Đến thôn thì đại đa số người ta vừa mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Mẹ con Liễu thị thì ở trấn trên dùng cơm, trễ một ít mới trở về. Triệu Trầm ôm Lâm Trùng Cửu xuống ngựa, lắc lắc ống trúc trống không: "Tiểu Cửu đi cho ta chút nước, ta hơi khát ." Lâm Trùng Cửu mời hắn vào nhà ngồi nhưng hắn không đồng ý. Lâm Trùng Cửu đành phải nhận lấy ống trúc, xoay người gõ cửa. Trước kia cửa lơn cũng chỉ khép hờ, nhưng vì dạo này nuôi ô ô, sợ nó chạy ra ngoài, liền đóng lại từ bên trong. Lâm Trùng Cửu vốn chỉ định gõ một cái rồi thu tay, nhưng không ngờ cửa lại bị mở ra... Lâm Trùng Cửu im lặng một chút rồi cười nói:"Chắc là Đại tỷ của ta đã quên đóng cửa, Triệu đại ca đợi một lát, ta rất nhanh sẽ ra." Vào sân, Lâm Trùng Cửu tìm trưởng tỷ trước, nhưng không nghĩ phòng gữa và sương phòng đều không có người, phòng bếp cũng không có. Lâm Trùng Cửu buồn bực, mang nước đi ra ngoài thì nghe thấy âm thanh của nai mẹ, đi qua thì phát hiện trong lòng máng sạch sẽ, chỉ có nhánh cây cho ăn buổi sáng đã trụi lủi, rõ ràng buổi trưa chưa được cho ăn. Lâm Trùng Cửu càng hoang mang, đi ra ngoài nói với Triệu Trầm. Vẻ mặt Triệu Trầm nghiêm trọng, đứng lên nhẹ nhàng hỏi hắn:"Ta nhớ rõ đệ có nói rằng sau khi đại tỉ đệ từ hôn đều không muốn ra khỏi nhà." Lâm Trùng Cửu gật đầu. "Đi, ta với đệ vào tìm, chắc nàng chỉ tránh đi đâu đó thôi." Triệu Trầm nắm tay Lâm Trùng Cửu đi vào sân, nhưng mà hai người tìm một vòng mà không thấy A Kết. Lâm Trùng Cửu bắt đầu lo lắng. Triệu Trầm im lặng một lát rồi vỗ vai hắn nói:"Tiểu Cửu đừng quá lo lắng, bây giờ đệ đến những nhà mà gia đình đệ hay qua lại xem sao, nhưng chỉ nói là đến gặp mấy đứa bạn chứ đừng nói chuyện không tìm thấy đại tỉ của đệ. Nếu đi khắp thôn mà không thấy thì lập tức quay về tìm ta." Trong lòng Lâm Trùng Cửu bất an, sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Trầm, hắn cố gắng kiềm chế hoảng hốt ở trong lòng, gật đầu rời đi. Hắn dường như đã đến từng nhà tìm nhưng đều không có, thậm chí còn đến trước cửa Mạnh gia. Cửa Mạnh gia đang mở, ở trong viện, huynh đệ Mạnh Trọng Cảnh đang ở trong vườn rau làm việc, Như nương ngồi xổm chỗ cửa phòng rửa rau. Không muốn bọn họ nhìn thấy mình, Lâm Trùng Cửu lặng lẽ ra ngoài. Trưởng tỷ khẳng định không ở nơi này. Hắn hoàn toàn hoảng hốt. Chạy về nhà mình, nhìn thấy nam nhân khoanh tay đứng ở bên trong, nước mắt hắn lập tức chảy ra : "Triệu đại ca, không thấy đại tỷ của ta . . . . . ." Triệu Trầm ôm hắn vào trong lòng, không trấn an hắn mà kêu Trần Bình : "Ngươi đi trấn trên xem thử, nếu thấy đại cô nương ở Chu gia thì ngươi trở về, còn nếu không thấy, lập tức thỉnh bá phụ bá mẫu về nhà. Nhớ kỹ, trấn an bá phụ bá mẫu hãy an tâm một chút không nên nóng nảy, hơn nữa nhất định không được để lộ chuyện không tìm thấy đại cô nương." "Thiếu gia yên tâm, ta nhất định làm thỏa đáng." Triệu Trầm cúi đầu dặn một lúc rồi mới để hắn đi. Chưa đến hai khắc, ba người Lâm Hiền liền vội vàng trở về , đi cùng còn có vợ chồng Chu Bồi. Không nhìn sắc mặt mọi người, Liễu thị vừa xuống xe ngựa lập tức tới sương phòng phía Tây, xác định nữ nhi thật sự không ở nhà bèn cố nén tiếng nghẹn ngào theo các nam nhân vào phòng chính, chưa kịp đứng vững đã khóc: "Triệu công tử, đây rốt cuộc là sao? Sao lại không thấy A Kết ?" Trong thời điểm này Liễu thị chẳng còn quan tâm xưng hô. Lâm Hiền sắc mặt nghiêm trọng, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Trầm. Triệu Trầm đem sự việc tóm tắt lại một lần, cuối cùng nói : "Bá phụ bá mẫu, các ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, đại cô nương có nói là muốn đi nơi nào không?" Lâm Trúc khóc nói: "Không có khả năng, Đại tỷ của ta hiện tại dù như thế nào cũng sẽ không đi đâu!" Cho dù muốn đi ra ngoài đi một chút, trưởng tỷ cũng sẽ không có chuyện không nói một lời như thế mà rời khỏi nhà. Môi Chu Bồi giật giật, nhìn Lâm Hiền, rồi cúi đầu mở miệng: "Mấy ngày trước đây nghe nói Lân huyện có người cường đoạt nữ tử con nhà lành. . . . . ." Còn chưa nói xong, Liễu thị đã ngã về phía sau, may mắn có Lâm trúc và Tiểu Liễu thị ở ngay bên cạnh cùng nhau đỡ. Hai chân Lâm Hiền cũng muốn nhũn ra nhưng vì hắn là nam nhân trụ cột trong nhà, trong thời điểm này càng không thể sốt ruột, "A Trúc, đỡ nương con đến nhà Tây, Tiểu Cửu cũng đi, khuyên bảo nàng cho tốt, chuyện tìm đại tỷ ngươi giao cho chúng ta, trong chúng ta không ai được hoảng hốt, đừng làm rối loạn trận tuyến." Đợi nhóm nữ quyến đi rồi, Lâm Hiền liền cùng Chu Bồi thương lượng: "Em rể, làm phiền đệ phái người lặng lẽ hỏi thăm tin tức bọn người kia, còn ta sẽ đi phụ cận tìm xem, tốt nhất tìm được, nếu đến cuối ngày mà không thấy tung tích A Kết, chúng ta liền đi báo quan." Cô nương trong nhà mất tích, một khi truyền ra ,mặc kệ tìm trở về được hay không thì thanh danh đều bị phá hoại rồi. Chỉ là bọn hắn người ít lực yếu, thời điểm bên này đi tìm , có khả năng kẻ ác đã trốn xa rồi, nếu so sánh với an nguy của nữ nhi thì thanh danh có là cái gì? Chu Bồi xoay người đi thì bị Triệu Trầm ngăn lại: "Hai vị bá phụ chờ một lát, các ngươi không thấy việc này có chút kỳ quái sao? Hôm nay đại cô nương một mình ở nhà, việc này ngay cả người trong thông nếu sinh sống hơi xa nơi này chưa chắc đã biết, vậy bọn người đó sao mà biết được? Như vậy đã thể hiện rằng kẻ mang đại cô nương đi nhất định ở gần đây, hơn nữa còn có thể là người quen. Bá phụ thử cẩn thận nghĩ lại xem, trong những người quen biết Lâm ra, có kẻ nào mang hận lại có thể làm ra việc táng tận lương tâm như thế này không?" Hắn phân tích rõ ràng khiến Lâm Hiền đang không kiềm chế được trấn định hơn một chút, suy nghĩ lại thì nhanh chóng nhớ ra một người: "Vương Ngũ!" Lâm gia không có kẻ thù, người trong thôn cũng đều thật thà, chất phác nên sẽ rất ít xuất hiện việc như thế này,vnghĩ lại thì chỉ có Vương Ngũ là một kẻ không ra gì. Nghĩ đến chuyện Vương Ngũ từng mơ ước nữ nhi nhà mình, Lâm Hiền nhấc chân muốn đi ra ngoài thì lại bị Chu Bồi và Triệu Trầm cùng nhau giữ chặt. Triệu Trầm nhìn về phía Chu Bồi, dùng ánh mắt ý bảo hắn khuyên răn, Chu Bồi liền nói: "Tỷ phu, chuyện này không thể để huynh ra mặt được, mọi người trong thôn đều biết huynh. Nếu huynh tự nhiên đi tìm Vương Ngũ thì dễ dàng giúp cho những người đó đoán ra, vẫn là để ta phái người đi thôi, hắn ở tại nơi nào?" Chu Bồi (bản cv là Lâm Hiền, nhưng tớ nghĩ là không phải) căm hận nói: " Ta nhất định sẽ tìm được người mang về, tỷ phu an tâm ở lại trấn an nương các nàng đi đã." Chu Bồi vừa nói xong thì lập tức rời đi. Triệu Trầm cũng nói: "Bá phụ, việc này ta không thể không quan tâm, người hãy an tâm chờ, con chắc chắn đem Vương Ngũ tới trước mặt người." Không đợi Lâm Hiền nói lời cảm ơn thì hắn đã nhanh chóng đi rồi. Nghe tiếng xe ngựa dồn dập rời đi, Lâm Hiền lòng nóng như lửa đốt lại không thể làm gì. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lần đầu tiên hận chính mình không quyền không thế, ngay cả việc cứu nữ nhi của mình cũng phải trông cậy vào người bên ngoài giúp đỡ. Trong phòng truyền đến tiếng thê tử nức nở, Lâm Hiền xoay người, hai đấm nắm chặt. ~ Vương Ngũ cảm thấy dạo này thật xui xẻo. Ngày ấy, hắn đang nằm ngủ trong nhà thì một người đàn ông cao gần dẫn một cô nương xinh đẹp đến tìm hắn, muốn hắn đưa cô nương ấy đến vườn bắp của Lâm gia trêu ghẹo nàng ta. Trừ việc đó ra, đối phương không chịu nói cho hắn biết thêm việc gì, chỉ đưa cho hắn 50 lượng bạc, còn nói nếu diễn tốt thì sẽ cho gấp đôi. Vương Ngũ tất nhiên nhận, việc này vừa dễ dàng lại kiếm được nhiều tiền. Trên đường mang cô nương ấy đi, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy cô gái này rất có thể là nhắm đến Mạnh Trọng Cảnh rồi, nếu không người ta cũng đã có vị hôn thê, còn muốn làm gì mà anh hùng cứu mỹ nhân a? Vương Ngũ quyết định làm xong chuyện này rồi sẽ quan sát kỹ Mạnh Trọng Cảnh, nếu hắn cùng nữ nhân này có tư tình, hắn liền nhân cơ hội bắt chẹt Mạnh Trọng Cảnh một vố đôi khi còn có thể ôm cô nương kia ngủ vài tối. Nhưng nào ngờ khi hắn làm xong việc đến gặp nam nhân cao gầy kia để đòi số tiền còn lại thì bị đối phương bắt lại, không lý do nhốt vào trong phòng, mỗi ngày cho ba bữa, nhưng lại không để hắn đi ra ngoài, hại hắn có 100 lượng bạc lại không có chỗ tiêu. Mấy ngày trước, nam nhân cao gầy bỗng nhiên lại đến đây tìm hắn, nói chỉ cần hắn lại hoàn thành một việc nữa, liền cho hắn năm trăm lượng, điều kiện là hắn phải rời đi nơi này, thề không bao giờ trở về nữa. Nếu không có điều kiện này, Vương Ngũ còn lo lắng cho mình có thể lại làm không công, có điều kiện buộc hắn rời đi như vậy, hắn lại an tâm. Vì thế hắn đang ở trong kỹ viện chuẩn bị khoái hoạt thì cửa bị đá văng ra, không đợi hắn mang quần chỉnh tề thì đã có người dùng bao tải chụp lên đầu hắn, mang lên se ngựa, đưa đi. Khi được thả ra vừa nhấc đầu hắn đã nhìn thấy hai khuôn mặt quen biết chính là Chu Bồi và Lâm Hiền, còn một người nữa, Vương Ngũ chỉ dám nhìn thoáng qua, ánh mắt người đó thật lạnh lùng, hắn không hiểu sao lại thấy sợ hãi, dù cho hắn hoàn toàn không biết người đó. Lâm Hiền thấy hắn tránh né ánh mắt mọi người thì cho rằng hắn chột dạ bèn nắm lấy vạt áo hắn, nghiến răng nghiến lợi: "Nói, ngươi đem A Kết đi đâu ? Nếu dám nói dối nửa câu, có tin là ta giết ngươi hay không!" Sau lưng Lâm Hiền, ở trên bàn đã bày sẵn dao (cái này tớ chém), thấy Vương Ngũ hoảng sợ, Lâm Hiền xoay người đem thái đao cầm lên. Vương Ngũ nhất thời quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Ta nói ta nói, nếu là chuyện ta biết thì ta sẽ nói, Lâm phu tử thả ta được không? Nhà của ta còn có lão nương. . . . . ." Triệu Trầm đá một cước vào ngực hắn , mắt lạnh nhìn : "Nếu còn nói thêm câu nào vô nghĩa, ta sẽ lấy mắt của ngươi." Hắn không cầm đao nhưng so với dao trong tay Lâm Hiền thì còn dọa người hơn, Vương Ngũ khắp cả người phát lạnh, nghe theo lời nam nhân cao gầy dạy, vội vàng nói : "Ba vị tha mạng, tha mạng a, ta thật sự không cố ý khi dễ đại cô nương, chỉ là thời gian trước đánh bài bạc thua, nếu không đưa tiền thì phải mất mạng, trùng hợp quen biết một người buôn lậu, ta đã nghĩ đến đại cô nương, nhưng mà đại cô nương. . . . . . Sau đó ta liền để ý các ngươi, phát hiện hôm nay các ngươi đều đi rồi, chỉ có đại cô nương ở nhà, ta lập tức đi báo cho người nọ biết. Ta phụ trách dẫn đường, hắn cùng đồng bọn lập mưu lừa đại cô nương xuất môn, lại dùng mê dược khiến nàng choáng váng. Sau bọn họ thả ta xuống chỗ đường lớn, cho ta mười hai lượng bạc, rồi rời đi, những chuyện sau đó ta thật sự không biết !" "Đồ súc sinh nhà người! Nói mau, ngươi rốt cuộc đem nữ nhi của ta giấu chỗ nào ?" Ánh mắt Lâm Hiền đã đỏ, nắm lấy bả vai Vương Ngũ, gầm lên. Vương Ngũ lắc đầu, ánh mắt trốn tránh: "Ta thật sự không rõ, chỉ nghe bọn họ nói muốn lên ngọn núi trốn trước, đợi cùng đồng bọn bắt thêm hai cô nương khác mới rời đi. Chỉ là của ta không có nghe rõ nên không biết là chỗ nào, Lâm phu tử, cầu ngươi tha cho ta đi, ta đem mười hai bạc trả lại cho ngươi, ta thề không dám như vậy nữa!" Lâm Hiền muốn giơ tay đánh người, Triệu Trầm liền ngăn hắn lại, trong tay không biết khi nào đã cầm một thanh dao găm. Hắn cúi người, dùng dao cứa lên cổ Vương Ngũ, Vương Ngũ vừa mới định trốn thì lưỡi đao sắc bén đã tạo ra trên cổ hắn một đường tơ máu: "Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, bọn họ rốt cuộc đi ngọn núi nào?" Dao găm lạnh lẽo, ánh mắt nam nhân này còn lạnh hơn, cả người Vương Ngũ run run, thật sự sợ, cẩn thận hướng cổ lệch ra một chút: "Phía đông, ta chỉ nghe rõ là phía núi phía đông, rốt cuộc như thế nào, ta thật sự không biết, ba vị lão gia tha mạng." "Nếu tìm không thấy người, ta cho ngươi sống không bằng chết." Triệu Trầm lạnh lùng liếc hắn một cái, thu hồi dao găm, ra hiệu cho Trần Bình dẫn người ra ngoài. Hắn đứng dậy, nghiêm mắt nói với hai người còn lại : "Hai vị bá phụ, hằng năm con ở trong núi săn thú, đối với địa hình vùng núi phía đông rất quen thuộc. Bây giờ con sẽ đem theo hạ nhân trong nhà đi trong núi tìm người trước, hai vị bá phụ dẫn vài người đi phụ cận trông coi ở các con đường, an bài thỏa xong thì vào trong núi cùng nhau tìm kiếm đại cô nương, nếu như vẫn không tìm thấy người, chúng ta lúc đó lại tập trung, bàn cách khác, có được không?" Nhìn thiếu niên bình tĩnh quyết đoán, Lâm Hiền và Chu Bồi liếc mắt nhìn nhau đều cảm thấy biện pháp này rất tốt thì cùng nhau nói lời cảm tạ. Triệu Trầm nhìn Lâm Hiền nói: "Bá phụ yên tâm, con sẽ đem hết khả năng cứu đại cô nương trở về." Lâm Hiền trong lòng chấn động, nhìn người thanh niên đầy thâm ý nhưng Triệu Trầm đã xoay người đi rồi. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triệu Hôi Hôi: A Kết đừng sợ, Hôi Hôi sẽ lập tức cứu ngươi , gào khóc ngao. . . . . . Giai nhân: Triệu Hôi Hôi, ngươi thật xấu xa, đại gia không cần kết giao bằng hữu cùng người ~