Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)
Chương 117
Mười lăm tháng tám, ánh trăng soi tỏ trên cao.
Đây là lần đầu tiên Phó Dung tham gia cung yến.
Có lẽ là bởi vì sống thêm một đời, đời này cũng vào cung mấy lần, hiện giờ ngồi cạnh mẹ chồng Thục phi phía bên trái trên bàn tiệc, nghe Hoàng Hậu cùng chúng phi tần trêu ghẹo, ngẫu nhiên đáp lại vài câu, Phó Dung cảm giác được cung yến này cùng gia yến bình thường cũng không khác biệt nhiều.
"Nùng Nùng dùng bữa a, một lát còn đi ngắm đèn, đêm nay còn dài, đừng để bị đói." Thục phi quay sang chiếu cố con dâu.
Phó Dung cười nói: "Đã dùng hết rất nhiều rồi, còn ăn nữa thì mọi người sẽ cười nhạo con a."
Thục phi nhìn mấy món ăn trước mặt nàng, thấy Phó Dung quả thật đều dùng một chút, yên tâm bỏ qua.
Phó Dung vừa muốn thu tầm mắt lại, chợt thấy một cung nữ vội vàng hướng Hoàng Hậu bên kia đi đến. Chú ý tới cung nữ kia cũng không phải chỉ có một mình nàng, mọi người đều nghi hoặc mà nhìn theo thân ảnh nàng, khi cung nữ kia khom lưng hướng Hoàng Hậu đáp lời thì trong đại điện đã yên lặng hẳn.
Cung nữ còn chưa nói hết, Hoàng Hậu liền mặt lộ vẻ vui mừng, lát sau hướng mọi người giải thích: "Khang vương phi sắp sinh."
Mọi người nhất tề chúc mừng.
Đoan phi âm thanh cao nhất: "Nương nương thật khiến người hâm mộ, ngày hôm nay Khang vương phi sinh, tháng 10, Thái Tử bên kia cũng muốn sinh con, qua năm nương nương được chuẩn bị hai phần phong bao đỏ lớn đâu."
Hoàng Hậu tâm tình không tệ, cười trả lời: "Cái chuyện bỏ tiền ra bên ngoài này ngươi cũng hâm mộ, đừng gấp, sang năm sẽ đến lượt ngươi."
Cuối tháng 10, Thành vương cùng Lý Hoa Dung chính thức đại hôn.
Nghĩ tới bản thân cũng sắp có con dâu, là người nhà mẹ đẻ, Đoan phi cũng không hâm mộ Hoàng Hậu nhiều như vậy, ánh mắt quét một vòng ở trên mặt mọi người, đối với Thái Tử phi, Phó Dung nói: "Hai người các ngươi cũng gắng sức thêm chút, tranh thủ sang năm ăn tết thì lại thêm mấy tiểu tử trong cung."
Thái Tử phi miễn cưỡng cười cười.
Hoàng Hậu liếc mắt quét Đoan phi một cái, âm thầm đem lửa giận đè ép xuống.
Đối với Thái Tử phi, nàng rất đau lòng, năm đó hoàng trưởng tôn hoạt bát đáng yêu, nàng cũng thích từ trong tư tưởng, đáng tiếc bị một cơn phong hàn đoạt mệnh. Hai năm nay Đoan phi nhiều lần lấy đứa nhỏ nói chuyện, đừng nói Thái Tử phi làm thân nương, chính nàng nghe thấy đều quặn tim. Lúc trắc phi Phó thị có thai, nàng không có hỏi nhiều, xem như là biến tướng trấn an Thái Tử phi.
Đoan phi quay đầu nói chuyện với Nhu phi, phảng phất không cảm thấy chính mình nói sai cái gì.
Phó Dung vừa thành thân chưa được vài ngày, không có áp lực sinh con, bất quá nhìn Thái Tử phi đối diện bị Đoan phi nói dăm câu ba điều biến thành thần sắc ảm đạm, Phó Dung ngó nhìn Thục phi, không khỏi sinh ra một chút sợ hãi. Ngộ nhỡ, nàng vẫn không có đứa nhỏ, mẹ chồng có thể hay không trách nàng? Đời trước Từ Tấn không chịu cưới vợ, sau này cùng với nàng một chỗ thời gian lại ngắn, Thục phi chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện giờ nàng gả cho Từ Tấn, một năm không có thai còn tốt, ba năm rưỡi không có động tĩnh...
Có đứa nhỏ, sợ tương lai chính mình bảo vệ không được, không có đứa nhỏ, lại sợ đắc tội mẹ chồng.
Vốn dĩ không có gì khẩu vị, hiện tại ăn càng khó nuốt xuống.
Sắp tan tiệc thì lại có cung nữ chạy vào, thần sắc kích động.
Khang vương phi khó sinh.
Trong đại điện bầu không khí nhất thời phải biến đổi.
Có người chân chính lo lắng, có trong lòng người mừng thầm, cũng có người không chút động lòng.
Phó Dung thì không lo lắng gì, nàng không biết đời trước Khang vương phi có khó sinh hay không, chỉ nhớ được nàng vào kinh thì Khang vương phi đang sống rất tốt, phía dưới một gái một trai. Đời này, Khang vương phi có lẽ sẽ thuận lợi sinh nữ nhi đi?
Con dâu khó sinh, Hoàng Hậu lo lắng hốt hoảng, phân phó mọi người đi ngắm đèn, nàng dẫn người trở về Phượng Nghi cung.
Phó Dung đỡ lấy Thục phi chậm rãi đi, cung nữ bọn nha hoàn theo ở sau lưng.
"Nùng Nùng đừng nghe người khác, khi nào sinh con phải để ý duyên phận, nương một chút cũng không sốt ruột bồng cháu, ngươi cùng Cảnh Hành cũng không cần gấp gáp. Muốn ta nói a, ngươi tuổi còn nhỏ, trễ 2 năm hẵng sinh càng tốt. Ta lúc trước chính là hầu hạ phụ hoàng ngươi hơn hai năm mới có mang, thời điểm sinh Cảnh Hành cũng không gây sức ép ta nhiều."
Nhu hòa trong ánh đèn, âm thanh Thục phi đồng dạng ôn nhu.
Nhìn mẹ chồng mặt mày ôn nhu, Phó Dung trong lòng đột nhiên thực không biết tư vị gì.
Đồng dạng là không sinh, mẹ chồng vì nàng suy nghĩ, hi vọng nàng sinh trễ, so với nàng tự mình lựa chọn không sinh, là không giống nhau.
Phó Dung không cảm thấy chính mình có gì sai, nàng không dám lấy đứa nhỏ ra cược, sợ tương lai xảy ra chuyện, nhưng nàng tự tiện tránh thai, lại thật sự cô phụ một phen mẹ chồng thành tâm đối đãi. Thậm chí là Từ
Tấn, chẳng sợ hắn chỉ thích mặt mũi và thân thể của nàng, nhưng hắn chịu làm chỗ dựa của nàng, cho nàng tôn trọng mà thê tử nên có...
Cùng Từ Tấn ngồi xe hồi phủ, Phó Dung nặng trĩu tâm sự.
Từ Tấn nhận ra được, thu hồi tâm viên ý mã, nhìn thẳng vào mặt nàng, "Như thế nào mất hứng như vậy? Sợ ta?"
Phó Dung lắc lắc đầu, đem những ý niệm lung tung kia ném ra khỏi đầu, giữ vững tinh thần ứng phó hắn. Ban ngày hắn tốt với nàng như vậy, tối nay là hắn chờ mong từ lâu, nàng về tình về lý đều không nên quét đi hưng phấn của hắn.
Từ Tấn lại không thích nhất nàng chỉ có lệ, đem Phó Dung đặt tới ghế dài bên cạnh, nhíu mày hỏi nàng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Thật không có việc gì, chính là, có chút mệt nhọc." Phó Dung sợ hãi liếc hắn một cái, khóe miệng chột dạ mấp máy.
Từ Tấn lập tức hiểu được, nàng đây là muốn tránh thoát đêm nay đâu.
Thân thể lại nóng lên, Từ Tấn một lần nữa đem người mò tới trong ngực, bàn tay to trực tiếp duỗi vào trong; trừng phạt mà cắn nàng lỗ tai:
"Còn muốn làm bộ làm tịch lừa ta, Nùng Nùng ta cho ngươi biết, đêm nay ngươi nói cái gì ta đều sẽ không buông tha ngươi."
Môi bị hắn ngậm lấy, Phó Dung giãy hai cái liền ôm lấy cổ hắn đáp lại, mặc kệ hắn hiểu lầm nàng để cho hắn hiểu lầm.
Trở lại vương phủ, Từ Tấn trực tiếp ôm Phó Dung đi vào phía trong viện.
Đường xa như vậy, hắn vững vàng ôm nàng, dường như nàng không nặng chút nào. Ánh trăng soi tỏ, trong viện treo đầy những đèn lồng, Phó Dung ngửa đầu nhìn đỉnh đầu nam nhân. Hắn thật tuấn mĩ, giống tiên nhân dưới trăng, hắn cũng hưng phấn vì việc hai người kế tiếp sẽ làm.
Bị người đặt lên trên giường, Phó Dung chống giường ngồi dậy, nhìn Từ
Tấn vội vàng thoát giày thêu của nàng, lại đứng dậy, tự mình kéo xiêm y.
Thấy hắn lộ ra lồng ngực rắn chắc, Phó Dung rốt cuộc nhắm mắt lại, quay vào bên trong nằm nghiêng.
Từ Tấn trầm thấp cười, leo lên giường buông màn lụa xuống, đưa tay kéo nàng quay lại: "Nùng Nùng, đêm nay ta nhất địnhsẽ không làm đau ngươi."
Một bên hôn nàng, một bên cởi quần áo của nàng.
Phó Dung đột nhiên nhớ tới lời nói của Từ Tấn.
Hắn nói nàng có phiền não gì, đều có thể nói cho hắn biết, hắn sẽ vì nàng làm chủ.
Nàng nên tin sao?
Không nói cho Từ Tấn, chính mình vụng trộm tránh thai, Phó Dung sợ thời gian dài bị Từ Tấn phát giác, hoặc là hắn không phát giác nhưng ghét bỏ nàng không thể sinh, dần dần lạnh lùng nàng, về sau cũng sẽ không nghe nàng khuyên để tránh nguy hiểm. Nhưng mà nói cho Từ Tấn biết nàng tạm thời không muốn sinh con, thì phải tìm lý do thích hợp, trùng sinh quá ly kỳ, cha mẹ đều sợ nàng trúng tà, Từ Tấn càng không có khả năng tin nàng, Phó Dung cũng không tin Từ Tấn tới mức nói rõ ngọn ngành tình trạng cùng hắn.
Cái kia trừ bỏ nói rõ chi tiết, còn có lý do gì?
Tình cảnh trong yến tiệc, tin dữ đời trước đột nhiên nổi lên trong lòng, Phó Dung nhanh trí nghĩ ra, vội vã hô: "Vương gia!"
Từ Tấn đang đang hướng xuống cởi trung khố của nàng, nghe được âm thanh ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Phó Dung hô xong mới phát giác phía trên đã không còn một mảnh, mắc cỡ nhặt quần áo đã bị Từ Tấn ném ra một bên. Từ Tấn không cho phép, thuận thế đem quần trong tay cùng giật xuống ném ra ngoài màn lụa, chống trên người Phó Dung, ánh mắt từ dưới dời lên, cuối cùng nhìn ánh mắt Phó Dung nói: "Ta nói, hiện tại ngươi nói cái gì cũng không được."
Cúi đầu liền muốn hôn.
Phó Dung vội vàng chống đỡ bả vai hắn, lần này không cần giả vờ, vì trong lòng tràn đầy những thấp thỏm bất an trầm trọng lại không thể nói ra, nước mắt thật sự rơi xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: "Vương gia, ta sợ, buổi tối Khang vương phủ tới báo tin, nói là Khang vương phi khó sinh, đến lúc chúng ta trở về, bên kia cũng không có tin tức tốt."
Từ Tấn nhíu mày: "Nàng khó sinh hay không cùng chúng ta có quan hệ gì?"
Phó Dung chính mình lau nước mắt, nghiêm túc hỏi hắn: "Vương gia còn nhớ được đêm đó ngươi đi vào trong phòng gặp ta khóc vì ác mộng không?"
Từ Tấn trầm mặc chốc lát, "Làm sao vậy?" Đến cùng không chịu được nàng khóc, cúi đầu hôn nước mắt nàng, người cũng nằm xuống bên cạnh nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, thuận tiện nói chuyện. Chỉ nhắc tới Khang vương phi, hắn cho rằng nàng lại muốn tìm cớ cự tuyệt, nhưng nhắc tới đêm đó ác mộng về tỷ tỷ nàng, Từ Tấn luôn cảm thấy nàng thật sự có chuyện muốn nói.
Hắn nguyện ý nghe, Phó Dung liền dựa tới trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Đêm đó, ta kỳ thật mơ thấy tỷ tỷ, mơ nàng khó sinh, còn, còn... Ta không nói ra miệng, dù sao trong mộng ta khóc rất lâu, khi tỉnh lại cảm thấy cái mộng kia báo điềm xấu, liền không nói cùng vương gia. Hôm nay nghe được tin tức Khang vương phi khó sinh, lại nghĩ tới tỷ tỷ cũng mang bầu, nghĩ tới giấc mộng kia, ta liền sợ hãi."
Nàng nước mắt mãnh liệt, Từ Tấn đem người nâng lên một chút, tự tay giúp nàng lau nước mắt: "Sợ tỷ tỷ ngươi cũng xảy ra chuyện?"
Phó Dung gật gật đầu, nhìn mắt hắn: "Sợ tỷ tỷ, cũng sợ... Vương gia, ta sợ sinh con, chúng ta trước chưa sinh được không? Mẹ chồng cũng nói ta hiện tại tuổi còn nhỏ, trễ 2 năm hẵng sinh càng ổn thỏa."
Nàng muốn biết thái độ Từ Tấn đối với chuyện này, cũng muốn thăm dò hắn buổi chiều nói chuyện rốt cuộc có thật lòng hay không.
Từ Tấn nhìn chằm chằm vào cô nương trong ngực, mắt đẹp ngấn lệ, hồi lâu đều không nói tiếng nào.
Phó Dung cũng không mở miệng, bình tĩnh chờ hắn trả lời, giống hắn ban ngày nói xong những lời đó thì cũng đợi nàng trả lời.
Nếu như hắn nguyện ý giúp nàng giải quyết phiền não này, nàng cũng tình nguyện thử toàn tâm tín nhiệm hắn.
Nàng ánh mắt ngấn lệ quá đẹp, quá rung động, Từ Tấn sợ bị nàng lừa, nhắm mắt lại trầm tư.
Đời trước Phó Uyển khó sinh mà chết, hắn biết Phó Dung thật sự kiêng dè hai chữ khó sinh, nhưng hắn không xác định nguyên nhân chân chính hiện tại Phó Dung không muốn sinh con, là sợ chính mình khó sinh, hay là đơn thuần không muốn sinh cho hắn?
Hắn vô thức vuốt ve sống lưng nàng, "Kia Nùng Nùng hi vọng khi nào sinh? Cũng không thể bởi vì sợ hãi liền không sinh."
Phó Dung hy vọng nhất là sau khi hắn tránh thoát trận mưu hại kia mới sinh, nhưng thời gian quá lâu, nàng sợ nói ra lập tức bị phản đối, cẩn thận châm chước tìm từ nói: "Ta không biết, lại nói tiếp sinh hay không sinh cũng không phải chúng ta có thể khống chế, những thuốc kia đều có độc, ta không muốn uống..."
Từ Tấn mở mắt ra, nhíu mày hỏi: "Ngươi nói, hi vọng ta tạm thời đừng chạm vào ngươi?"
Tuy rằng còn đang chờ mong hắn trả lời, nghe hắn nói loại lời ngốc nghếch này, Phó Dung vẫn nhịn không được nguýt hắn một cái: "Ta mới không có cái kia ý tứ, ta chính là đột nhiên sợ, muốn cùng vương gia thương lượng một chút, chính vương gia nói ta có phiền não gì đều có thể nói với ngươi... Thôi thôi, nói cũng vô dụng, chúng ta ngủ đi."
Chủ động chôn vào trong ngực Từ Tấn.
Từ Tấn lại không có cái kia tâm tư, cẩn thận ngẫm lại lời Phó Dung nói.
Suy cho cùng, nàng chính là bởi vì chuyện tỷ tỷ mà có khúc mắc, có phải hay không đời này Phó Uyển bình an vượt qua ải sinh con kia, nàng sẽ không sợ nữa? Huống chi nàng mười lăm tuổi, như mẫu thân nói, sinh trễ chút khả năng càng thích hợp.
"Nùng Nùng, ngươi đã sợ, chúng ta trước tránh một chút, đợi sang năm tỷ tỷ ngươi sinh xong, ngươi an tâm, chúng ta mới sinh."
Hắn đem người nâng lên, ôn nhu nhìn nàng.
Phó Dung khiếp sợ cực kỳ, "Vương gia nguyện ý vì ta trì hoãn?"
Trong mắt Từ Tấn ôn nhu phai nhạt hai phần, vuốt ve khuôn mặt nàng nói: "Chỉ trì hoãn tới đầu xuân năm sau, về sau ngươi cũng phải nghe lời của ta."
Ẩn chứa uy hiếp.
Hắn chịu lời ngon tiếng ngọt cùng nàng thương lượng, chịu vì nàng sợ hãi đáp ứng trì hoãn, tạm thời giải khẩn cấp cho nàng, Phó Dung đã rất thoả mãn, không biết nên như thế nào tạ hắn, nàng chủ động ở trên mặt hắn hôn một cái.
Từ Tấn hô hấp biến đổi, mau chóng kéo chăn qua trùm lên nàng: "Ngươi đừng câu dẫn ta, ta sợ ta nhịn không được."
Lần này tới phiên Phó Dung nói lắp, "Vương gia, vương gia người tính toán đến đầu xuân năm sau đều không chạm vào ta?" Không thể đi, hắn nhịn được?
Nàng ngơ ngơ ngáo ngáo, Từ Tấn tâm trạng rất tốt, hôn nhẹ môi nàng nói: "Sao lại thế được, sáng mai ta liền đi tìm người đòi dược, chờ hắn phối ra dược vừa có thể giúp ngươi tránh thai lại sẽ không làm tổn thương thân thể ngươi, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời."
Phó Dung nghe vậy, nghĩ tới an hồn hương, giải độc hoàn.
Có lẽ, thuộc hạ của Từ Tấn thực sự có là kỳ nhân?
Bất quá trước mắt quan trọng nhất là báo đáp phần tâm ý này của Từ
Tấn. Hắn cho nàng săn sóc ngoài dự liệu, nàng cũng không thể lạnh lùng tâm hắn.
Nhìn trong mắt phượng nam nhân rõ ràng còn sót lại khát vọng, Phó Dung lại ló đầu hôn hắn một cái: "Vương gia đối với ta tốt, ta thực vui mừng."
Từ Tấn hô hấp nghẹn lại, nhìn chằm chằm vào Phó Dung môi hồng nhuận.
Phó Dung mặt chậm rãi đỏ, nhắm mắt lại, có vẻ khát nước liếm môi một cái.
Nhìn cái cái lưỡi đinh hương kia chợt lóe qua, Từ Tấn rốt cuộc nhịn không được, kéo nàng ra khỏi chăn nhào lên, "Ngươi cố ý có phải hay không?"
Phó Dung quay đầu: "Vương gia nói cái gì? Ta không hiểu."
Tay lại ôm lấy eo thon của hắn.
Việc này càng động viên người hơn, Từ Tấn trong lòng triệt để tiêu trừ tia hoài nghi cuối cùng, vui mừng khó nói nên lời hóa thành nhiệt tình như lửa, tất cả đều tới trên người nàng.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
10 chương
53 chương