Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 119
Khang vương phi sinh nữ nhi, mẹ con bình an.
Tin tức truyền đến Túc vương phủ, Từ Tấn trấn an Phó Dung: "Nàng xem, nghe thì nguy hiểm, kỳ thật không sao, nàng cứ nhát gan!"
Phó Dung cho rằng hắn sắp hối hận chuyện tránh thai, vội nói: "Ta nhát gan, vương gia không phải là muốn hối hận đi?" Vì 1 tháng bảy lần, mặt Từ Tấn đã căng ra nửa ngày.
Từ Tấn nhéo nhéo cái mũi nàng. Hắn ngược lại thực muốn hối hận, nhưng hắn biết Phó Uyển sinh con mới là tâm kết trong lòng Phó Dung.
Mắt hắn mang sủng nịch, Phó Dung yên lòng, đứng lên nói: "Vương gia ngồi đi, ta đi tìm ma ma thương lượng việc lễ tắm ba ngày chúng ta đưa cái gì, ta trước kia không lo liệu cái này, đều không hiểu."
Từ Tấn gật gật đầu, nhìn theo nàng ra khỏi phòng, hắn tiếp tục tựa vào đầu giường đọc sách.
Phó Dung dẫn Lan Hương đi tìm Ôn ma ma.
Lão nhân gia tuổi lớn rồi, đi đường không tiện, vừa vặn Phó Dung ở trong phòng bồi Từ Tấn vài ngày, cũng muốn đi ra hít thở không khí.
"Vương phi nhìn bên kia! Thật đẹp." Lan Hương theo ở sau lưng nàng, đột nhiên hưng phấn nói.
Phó Dung nhìn theo tay nàng chỉ, nhìn thấy một mảng lớn hoa phù dung, hồng vàng chiếu rọi, phấn tím vây quanh, rực rỡ như gấm.
Mà ở sau mảnh hoa phù dung kia, lộ ra một góc tường trắng ngói xanh.
Chính là chỗ Phó Dung đời trước ở trong Túc vương phủ, Phù Dung viện.
Trở lại chốn cũ, Phó Dung nhịn không được hướng bên đó đi qua.
Hai miếng bản gỗ sơn đen giữa cửa khóa chặt, xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong, một mảnh vắng vẻ, trong viện cỏ dại sinh sôi, cùng trong ký ức tình hình khác nhau rất lớn. Phó Dung nhìn về phía phía Tây góc tường, nhớ lại rõ ràng rành mạch. Nàng dọn vào xong ở chỗ đó làm một giá đu, trong lúc rảnh rỗi mỗi ngày đều ngồi lên lắc lư qua lại. Ngẫu nhiên cũng sẽ hy vọng Từ Tấn sẽ đột nhiên tới, giống trong sách đã viết, tường ngăn xem lén.
Nhưng Từ Tấn chưa từng đến vào ban ngày.
Hồi tưởng thái độ Từ Tấn trong hai đời, quả thực giống như thay đổi cả con người.
Phó Dung nhìn lần nữa rồi quay người đi.
Ôn ma ma đang xem các tiểu nha hoàn phơi chăn, nhìn thấy chủ tớ Phó
Dung, lập tức từ ghế mây ngồi dậy, cười nói: "Người già hận không thể mỗi ngày đều nằm nghỉ, khiến vương phi chê cười, mau vào trong phòng ngồi."
Buổi chiều thu, ánh nắng ấm áp nhu hòa, Phó Dung ngó nhìn lão nhân gia đặt ghế mây ở bên cạnh cây quế, hâm mộ nói: "Vẫn là ma ma biết hưởng thụ, ta cũng muốn bồi ngài cùng nhau phơi nắng. Trong phòng nhàm chán, chúng ta ngồi ở bên ngoài một chút đi."
Ôn ma ma liền cười phân phó tiểu nha hoàn chuyển một ghế mây lại, bưng trà rót nước.
Nói chuyện phiếm vài câu, biết được ý của Phó Dung, Ôn ma ma cười nói: "Cái này không có gì; vương gia mở phủ, các loại việc hiếu hỉ đều đã trải qua, đối với nhà ai tặng lễ gì đều có định sổ. Ta cho người đem sổ ghi quà biếu mấy năm trước đưa đến Đông cung lấy ra xem, hơi thêm bớt cắt giảm mấy thứ là được."
Cái này Phó Dung đã biết, Thái Tử phi trước đã từng sinh con nối dõi, tắm ba ngày Túc vương phủ khẳng định có đưa lễ.
Ôn ma ma thấy nàng hiểu, liền không có giải thích nhiều, đợi sổ quà biếu đưa tới, nàng giao cho Phó Dung xem qua, lại chỉ điểm thêm.
Trang giấy mấy năm trước, nhìn có chút cũ, Phó Dung nhìn kỹ, trong lòng có tính toán, "Thôi để ma ma chuẩn bị đi."
Thương lượng tốt rồi, Phó Dung lại dẫn Lan Hương trở về.
Từ Tấn còn đang đọc sách, thấy nàng tiến vào, hắn buông quyển sách xuống, tỏ ý bảo Phó Dung ngồi xuống bên cạnh.
Phó Dung vừa vặn có chuyện muốn hỏi hắn, khẽ cất bước đi tới, ngồi nghiêng đối diện Từ Tấn: "Vương gia, vừa rồi ta nhìn thấy một mảnh vườn hoa phù dung, nở thật đẹp, là vương gia cho người trồng sao?"
Vương phủ có một mảnh vườn hoa phù dung lớn như vậy, Từ Tấn lập tức hiểu được Phó Dung nói là nơi nào, nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu nói:
"Không phải, trong phủ nguyên lai đã có, ban cho ta về sau, ta nhìn hoa nở được đẹp lắm, bảo người để lại. Thế nào, nàng thích hoa phù dung?"
Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn.
Từ Tấn đã cảm thấy mảnh hoa phù dung kia đẹp, đời trước sắp xếp nàng ngụ ở đó, chẳng lẽ cũng là kinh tâm?
"Không phải đặc biệt thích, bất quá vừa mới nhìn thấy rất đẹp." Phó Dung cười đáp.
Từ Tấn đem người ôm vào trong ngực, nâng tay nàng thưởng thức: "Vậy nàng thích hoa gì, ta cho người trồng ở trong sân nhiều một chút."
Phó Dung nghiêng đầu nhìn hắn: "Hoa gì ta đều không tính là đặc biệt thích, trong viện đều giao cho Mai Hương chuẩn bị, nhưng ta thích xích đu, vương gia giúp ta làm một cái cho đẹp?"
Xích đu a...
Từ Tấn cũng nghĩ tới đời trước.
Lúc ấy nàng ở trong vương phủ hơn nửa năm, an phận, không có ý đồ hấp dẫn chú ý của hắn, sau đó có lẽ là nhàn rỗi không thú vị, phái người hỏi Ôn ma ma có thể hay không làm cái xích đu cho nàng. Ôn ma ma cố ý tới nói với hắn, một chút chuyện nhỏ, hắn không để ở trong lòng, thuận miệng chấp thuận.
Nhìn tiểu cô nương con ngươi trong suốt, Từ Tấn hôn nàng một cái: "Một lúc nữa sẽ phân phó, ngày mai sẽ cho người làm, đặt vào trong viện."
Phó Dung hài lòng cười.
Cơm chiều xong, Từ Tấn đi tiền viện một chuyến, biết được Cát Xuyên còn chưa tìm được bản sách cổ có ghi phương thuốc tránh thai, thất vọng mà về.
Buổi sáng hôm sau, bọn hạ nhân đem giá xích đu sơn đỏ thẫm chuyển đến, đặt ở hậu viện.
"Vương gia đã từng chơi đu sao?" Đuổi hạ nhân đi, Phó Dung ngồi lên xích đu, một bên nhẹ nhàng lắc lư, một bên nghiêng đầu hỏi nam nhân tuấn mĩ đứng ở bên cạnh. Đu đặt ở phía Tây, chỗ hai người đều đón ánh nắng, Từ Tấn một thân trường bào màu đỏ thẫm, có loại lơ đãng tản mát ra uy nghiêm hoàng gia, cùng giá xích đu nhìn thập phần không hợp.
Từ Tấn cũng nhìn Phó Dung, nhìn nàng như đứa nhỏ, một thân váy hồng ngồi ở chỗ đó, dưới váy dài giầy thêu đung đưa nhẹ nhàng, người lung lay đứng lên, tai đeo khuyên hồng mã não đong đưa qua lại, làm tôn lên da nàng trắng như ngọc.
"Nàng cảm thấy ta sẽ chơi cái này?" Hắn cười nhạo, vươn tay bắt lấy dây thừng, nhìn Phó Dung không thể không dừng lại, nghiêng về bên hắn làm dây lệch đi.
"Vương gia có muốn thử một chút hay không?" Phó Dung thuận thế đứng xuống đất, cười túm lấy Từ Tấn lôi về phía cây đu, "Hôm nay là ngày cuối cùng vương gia hưởng thanh nhàn, phá lệ một lần đi, có lẽ chàng cũng sẽ thích đâu."
Từ Tấn nhìn bộ dạng nàng ngồi ngốc phía trên, tự nhiên không chịu để Phó Dung nhìn hắn vờ ngớ ngẩn, bất quá...
Thời điểm hắn ngồi lên, thuận thế đem Phó Dung kéo vào lòng, "Muốn chơi thì cùng nhau chơi."
Đây không phải là trên giường, lảo đảo rất không ổn định, Phó Dung gấp gáp đi xuống, Từ Tấn cũng cảm thấy tư thế không ổn, tạm thời ổn định thân hình, đem thê tử đã đứng lên một lần nữa bắt lại, để nàng ngồi quay mặt vào hắn: "Chân nâng lên đưa ra đằng sau ta."
Cảm thấy tư thế như vậy thật xấu hổ, Phó Dung không chịu, ý đồ từ trên đùi hắn đứng lên, "Vương gia thả ta đi xuống, bị các nàng nhìn thấy thì làm thế nào đây?"
"Mọi người đều trốn đi rồi, ai tới nhìn nàng" Nàng không nghe lời, Từ
Tấn đột ngột rời xích đu, giống như ôm đứa nhỏ đem Phó Dung nâng lên, một tay ôm eo nàng, một tay kéo đùi bên trái của nàng. Động tác như vậy, Phó Dung hét lên một tiếng, bản năng mà vòng lấy cổ nam nhân, Từ Tấn nhân cơ hội buông eo nàng ra, đi kéo đùi phải, "Ôm chặt, rớt xuống đừng trách ta."
"Chàng thả ta xuống!" Phó Dung ngó mặt đất, vừa ngượng vừa bực, quả thực là cái tư thế này ấn tượng quá sâu, Từ Tấn từng cứ như vậy ôm nàng đi vào trong phòng. Tuy rằng hiện tại hai người đều mặc quần áo, nhưng giữa ban ngày ban mặt, Phó Dung vẫn nhịn không được nóng mặt.
Từ Tấn cười cười, lui về đu ngồi xuống, Phó Dung đôi chân tự nhiên đưa tới phía sau hắn, mặt đối mặt cùng hắn dán vào.
Từ Tấn dùng cằm cọ cọ cô nương không nguyện ngẩng đầu đang chôn trong ngực hắn. Dưới chân học nàng như vậy lùi sâu vài bước lại nâng lên, đu liền đung đưa biên độ nhỏ, Phó Dung khẩn trương, tay ôm chặt cổ hắn, đôi chân cũng không khỏi quấn chặt eo hắn, lo sợ chính mình rớt xuống.
"Hiện tại không sợ bị người nhìn thấy?" Từ Tấn trầm thấp mà cười, bắt đầu hưởng thụ tư vị này, xích đu lên lên xuống xuống, lại thân mật như thế này, hai người không tránh khỏi sẽ có chút cọ xát, không cần hắn chủ động giở trò xấu.
Phó Dung nhận ra được Từ Tấn có biến hóa.
Nàng bắt đầu hối hận rủ hắn chơi cái này.
"Vương gia..."
"Nùng Nùng trước kia chơi qua như vậy sao?" Từ Tấn đột nhiên dừng lại, tay buông dây thừng ra, một tay ôm nàng, một tay nâng cằm nàng.
Phó Dung bực nói: "Trừ bỏ vương gia, ai sẽ nghĩ đến cách chơi này? Chúng ta tỷ muội đều thay phiên đẩy chơi."
Nàng thuận miệng đáp, căn bản chưa hề nghĩ tới lời Từ Tấn nói có lẽ có thâm ý khác, Từ Tấn nhìn nàng mặt đỏ bừng, bỗng nhiên rất chắc chắn, nàng tuyệt không có cùng Từ Yến nháo qua như vậy.
"Nùng Nùng, ta đây là lần đầu tiên ngồi đu." Từ Tấn hôn môi nàng, chăm chú nhìn nàng nói: "Về sau cũng chỉ ngồi cùng nàng."
Hắn thần sắc chuyên chú, dường như cùng nàng chơi đu là chuyện cỡ nào có ý nghĩa, Phó Dung có chút buồn bực, vừa muốn hỏi, nam nhân ôm chặt nàng hôn lên. Nàng định đứng lên, hắn dùng sức đè eo nàng ấn xuống, như là muốn bức nàng nuốt hắn...
Buổi chiều Từ Tấn lại đi chỗ Cát Xuyên hỏi dược.
Trở về thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Phó Dung vừa nhìn liền hiểu được, Cát Xuyên còn chưa phối ra dược đâu.
Kỳ thật nàng định nhắc nhở Từ Tấn, chỉ cần đừng ra ở bên trong là được, bất quá nhớ tới bản lĩnh hắn ở bên trong màn trướng, chính hắn cũng không tưởng tượng được, Phó Dung liền không mở miệng, chẳng mấy khi được thanh nhàn hai ngày. Hơn nữa nếu nàng thật nhắc nhở, giống như nàng cũng ngóng trông chuyện đó, Từ Tấn không biết sẽ trêu ghẹo nàng thế nào. Muốn trách thì trách chính hắn ngốc thôi.
Khó có được là đêm nay Từ Tấn thế nhưng không có nháo nàng.
Phó Dung khe khẽ mà nhẹ thở một hơi.
Từ Tấn vừa bực mình vừa buồn cười, thật tiếp tục dày vò, nàng cũng rất thích không phải sao? Như thế nào hiện tại bày ra một bộ dáng được toại nguyện đây?
Khẩu thị tâm phi.
Ngày kế trời còn chưa sáng, Từ Tấn liền tỉnh dậy.
Phó Dung đời này còn chưa hầu hạ hắn dậy sớm, bởi vì hai người gần như đều cùng nhau dậy. Nhưng nàng đời trước làm quen những việc thế này, bởi vậy Từ Tấn vừa đứng dậy, Phó Dung theo thói quen mà mở mắt ra, có tinh thần nói: "Ta giúp vương gia canh y (mặc quần áo)."
Hắn không thích nha hoàn hầu hạ, nàng thân làm thê tử tự nhiên nên hầu hạ hắn, trong nhà phụ thân tảo triều, mẫu thân cũng đều đứng lên như thế.
Thời điểm nên làm nũng thì làm nũng, nên săn sóc phải săn sóc.
Từ Tấn lại không cần nàng săn sóc như thế, "Nàng tiếp tục ngủ, ta không cần người hầu hạ." Đời trước để nàng hầu hạ, một là không quen nhìn hắn đi sớm về muộn, nàng lại nằm trong ổ chăn ngủ say sưa, hai là bộ dáng nàng cố chống đỡ mí mắt hầu hạ hắn thẳng thắn thú vị. Hiện giờ nàng chịu lấy tính cách thật cùng hắn ở chung, hắn tự nhiên không cần phải tham một chút dậy sớm này.
Lại nói tiếp, nàng buổi sáng ngủ ngon, buổi tối mới có tinh thần.
Phó Dung mệt là thực, nghe nam nhân giọng mềm lời nhẹ, nàng không kiên trì nữa, quay vào trong ổ chăn co lại.
Từ Tấn ở bên cạnh nhìn, nghĩ tới hôm qua Cát Xuyên nói chuyện, chỉ trông mong trước mắt không phải hừng đông, mà là trời tối.
Phó Dung đối với tâm tư nam nhân không hề hay biết gì, ngủ một giấc tỉnh lại, trời đã sáng choang.
Thảnh thơi hưởng dụng bữa sáng thì Phó Dung hỏi Mai hương: "Lễ cho Khang vương phủ đều đưa lên xe ngựa sao?"
Mai Hương nói: "Đều tốt rồi, ta bồi Ôn ma ma cùng nhau kiểm tra qua."
Phó Dung gật gật đầu, nhìn vài nha hoàn bên người, "Hôm nay Lan Hương Hứa Linh theo ta cùng đi."
Trừ Túc vương phủ này, những nhà vương phủ khác nàng đều không yên tâm.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
10 chương
53 chương