"Tỷ tỷ, hôm Tề phủ xét nhà, có phải náo loạn động tĩnh rất lớn hay không?" Tắt đèn nằm ngủ sau, Phó Dung nhỏ giọng nói chuyện cùng tỷ tỷ. Chuyện tháng trước, Phó Uyển không có đi ra ngoài nhìn, nhưng trên phố ồn ào quả thật xa xa truyền tới, không khỏi cảm khái nói: "Đúng vậy, thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà, Tề đại nhân có tiền đồ, hai phòng Tề gia đi theo hưởng phúc, hiện giờ hắn hỏng việc, đám người Tề lão thái thái lại cùng lưu đày tới Liêu Bắc, nghe nói nơi đó đông dài hè ngắn, lạnh chết người." Phó Dung trầm mặc. Nàng nghĩ tới Tề Giản, thiếu niên đơn thuần nhìn lén nàng bị phát hiện sau mặt đỏ như xuất huyết. Có chút tiếc hận. Nhưng điều này đều là mệnh, bứt dây động rừng, tội liên đới sớm đã truyền hơn mấy trăm ngàn năm. Chỉ có thể trách Tề đại nhân tim gan đen tối, hắn nếu không có tham ô quân lương thảo gian mạng người, cho dù Từ Tấn muốn đối phó Tề gia, hai phòng Tề gia cũng không đến mức lưu lạc tới tình trạng bây giờ. "Sao nghĩ tới bọn họ?" Muội muội thật lâu không nói chuyện, Phó Uyển tò mò hỏi. Phó Dung lắc lắc đầu: "Chính là nghĩ tới. Tỷ tỷ ngủ đi, ta cũng mệt nhọc." Há mồm ngáp một cái. Phó Uyển cười cười, nhắm mắt lại ngủ. Lúc nửa đêm, mơ mơ màng màng dường như nghe được bên người có người khóc. Phó Uyển nhíu nhíu mày, xác định muội muội bên cạnh thật sự khóc, vội vàng ngồi dậy, "Muội muội làm sao vậy?" Tiểu cô nương không có đáp lại, khóc khóc đát đát, miệng mơ hồ không rõ gọi tỷ tỷ. Trong lòng Phó Uyển biết muội muội gặp ác mộng, vội vàng xuống đất đốt đèn. Phòng sáng, nàng một lần nữa trở lại trên giường, quả nhiên thấy Phó Dung nhắm chặt mắt, trên mặt tất cả đều là lệ. Phó Uyển không dám lập tức lay tỉnh muội muội, nghĩ ngợi một lúc, chỉ ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi nàng, "Tỷ tỷ ở đây, Nùng Nùng đừng khóc nữa, tỷ tỷ ở đây a..." Phó Dung trân trân mở mắt ra, nhìn thấy tỷ tỷ, thoáng cái nhào tới, ô ô khóc rống. Phó Uyển bất đắc dĩ cười khổ, vỗ bả vai muội muội trấn an, trong mộng muội muội chịu ủy khuất lớn cỡ nào a, khóc thành như vậy. Giúp Phó Dung lau mặt, Phó Uyển nằm nghiêng cười nàng: "Cùng tỷ tỷ nói một chút, nằm mơ thấy gì, đã mười bốn, còn như trẻ con." Vẻ mặt Phó Dung thẹn thùng. Phó Uyển hiện tại thanh tỉnh, kiên trì muốn nàng nói, sợ muội muội ám ảnh ác mộng, khó có thể chìm vào giấc ngủ. Phó Dung nhìn xem khuôn mặt tỷ tỷ xinh đẹp ôn nhu, nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, ta nói, tỷ chớ mắng ta, ta, ta mơ tới tỷ tỷ cùng Tề Sách lưỡng tình tương duyệt, vui vui mừng mừng gả cho hắn..." Những chuyện chân chính phát sinh kiếp trước, nàng chỉ có thể làm thành mộng nói cho tỷ tỷ nghe. "Tỷ tỷ, kỳ thật buổi chiều nương nói với tỷ, ta đều nghe được, lúc ấy ta chỉ hiểu nửa vời, nhưng mộng như vậy, ta liền hiểu. Lương đại ca là người tốt, tỷ tỷ tin hắn, ta cũng tin hắn, nhưng tỷ tỷ phải phòng người bên cạnh. Tựa như Bạch Chỉ, nàng theo bên người tỷ tỷ nhiều năm như vậy, ai có thể đoán được nàng sẽ không để ý khuê dự tỷ tỷ dây dưa không rõ ngoại nam? Tỷ tỷ bình thường ôn tồn nhỏ nhẹ, không dễ phát giận, những hạ nhân kia bởi vậy hiểu lầm tỷ tỷ dễ bắt nạt, tương lai lại nhìn tỷ phu, tỷ phu hắn cao lớn khôi ngô..." "Muội muội không phải vẫn ngại hắn xấu sao?" Phó Uyển vốn nghe được rất nghiêm túc, sau này nghe muội muội vì khuyên nàng tin tưởng nàng ấy do mộng lĩnh ngộ đạo lý, thế nhưng trái lương tâm khen ngợi vị hôn phu khôi ngô, bật cười, đưa tay niết cái mũi Phó Dung, "Nhà chúng ta chỉ ngươi cơ trí, còn cùng ta đùa khởi tâm nhãn tới." Niết cái mũi liền niết cái mũi, Phó Dung cũng không né, ồm ồm hỏi nàng: "Tỷ tỷ đến cùng hiểu ý của ta hay không a? Tỷ phải đề phòng, cẩn thận tỷ phu bị người khác chiếm tiện nghi, hắn ngốc như vậy, ta không lo lắng hắn sẽ chủ động khi dễ tỷ tỷ, chỉ sợ hắn bị người dụ dỗ đi." "Câm miệng ngươi đi!" Phó Uyển thật là giận cười, xoay người không để ý tới nàng. Phó Dung nhất định không tha, "Tỷ tỷ nghe ta nói..." Phó Uyển đột nhiên ngồi dậy, dùng sức chụp mông Phó Dung một chút: "Trong mắt ngươi ta ngốc như vậy, ngay cả người bên cạnh quản không tốt?" Phó Dung bĩu môi: "Bạch Chỉ đâu?" Phó Uyển thở dài, dựa tới đầu giường nói: "Nàng thật khiến ta thất vọng, nhưng ngươi yên tâm đi, cùng một sai lầm, tỷ tỷ sẽ không phạm hai lần." Buổi chiều mẫu thân còn chưa nói hết lời, Phó Uyển thật sự hiểu, chỉ là xấu hổ nghe mẫu thân nói, dù sao nàng cùng Lương Thông còn chưa thành thân, nào có trước cân nhắc nhìn hắn như thế nào? Phó Dung nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ một lát, nghĩ tới chuyện lúc trước xảy ra sau tỷ tỷ xử trí Bạch Chỉ mau lẹ nhiệt tình, cũng cảm thấy tỷ tỷ chỉ là ôn nhu, cũng không phải mềm mại, đời này trước có Bạch Chỉ cùng nàng ám chỉ, tỷ tỷ có lẽ sẽ chú ý. "Vậy sau này nương lại nói cái gì cùng tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng chỉ thẹn thùng, ít nhất nghe nương nói xong đi. Ta đoán nương là nghĩ dạy tỷ tỷ như thế nào cùng tỷ phu đâu, tỷ nhìn phụ thân chúng ta đối nương tốt bao nhiêu, tỷ tỷ nên học cùng nương thật tốt mới đúng." Phó Dung hi vọng tỷ tỷ kết hôn sau cũng có thể phát huy ra chút. "Ngươi hiểu cái gì? Đi ngủ đi!" Phó Uyển cũng không muốn cùng muội muội thảo luận chuyện sau kết hôn, sợ muội muội miên man suy nghĩ gây họa. Đêm nay nói đã đủ nhiều, Phó Dung thấy được rồi thì thu tay, ngoan ngoãn ngậm miệng. Ngày hôm sau, bởi vì mấy ngày trước gấp rút lên đường vất vả, Phó Dung ngủ đến mặt trời lên quá ba sào mới tỉnh, vẫn là bị Quan nhi nháo tỉnh. "Tỷ tỷ, Đoàn Đoàn không nói chuyện với ta!" Không mở mắt liền nghe được giọng đệ đệ non nớt, Phó Dung thích ý cười, sửa sang đồ ngủ ngồi dậy, bồi đệ đệ đùa vẹt. Dùng xong cơm trưa, Phó Dung mang theo lễ vật đi Như Ý trai. Liễu Như Ý không có ra ngoài nghênh đón, đợi nha hoàn lĩnh Phó Dung lại đây, nàng lười biếng tựa vào trên giường, vừa phẩy cây quạt vừa trừng Phó Dung nói: "Rốt cuộc đến rồi a, tối hôm qua biết các ngươi trở về, đã sớm mệnh người dọn xong trà, ánh mắt trông ngóng chờ ngoại sanh nữ bảo bối đến nhìn ta, kết quả chờ mong cho tới trưa đều không chờ đến người, ai, không phải thân liền không phải thân, ăn xong cơm buổi trưa mới nhớ tới ta." Phó Dung không nhịn được phì cười, tiến lên ngồi nghiêng ở trên giường, cướp cây quạt giúp Liễu Như Ý quạt gió: "Ai nói ta không nhớ Liễu di? Đây không phải là buổi sáng ngủ quên mà, ngài nhìn ta ngủ trưa đều không ngủ, chịu nắng gắt đến nhìn ngài, phần hiếu tâm này, nương ta đều mắng ta đối với ngài tốt hơn với nàng đâu." "Vẫn là biết nói năng như vậy!" Liễu Như Ý đưa tay niết mặt nàng hồng đô đô, thuận thế ngồi lên, phân phó nha hoàn: "Nhanh đi bưng bát nước ô mai ướp lạnh đến, không nhìn cô nương nóng đến ra mồ hôi, thật không nhãn lực!" Tiểu nha hoàn mau chóng đi. Liễu Như Ý đỡ lấy cánh tay Phó Dung cẩn thận quan sát hai mắt, cau mày nói: "Sao dường như gầy?" Phó Dung đáng thương tội nghiệp mà nhìn nàng: "Lâu như vậy không thấy được Liễu di, nhớ ngài ăn không ngon." Tinh thần Liễu Như Ý vui vẻ thư thái, cười cười thở dài: "Đi xa nhà mệt đi? Sau này tìm nhà chồng ngàn vạn gần nhà chút, miễn cho về nhà mẹ đẻ vất vả." Mùa hè nóng nực qua lại gây sức ép, không gầy mới là lạ. Phó Dung cười trừ đáp lại, lại nhớ tới một chuyện nghi hoặc, hỏi dò: "Nói đến đi xa, Liễu di năm nay có tính toán đi xa nhà sao?" Cách kiếp trước Như Ý trai đóng cửa chỉ còn hai tháng, Phó Dung thật sự sợ Liễu Như Ý lại không một tiếng động đi, sau này không còn có tin tức. "Không có a." Liễu Như Ý cổ quái nhìn nàng, "Năm sau mới đi kinh thành, đúng rồi, Nùng Nùng ở kinh thành có cái gì lý thú không?" Thần sắc nàng tự nhiên, Phó Dung cũng quả thật không nghĩ được nguyên nhân đời này Liễu Như Ý không từ mà biệt, liền nói tới mấy chuyện ở kinh thành. Nói hết lời, Phó Dung dứt khoát ở Như Ý trai ngủ một giấc, tỉnh lại sau lại đi bồi Cố nương tử một lát, lúc này mới về nhà. Lại như thế nào đều không ngờ được, hôm nay nàng không phải khách nhân duy nhất Liễu Như Ý tiếp đãi. Màn đêm buông xuống, hậu viện Như Ý trai, có người lặng lẽ lẻn vào, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Liễu Như Ý. Từ khi trong nhà xảy ra biến cố, Liễu Như Ý trước nay ngủ không sâu, nhưng lúc này nghe được động tĩnh, nàng chỉ là cười cười, như cũ nằm ở trên giường giả bộ ngủ. "Ta biết ngươi đã tỉnh." Thích ứng tối đen trong phòng sau, Từ Diệu Thành ở trước tấm bình phong cởi áo nới dây lưng, âm thanh trong trẻo. "Quận vương phi vừa mới trở về, vương gia không cần bồi nàng sao?" Liễu Như Ý nhìn nóc giường hỏi. "Ghen tỵ?" Từ Diệu Thành đang muốn đẩy ra màn lụa, nghe được lời này động tác tạm thời dừng lại, giọng điệu nghe không ra biến hóa. Như là nghe được chê cười to lớn, Liễu Như Ý trầm thấp cười: "Vương gia thật biết nói đùa, Như Ý chẳng qua là một món đồ chơi của vương gia, có tư cách gì ăn giấm? Ta chỉ là tò mò sao đêm nay vương gia còn có nhã hứng lại đây gây sức ép ta." "Bản vương muốn tới thì tới. Xoay qua chỗ khác, nằm sấp." Liễu Như Ý thức thời ngậm miệng lại, xoay người, bày ra bộ dáng nam nhân thích nhất. Không nói lời nào, không có bất kỳ ôn nhu, tứ giác nóc giường treo túi thơm, không hẹn mà cùng lung lay. " Ngoại sanh nữ kia của ngươi, hôm nay tới?" Từ Diệu Thành đột nhiên mở miệng, hô hấp hơi nặng một chút. Liễu Như Ý âm thầm nắm chặt đệm chăn, "Vương gia hỏi thăm nàng làm cái gì?" "Ngươi cảm thấy ta định làm cái gì?" Từ Diệu Thành lê gối dịch chuyển về phía trước, nghe được đỉnh đầu nữ nhân đụng đến ván giường, mới dừng lại. Liễu Như Ý khí huyết công tâm, "Nàng đường đường là nữu nhi quan viên tứ phẩm, vương gia thật sự không chút kiêng kỵ nào sao?" Từ Diệu Thành ý vị không rõ mà phụ họa, "Đúng vậy, tứ phẩm." Liễu Như Ý như rơi vào hầm băng. Dường như bỗng chốc trở về mười bốn năm trước. Khi đó nàng cùng Cố nương Tử vừa tới Tín Đô, nàng có một chút tiền vốn, có lão bộc trung thành, Cố nương tử có tay nghề tổ truyền, hai người kết hợp thuê cái tiệm nhỏ, đi sớm về muộn bận việc. Thật vất vả sinh ý có điểm khá hơn, lại bị cửa hàng bạc lớn nhất Tín Đô lúc ấy mơ ước, trăm loại làm khó dễ, lúc không thể làm gì được, Từ Diệu Thành âm thầm ra tay giúp đỡ. Bị người đưa tới gặp Từ Diệu Thành thì nàng là thật lòng cảm kích hắn, sau đó liền tại tối hôm đó, ân nhân của nàng cường muốn nàng. Hắn muốn nàng làm thiếp. Liễu Như Ý không muốn làm thiếp, nàng cũng không muốn ngây ngốc tìm chết, nàng muốn kiêu ngạo tự mình làm ăn, tương lai tìm cơ hội giúp Cố nương tử báo thù, khiến những kẻ cho rằng thương gia nữ dễ bắt nạt, nhìn xem thương gia nữ có thể làm tới mức độ nào. Như Ý trai là tâm huyết của nàng cùng Cố nương tử, ai cũng không rời được ai, nàng làm sao có thể bởi vì vài giọt máu, liền dễ dàng chết đi? Nàng lấy mệnh bức bách, cùng Từ Diệu Thành cầu một khế ước. Mười lăm năm, nàng cùng hắn vui đùa mười lăm năm, sau mười lăm năm, hắn thả nàng tự do. Từ Diệu Thành ứng, sự xong, nàng tự mình uống tuyệt tử canh, triệt để chặt đứt, cũng hơn mang thai lại đánh rớt. Nhưng mà, mắt thấy thêm nửa năm nữa nàng liền có thể đi kinh thành, hắn không bội ước, lại muốn thương tổn một cô nương vô tội khác? Nàng muốn mắng hắn, mắng hắn súc sinh, nhưng cuối cùng nói ra miệng, là cầu xin, "Cầu vương gia buông tha nàng, chỉ cần vương gia buông tha nàng, Như Ý cái gì đều nguyện ý làm." "Vì sao cầu ta?" Từ Diệu Thành cúi người, một tay chống đỡ giường, một tay đẩy ra tóc dài ngăn trở mặt nàng, hôn lỗ tai nàng: "Vân Thăng dường như thích nàng ta, theo lý mà nói, nàng ta không xứng với Vân Thăng, bất quá, ngươi ta nhiều năm cùng giường chung gối như vậy, nhìn phân thượng nàng ta kêu ngươi là dì, ta có thể đáp ứng mối hôn sự này." Liễu Như Ý trăm triệu không ngờ tới nam nhân là ý tứ này! "Ngược lại là ngươi, vì sao cầu ta?" Từ Diệu Thành xoay mặt nàng lại, hô hấp theo động tác của hắn, khi thì cùng nàng giao thoa, khi thì cùng nàng cách xa. Liễu Như Ý không trả lời mà hỏi lại, hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất: "Vương gia xác định Thế Tử thích Nùng Nùng, xác định muốn đi nhà nàng hỏi cưới?" Từ Diệu Thành hừ lạnh, không lại để ý tới, thẳng người dậy toàn lực ứng phó, không lại cho nàng cơ hội mở miệng. Năm đó hắn không muốn, Hoàng Thượng, Vĩnh Ninh công chúa cưỡng ép đưa cho hắn. Hiện giờ nhi tử hắn muốn, Vĩnh Ninh công chúa không đáp ứng, hắn lại cứ muốn đưa cho nhi tử.