ như vậy trải qua tháng ngày, sau này trở thành anh em đồng hao với Triệu Duẫn Đình. Hắn nên thù hằn Triệu Duẫn Đình, dù sao cũng là Triệu Duẫn Đình làm phiền hà Ninh gia, làm cho em vợ mất sớm khiến thê tử thương tâm, thương tâm đến mức, lần đầu tiên trốn đến vào ngực hắn mà khóc, cũng liền khiến cho hắn từ Đông thành chỉ huy sứ trở thành tiểu binh thủ vệ, sau này Triệu Tần hai nhà kết thân, hắn mới lại phục nguyên chức. windchimedđlqđ Kỳ thật Tần gia muốn cho hắn chức quan cao hơn, hắn lại không muốn, tự mình tiến lên, tuy rằng tự mình phấn đấu nhưng cũng là do Tần gia không hề áp chế kết quả, lại là hắn nên có, ở trước mặt thê tử cũng có thể ngẩng đầu lên. Nhưng hắn lại phục Triệu Duẫn Đình. Triệu Duẫn Đình tìm hắn, nói với hắn rằng muốn báo thù, sau đó dẫn hắn đến bên Đường Văn đế, cuối cùng thành công , hắn thành Tổng chỉ huy sử ngũ thành binh mã tư. Hôm nay hắn chỉ phục Triệu Doãn Đình tài cán lại biết ẩn nhẫn, trong thư buổi trưa gửi đến thê tử nhắc nhở hắn không cần ở trước mặ nữ nhi và hạ nhân nói thẳng thân phận em vợ, biết em vợ còn sống, hắn còn phục Triệu Duẫn Đình tình thâm. ~ Ba người đi vào phòng. Nhìn thấy Triệu Duẫn Đình cũng tới, Quách phu nhân rủ xuống mi mắt. Quách Nghị vội vàng nói với nhi tử nói: "Tử Kính, con cũng thật khéo, con mời Triệu hầu gia tới nhà chúng ta dùng cơm, vừa lúc phu thê Thừa Viễn cũng ở đây, lát nữa cả nhà bọn họ vừa lúc cùng nhau trở về." Một chiêu vu oan hãm hại thật là dày công tôi luyện. Quách Tử Kính mỉm cười, không phá đám hắn, mà là đi đến đứng trước người Ninh thị đang ở bên Quách phu nhân, hành đại lễ: "Tử Kính gặp bá mẫu, nghe nói bá mẫu đối Thừa Viễn chiếu cố có thừa, hôm nay nhìn thấy bá mẫu, Tử Kính vui vô cùng, chúc cho bá mẫu thân thể khoẻ mạnh, trường thọ trăm năm." Ninh thị vui mừng, chăm chú nhìn cháu ngoại của mình, cười, cho lễ gặp mặt. Quách Tử Kính thu lễ, ngẩng đầu nhìn nàng, lại nhìn Triệu Trầm, cảm khái nói: "Dung mạo của bá mẫu quá giống với người dì đã qua đời của ta." Muội muội tuổi còn nhỏ dễ dàng xúc động, vẫn là gạt nàng thì tốt hơn. Ánh mắt Ninh thị càng thêm nhu hòa: "Đúng a, Thừa Viễn cũng nói như vậy, năm đó vừa nhìn thấy ta liền ôm ta kêu nương, vừa lúc ta cũng không có nhi tử, nên đối xử với hắn như đích tử(con ruột), may mà hắn không ghét bỏ ta, lại nhận ta là vi mẫu(mẹ nuôi). windchimedđlqđ Tử Kính nếu không chê, thì hãy như Bảo Châu, có thể ngầm kêu ta một tiếng dì, ta cũng xem các ngươi như cháu ngoại mà đối xử." "Dì." Quách Tử Kính lập tức hô một tiếng. Ninh thị gật gật đầu, chỉ vào Triệu Trầm nói: "Đó là di đệ của con, con có nhận ra không?" Quách Tử Kính nhìn Triệu Trầm, lại nhìn Triệu Duẫn Đình gần đó, mặt không thay đổi nói: "Thừa Viễn cùng hầu gia vừa nhìn đã biết là phụ tử, Tử Kính đương nhiên nhận ra." Nhi tử của dì, Triệu gia cốt nhục, hắn không thù hằn, lại cũng không thích được. Thái độ hắn lạnh nhạt, sắc mặt Triệu Trầm không thay đổi, nhàn nhạt hô Tử Kính. Hai người chênh lệch chỉ có bốn tuổi, Quách Tử Kính lại không con hơn hắn, còn rõ ràng không muốn thân thiết, hắn cũng đương nhiên miễn gọi nhau huynh đệ. Quách Bảo Châu đứng một bên nhìn thấy cũng mơ hồ, ca ca nếu không thích Triệu Trầm, vì sao đối với mẹ nuôi của Triệu tôn kính như thế? Mẫu thân đã bởi vì diện mạo của Dung phu nhân mà xưng hô tỷ muội với nàng, hiện tại ca ca lại như vậy, thật sự giống như vậy sao? Đáng tiếc dì mất khi nàng quá nhỏ, không nhớ được dung mạo của dì. Bọn nhỏ lớn lên đều có tính cách riêng, Ninh thị cũng không nghĩ di huynh đệ không hề khúc mắc, liền chuyển sang giới thiệu A Kết: "Đây là đệ muội của con." A Kết hành lễ với Quách Tử Kính: "Chào di huynh." Ánh mắt Quách Tử Kính đảo qua khuôn mặt A Kết, giọng điệu nhu hòa xuống: "Đệ muội nếu ở hầu phủ buồn chán, có thể lại đây ngồi một chút, giúp dì muội quản giáo Bảo Châu một chút." Một câu đồng thời đưa tới ánh mắt không vui của Triệu Trầm cùng Quách Bảo Châu. Quách Tử Kính làm như chưa thấy, lui về bên cạnh Quách Nghị. A Kết lập tức lại hành lễ với Quách Nghị. Quách Nghị là người thô kệch, vì lấy lòng tức phụ cái gì cũng không cần thiết, không chút keo kiệt khen: "Không sai không sai, gả cho Thừa Viễn coi như là ủy khuất cho con, về sau nếu là ở Triệu gia mà bị ủy khuất, cứ tới bên này. windchimedđlqđ Người nhà con ở cách được xa không có cách nào làm chỗ dựa cho con, con hãy đem ta cùng dì con làm người nhà mẹ đẻ thì tốt lắm, chỉ cần nguyện ý đến đây, phái người truyền lời cũng được, dượng lập tức phái xe đi đón con." A Kết buồn cười, nói lời cảm tạ xong lặng lẽ nhìn về phía Triệu Trầm. Triệu Trầm mặt cũng tái đi rồi, hắn sẽ khiến thê tử chịu ủy khuất sao? Triệu Duẫn Đình so với hắn còn xanh hơn, ủy khuất nhìn về phía thê tử. Ninh thị nghiêng người cùng Quách phu nhân nói chuyện, không để ý đến hắn, ai bảo hắn nhất định muốn đến đây chứ? Sau phần dạ tiệc, ba người Triệu gia tạm biệt, hồi phủ. nói không ít.